Cấm huyết hồng liên

Chương 45: Người trí hay người sáng suốt?


Trăng sáng sao thưa, tại một mảnh đất hoang bên ngoài Đa Ni Tạp thành, một cái bóng cô đơn thật dài đang chạy về thành dưới ánh trăng.

- Tổ khí Hồng Liên lại có diệu dụng như vậy sao?

Môn La nghe Dịch Vân kể lại, rất là kinh ngạc hỏi.

Gật gật đầu, Dịch Vân nhẹ nhàng cười nói:

- Không phải vậy sao? Nếu không phát hiện ra sự thần kỳ của Hồng Liên, ta làm sao lại đem sinh mạng của mình ra đùa giỡn với chuyện sinh tử như thế?

Nghĩ đến lúc mạo hiểm khi nãy, Dịch Vân lúc này vẫn còn chút sợ hãi.

Môn La chỉ trầm tư suy nghĩ, lại nghe Dịch Vân hỏi:

- Lão Đại, rốt cục ta cảm giác Hồng Liên này còn nhiều chỗ thần bí chưa giải thích được … Cỗ năng lượng mà nó phóng ra so với đấu khí và ma lực của ta cộng lại còn mạnh hơn rất nhiều! Cái này cũng là từ vị tổ đầu tiên truyền xuống hay sao? Còn nữa, vì sao Hồng Liên lại trở thành tổ khí đời đời tương truyền của gia tộc chúng ta như vậy?

Đối với câu hỏi của Dịch Vân, Môn La cũng trả lời rất rõ ràng:

- Không biết!

Ngừng một chút, Môn La nói tiếp:

- Lai lịch của tổ khí Hồng Liên này không cách nào tìm hiểu được, chỉ biết rằng đúng là từ tổ đầu tiên truyền xuống mà thôi! Mà gia tộc Tư Đạt Đặc ta thì phải tuân theo tổ huấn, đời đời do người mạnh nhất trong gia tộc bảo quản, không thể để mất mà tiếp tục truyền thừa xuống. Người nắm giữ Hồng Liên trước ngươi chính là lão Đại ta, vì lúc ấy trong lớp thanh niên của gia tộc ta là người mạnh nhất, chẳng qua sau khi ta bị gia tộc trục xuất ra khỏi cửa, tổ khí đồng thời cũng bị gia tộc thu về, thời gian ta giữ trong tay cũng không dài, bởi vậy cũng không hiểu biết gì nhiều về nó!

- Tuy rằng như thế, nhưng có thể khẳng định Hồng Liên có rất nhiều chỗ thần diệu, chỉ riêng điểm nó có thể chữa trị linh hồn vỡ nát của ta, cũng có thể nói là nó tương đương với cấp bậc của thần khí.

Dịch Vân nghe vậy cũng thầm gật đầu, Hồng Liên còn có những công dụng khác hay không đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu hết, nhưng lúc này nó có thể làm cho hai loại nguyên tố hoàn toàn tương khắc với nhau có thể tồn tại với nhau cùng một chỗ, chỉ một lần đã phá vỡ chướng ngại lớn nhất trong việc tu luyện ma pháp của hắn … Tác dụng kỳ diệu của nó quả là một lời không thể nào nói hết!

- Lão Đại!

Dịch Vân đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, lại mở miệng hỏi tiếp:

- Lúc này vấn đề ta không tu luyện được ma pháp đã giải quyết xong, hơn nữa, pháp môn tu luyện ma pháp mà ngươi đưa cho ta so với học trình của học viện cao minh hơn rất nhiều … Ta nghĩ, chắc là ta không cần đến học viện nữa đâu!

Sự tình phải trải qua mới có thể thể hiện ra sự tốt xấu của nó!

Môn La tuy rằng không hiểu ma pháp, nhưng pháp môn tu luyện kia là do tổ tiên truyền lại, so với những gì mà Dịch Vân đã học được trong ba tháng nay cao minh hơn nhiều lắm!

