Cả đời này không rời xa anh!

Chương 98: Nữ hán tử biến thành cô bé thẹn thùng!


Ngữ khí của anh rất thân mật, nhất là, hai chữ vợ chồng, nghe phá lệ chính thức.

Đây là một loại được tôn trọng, được thương yêu, được nâng niu ở lòng bàn tay.

Diệp Phồn Tinh không nhịn được cúi đầu xuống, nhìn hoa trước mặt, cảm giác chính mình trái tim nhỏ đang bốc lên bong bóng hạnh phúc, "Tôi...tôi nhận?"

Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, mặc dù cô cảm thấy lãng phí, nhưng cũng là thật sự rất thích, đây là Diệp Phồn Tinh lần đầu tiên nhận được hoa, mắt ánh lên vẻ hạnh phúc.

Nửa phút mà cảm giác mình từ nữ hán tử biến thành cô bé thẹn thùng.

...

Buổi chiều, Phó Cảnh Ngộ ngồi lên xe lăn đi ra ngoài, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh một mình ngồi xổm ở trong phòng khách, hướng về phía bó hoa kia chụp hình, cũng không biết đổi mấy cái góc độ.

Khóe miệng còn thỉnh thoảng giơ lên, giống như... Kẻ ngốc.

Phó Cảnh Ngộ không có quấy rầy cô, chẳng qua là ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn lấy cô.

Lúc trước không quen biết Diệp Phồn Tinh, anh lúc buồn chán, chỉ thích ở một mình.

Mà bây giờ, anh càng thích như vậy nhìn chăm chú cô, quan sát cô, luôn cảm thấy rất thú vị.

Cô giống như một người bạn nhỏ, với cái thế giới này tràn ngập tò mò.

Diệp Phồn Tinh chụp xong mấy tấm ảnh chụp, đang chìm trong đó, điện thoại di động đột nhiên có điện thoại gọi tới.

Diệp Phồn Tinh nhận, phát hiện là cô cô đánh tới, "Tinh Tinh."

Thấy cô của mình gọi tới, Diệp Phồn Tinh có chút ngoài ý muốn, "cô sao lại gọi điện thoại cho mình?"

Cô đối với Diệp Phồn Tinh tốt vô cùng, bất quá, tình huống trong nhà Diệp Phồn Tinh không tốt, lại cùng Diệp mẫu nổi lên một chút mâu thuẫn nhỏ, cho nên, hai nhà hai năm qua đều không có qua lại.

Cô ở trong điện thoại nói: "Ba mẹ cháu hôm nay tới nhà cô."

Diệp Phồn Tinh cau mày, "mẹ cháu chưa có về nhà sao?"

Còn tưởng rằng Tưởng Sâm đưa ba mẹ cô đều đưa về nhà rồi.

Cô Diệp Phồn Tinh nói: "mẹ cháu bảo cô khuyên khuyên cháu, cháu cũng không phải là trẻ con nữa rồi, nghe lời một chút, ba mẹ cháu nuôi cháu lớn như vậy, cũng không dễ dàng."

Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới, mẹ lại đi tìm rất lâu không làm sao liên lạc cô tới khuyên mình, "mẹ cháu nói với cô cái gì?"

"Cũng không nói gì, cô chính là sợ cháu nghĩ không ra. Tinh Tinh, cô là người từng trải, dượng cháu tình hình cháu cũng biết, cháu nếu là giống như cô, sau đó nhưng làm sao bây giờ " Nhà cô lúc trước điều kiện tốt vô cùng, dượng có ổn định công tác, mỗi tháng thu nhập cũng không tệ, rất nhiều lúc, cô còn có thể cứu tế nhà bọn họ.

Sau đó, dượng xảy ra chuyện, liền nằm trên giường mười năm, mười năm này, cô mang theo hai đứa bé, muốn đi tìm công việc, mặt trên còn có lão nhân, thời gian trải qua rất là gian khổ.

Các thân thích xem thường đến không ít, liền ngay cả Diệp mẫu, có lúc cũng ghét bỏ trong nhà cô gánh vác nặng, không muốn cùng cô ấy qua lại.

Cuộc sống của cô ấy, quả thực trải qua thật không dễ dàng gì.

Chẳng qua là, Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới, mẹ vì ngăn cản cô cùng với Phó Cảnh Ngộ ở chung một chỗ, lại còn chạy đi tìm cô tới làm thuyết khách?

Diệp Phồn Tinh nói: "cháu biết cô không dễ dàng, nhưng tâm cháu đã quyết. Về phần mẹ cháu, cô cứ mặc kệ bà ấy! Mấy năm nay bà ấy làm sao đối với cô, cô đều quên sao?"

Diệp mẫu thái độ đối với cô ấy, Diệp Phồn Tinh cũng một mực có ý kiến.

Đáng tiếc, cô còn là một học sinh, không có năng lực kinh tế, cũng không có biện pháp giúp giúp cô mình cái gì.

Lần này, Diệp mẫu cũng chính là nhìn thấy cô mềm lòng, mới dám tìm tới cửa, cũng thua thiệt cô còn nguyện ý để ý đến bà ấy.

Cô ở trong điện thoại khuyên Diệp Phồn Tinh, "cô không lo lắng mẹ cháu, cô chỉ lo lắng cho cháu. Mẹ cháu nàng liền như vậy, nhưng bà ấy dù thế nào cũng là mẹ cháu. Cháu tội gì vì tức giận bà ấy, tự mình gây khó dễ, cháu hiểu không?"

Diệp Phồn Tinh cầm điện thoại di động đi tới bên cửa sổ, nghiêm túc nói: "Cô, cô đừng nghe mẹ cháu nói càn, người cháu muốn lấy là một người rất tốt, đối với cháu cũng rất tốt, là mẹ cháu thật là quá đáng, còn ở ngay trước mặt người khác nói khó nghe như vậy, sau này cháu không muốn để ý đến bà ấy nữa. Cô không cần lo lắng cháu, cháu sẽ sống tốt."

Phó Cảnh Ngộ ở một bên, nghe thấy Diệp Phồn Tinh nói về mình như vậy, lòng có chút nhảy nhót..

.♡(*´ω`*)/♡

Mau like và tặng phiếu cho Sữa đi(●"▽"●)ゝ(✿❛◡❛)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status