Cả đời này không rời xa anh!

Chương 244: Qùa của anh đâu?


Qùa của anh đâu?

Anh nhìn Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh chống lại ánh mắt của anh, lộ ra một nụ cười sáng lạng.

"Rất vui sao?" Cười tươi như vậy hình như là gặp chuyện gì vui lắm không bằng.

Diệp Phồn Tinh có chút kích động nói: "tôi vừa kiếm ra tiền!"

Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, "Ừ?"

Cô thường xuyên đi ra ngoài làm thêm, kiếm được tiền là chuyện rất bình thường.

Diệp Phồn Tinh giải thích: "Facebook của tôi kiếm ra tiền!"

Vốn chỉ là một nơi giải tỏa tâm trạng, mà bây giờ, còn có thể kiếm tiền.

So với cô bình thường ở bên ngoài làm thêm hai tháng kiếm được còn nhiều hơn.

Cái này đối với Diệp Phồn Tinh mà nói, là một tiến bộ rất lớn.

Diệp Phồn Tinh ôm lấy cánh tay của Phó Cảnh Ngộ, "Đây là lần đầu tiên tôi dùng năng lực của mình kiếm được nhiều tiền như vậy, mặc dù đối với chú mà nói, không phải là nhiều, nhưng tôi thật sự rất vui vẻ."

Chuyện này có ý nghĩa là cô tiến bộ một bước dài.

Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, không nhịn được cười một tiếng, "Không sai."

Bởi vì phải trở về Phó gia, Diệp Phồn Tinh lấy khoản tiền vừa kiếm được,mua cho mọi người trong nhà chút quà.

Về đến Phó gia, mẹ Phó thấy Diệp Phồn Tinh tặng bà hoa tươi, có chút ngoài ý muốn, "Tinh Tinh sao lại tặng hoa cho mẹ vậy?"

Diệp Phồn Tinh nói: "Từ lúc con tới Phó gia, mẹ đối với con rất tốt, hôm nay con kiếm ra tiền rồi, liền muốn mua cho mọi người ít quà."

Qùa là Tưởng Sâm đi theo mua, Phó Cảnh Ngộ đi đứng không tiện, chỉ có thể ở bên trong xe chờ.

Anh ngồi ở một bên, nhìn Diệp Phồn Tinh mỉm cười, cảm thấy vợ anh thực sự trưởng thành rồi.

Diệp Phồn Tinh giải thích với mẹ Phó: "con biết, mẹ cũng không thiếu cái gì, cho nên liền mua hoa tặng mẹ."

Phụ nữ đều thích hoa!

Dù là hoa tươi rất nhanh sẽ héo tàn, nhưng mà, nhận được hoa cũng cảm thấy vô cùng vui sướng.

Mẹ Phó nhịn không được bật cười, "con ngoan quá."

Diệp Phồn Tinh mua cho Phó ba ba một cây bút máy, cho Phó Linh Lung một túi thơm để trong xe ô tô, ngay cả anh rể Cố cũng có phần

Phó Cảnh Ngộ ngồi ở một bên, khóe miệng thỉnh thoảng nhếch lên, Diệp Phồn Tinh không có tiền, cho nên anh bình thường cũng sẽ không cho cô mua đồ đến đây.

Không nghĩ tới cô kiếm ra tiền, chuyện đầu tiên muốn làm lại là mua quà cho người nhà..

Diệp Phồn Tinh tặng quà cũng không đắt tiền, đều là mấy món đồ nho nhỏ. Nhưng mà, đây là tâm ý của cô, mọi người vẫn rất thích.

Phó Cảnh Ngộ ngồi ở một bên, nhìn cô lấy từng món ra, nội tâm cũng vô cùng mong đợi, không biết Diệp Phồn Tinh sẽ tặng anh quà gì.

Tiểu nha đầu cho tới bây giờ còn chưa tặng gì cho anh đâu đấy!

Phó Linh Lung cầm lấy quà Diệp Phồn Tinh tặng thưởng thức: "cảm ơn em, em có lòng quá. Em còn là sinh viên, kiếm tiền không dễ dàng, còn nghĩ tới mua quà cho mọi người, Không giống Bảo Bảo nhà chị, suốt ngày chỉ biết tiêu tiền, cũng không thấy nó tặng quà gì cho chị bao giờ."

Cũng còn may Cố Vũ Trạch lúc này không ở đây, nếu không, nghe được mẹ hắn nói như vậy, đoán chừng giận đến hộc máu.

Diệp Phồn Tinh nói: "chị quá khen rồi, chị bình thường đối với em tốt như vậy, em cũng không làm được cái gì. Nhưng mà thật sự rất cảm ơn mọi người."

Mẹ Phó nói: "Đều là người một nhà, Tinh Tinh con khách sáo rồi."

"..." Phó Cảnh Ngộ ngồi ở một bên, nhìn ba người cái nói chuyện phiếm, trò chuyện rất thoải mái hình như hoàn toàn coi anh là không khí rồi, mà Diệp Phồn Tinh ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn sang anh.

Cô chẳng lẽ không cảm giác được có gì không đúng sao?

Mọi người đều có quà rồi, thế quà của anh đâu!

Like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương mới nhé!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status