Giống như trước đây không lâu, lúc Dịch Vân áp súc nguyên tố để luyện hoá thành ma lực, ban đầu chỉ dùng phương pháp mà Tạp La Tạp lão sư chỉ dạy, nhưng tốc độ áp súc chậm như rùa bò, lại còn lúc đang tiến hành áp súc thường làm cho nguyên tố rơi vào trong trạng thái không ổn định, khiến cho hắn cần phải hao tốn tinh thần lực nhiều hơn nữa mới có thể khống chế, hiệu quả và lợi ích hiển nhiên thua xa công pháp mà Môn La đã dạy cho hắn.

Sau đó hắn cũng là vô tình chuyển qua dùng pháp môn của Môn La, sự chênh lệch cao thấp giữa hai bên so ra không chỉ một chút mà thôi!

Đã có pháp môn của Môn La, hơn nữa chính hắn khổ tu, hẳn là so với ở học viện không kém hơn bao nhiêu, cho nên lúc này hắn mới có thể tính toán một cách hứng khởi như vậy.

Môn La hơi trầm ngâm suy nghĩ, sau một lát lại lắc đầu cười nói:

- À, ngươi vẫn nên tiếp tục đến học viện Đa Ni Tạp đi thôi! Dù sao, ta đối với ma pháp không biết chút gì, nhiều nhất ta cũng chỉ có thể cho ngươi pháp môn tu luyện ma pháp của tổ tiên mà thôi, sau này nếu ngươi trên con đường tu luyện ma pháp gặp phải vấn đề gì nan giải, ta căn bản không thể giải thích được gì cho ngươi cả …

- Hơn nữa, trong tay ta căn bản là không có ma pháp dành cho pháp sư cấp thấp học tập, đối với ngươi cũng không thể giúp gì. Pháp thuật mà ta bị bọn lão gia hoả kia bắt buộc ghi nhớ, thấp nhất phải là thất tinh Pháp Tước mới có thể thi triển được, tương lai ngươi cũng không chắc có thể đạt tới cấp bậc cao như vậy, cho nên, ngươi nên ngoan ngoãn tiếp tục đến học viện đi thôi!

Môn La dương dương kết luận.

Dịch Vân nghe xong có chút dở khóc dở cười! Pháp thuật thấp nhất cũng phải đạt đến thất tinh Pháp Tước mới có thể thi triển được, rốt cục là hắn ghi nhớ chú văn ma pháp gì đây?

Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống, Đa Ni Tạp thành đã xuất hiện trước mặt hai người.

Thời gian phải hình dung như thế nào mới là thích hợp? Như nước, như gió, như vó ngựa phi nhanh, hay giống như rượu ngon chôn càng lâu năm lại càng ngon?

Đối với Dịch Vân tất cả đều không phải!

Thời gian giống như là một cỗ lực lượng nhọn hoắc đâm tới từ phía sau, chạm vào sẽ rất đau, càng đau càng phải chạy về phía trước! Hắn bị thời gian đuổi theo, rồi lại bị thời gian thôi thúc phải chạy cho nhanh về phía trước!

Huyết cừu của gia tộc, Hán Khắc ở nơi nào không rõ … Mấy vấn đề này thường xuyên quanh quẩn trong lòng hắn, nhưng lại không có cách nào dứt ra được, hết thảy chỉ vì thực lực hiện tại của hắn còn chưa đủ để có thể nhìn thẳng vào những vấn đề này …

- Đạt đến đỉnh cao rồi mới có thể làm được những chuyện lớn! Hiểu người là trí, ta hiểu được ngươi, tự hiểu được là sáng suốt, ngươi cũng có thể tự mình hiểu được!

Tên chẳng ra gì Môn La lại tự xưng mình là trí giả nói như vậy.

Môn La là trí giả sao? Dịch Vân cũng không cho rằng như thế, tên lão Đại này trong óc chắc chắn thiếu vài sợi dây thần kinh, nhưng hắn nói rất đúng!

Trở thành cường giả! Đó là chuyện hiện giờ hắn có thể làm vì gia tộc, cũng là chuyện duy nhất có thể làm … Hắn tự biết tự hiểu được!

Thời gian thấm thoát, hơn nửa năm lặng lẽ trôi qua, Dịch Vân đến Đa Ni Tạp thành cũng đã tròn một năm rồi …

Vẫn trong phường rèn có cái mái xiêu vẹo kia, Dịch Vân buông búa rèn ra, đem một món binh khí vừa chế luyện xong bỏ vào trong hồ làm nguội, tiếng xèo xèo vang lên, hắn thản nhiên cười nói:

- Cuối cùng thì đã luyện được món binh khí thứ năm mươi rồi, tháng này phải báo cho thành chủ Ni Tư biết số lượng bây giờ đã không thành vấn đề nữa rồi!

Dịch Vân trong một năm qua, mỗi tháng đều giao cho Ni Tư năm mươi món binh khí do hắn luyện chế ra, đổi lấy nơi ở trong thành cùng các loại chi tiêu khác, cùng với học phí hàng năm của học viện Đa Ni Tạp và phụ phí.

Hừ một tiếng, Môn La nói:

- Tên Ni Tư này cũng biết làm ăn nhỉ, ngươi luyện chế binh khí ra đã vượt xa các loại bằng sắt thường ngoài chợ, mỗi món binh khí hắn đã kiếm được ít nhất là hai mươi kim tệ. Chỉ tính riêng phương diện mua bán binh khí thôi, lợi nhuận hàng tháng của hắn cũng đã vượt xa những phường rèn khác cộng lại rồi, tiểu tử ngươi còn ngu ngốc kiếm kim tệ cho hắn nữa!

Dịch Vân lúc này bằng vào tu vi đấu khí đạt tới nhất tinh Chiến Sĩ đỉnh phong, binh khí do hắn làm ra so với năm trước lại cao hơn một bậc, hơn nữa lực khống chế Hỏa nguyên tố của nhất tinh đã khiến cho binh khí mà hắn chế luyện ra đã rất gần với trình độ ma pháp binh khí nhất phẩm sơ giai. Đương nhiên là thợ rèn bình thường khó có khả năng bằng được, vì thế binh khí do tay hắn làm ra ở ngoài thị trường giá cả rất cao không hề giảm xuống, Ni Tư cũng nhờ vậy mà buôn bán lời nhiều hơn nữa, làm cho hắn cười đến méo cả miệng.

Nhún vai, Dịch Vân đáp như không có chuyện gì:

- Không sao cả! Hắn cung cấp phường rèn này cho riêng ta, lại gánh vác toàn bộ nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống cùng với học phí của ta, bình thường lại mở rộng cánh cửa phương tiện với ta, làm cho hắn lời một chút cũng nên mà, hơn nữa, mỗi tháng hắn còn cho ta riêng một trăm kim tệ tiền lời, đối với ta như vậy cũng đủ rồi!

- Ni Tư này tuy là một chân tiểu nhân, nhưng một năm qua hắn đối với ngươi đúng là không tệ, cho hắn chút lợi ích nhỏ thì đã sao, ha ha ha!

Môn La vui vẻ cười ha hả, cho thấy hắn rất thích tính tình của Ni Tư.

- Đúng rồi, tiểu tử!

Cười xong, Môn La đột nhiên nói với Dịch Vân:

- Ngươi đã luyện khí xong rồi, vậy ngươi hãy chuẩn bị một chút, chúng ta cần phải đi xa một chuyến!

- Sao? Đi tới chỗ kia?

- Ngươi sau lần thăng cấp lên nhất tinh Chiến Sĩ, kinh mạch lại trải qua một năm bồi dưỡng săn sóc, lúc này đã đến lúc ngươi có thể tấn lên một cấp, trở thành nhị tinh Chiến Sĩ!

Dịch Vân nghe vậy nghẹn lời, chợt mặt hiện lên vẻ vui mừng như điên dại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status