Cẩm thượng thiêm hoa

Chương 47


Sáu tháng cuối năm 2004, đơn đặt hàng của công ty phần mềm Viêm Hoa nối dài không dứt, từ sau khi phát triển game online nhập vai vào tháng hai, công ty bắt đầu thu lợi rất nhiều, số người chơi đăng ký liên tục tăng cao, lợi nhuận trò chơi cũng gia tăng theo cấp số nhân, thực lực công ty Viêm Hoa nhanh chóng lớn mạnh, mục tiêu trở thành đại gia tỷ phú của Hoa Phẩm Tố có thể thành hiện thực ngay lập tức.

Sau khi Liêu Thịnh Khải bị bà Liêu gọi trở về thành phố B, yên ổn được ba tháng, hắn lại vác bọc hành lý rời khỏi ngôi nhà ở ngoại ô thành B, chẳng qua lần này Liêu Thịnh Khải không ra nước ngoài sưu tầm dân ca, mà là đến thành phố S gây dựng sự nghiệp.

“Mở một trung tâm nghệ thuật?” Liêu Thịnh Khải đáp chuyến bay đến thành phố S, gọi một chiếc taxi ở sân bay rồi về thẳng công ty Viêm Hoa của Trang Cẩm Ngôn.

“Chính xác, có tuổi rồi, anh muốn ổn định cho sau này.” Liêu Thịnh Khải gác chân ngồi trong phòng làm việc của tổng tài công ty Viêm Hoa.

“Muốn em giúp cái gì?” Trang Cẩm Ngôn vừa ký tên trên văn kiện, vừa lên tiếng hỏi, Liêu Thịnh Khải sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm anh.

“Giúp anh thuê một chỗ ở gần công ty cậu, anh muốn mở phòng làm việc ở gần đây.”

“Chuyện này thì phải tìm Chavin hỏi một chút, cậu ấy rất quen thuộc với tình hình các công ty xung quanh đây.” Sau khi hành chính công ty Viêm Hoa đi vào nề nếp, mỗi khi rảnh rỗi, Chavin sẽ đi bộ ra ngoài công ty tìm cuộc tình lãng mạn của hắn, các công ty ba dặm chung quanh đều bị Chavin in dấu chân. Ừm, nói cách khác, mỹ nữ của các công ty ba dặm chung quanh đây đều bị Chavin tiếp cận hết cả rồi.

Dưới sự giúp đỡ của Chavin, văn phòng nghệ thuật của Liêu Thịnh Khải nhanh chóng tìm được chỗ thuê thích hợp ngay gần công ty Viêm Hoa, chỗ kia lúc đầu là một cửa hàng kẹo đường, bởi vì siêu thị khổng lồ mở ngay quảng trường ngầm dưới đất gần nhà, buôn bán cửa hàng đã bị ảnh hưởng rất lớn, ông chủ cũng không muốn tốn tiền cho chi phí thuê nhà tại cái nơi đắt đỏ thế này, bèn giao cửa hàng cho Liêu Thịnh Khải thuê lại.

Văn phòng Liêu Thịnh Khải có chỗ sắp xếp, Trang Cẩm Ngôn lại nhiệu tình giúp Liêu Thịnh Khải thuê một căn nhà gần nơi làm việc, để Liêu Thịnh Khải có một chỗ an thân, giải quyết chỗ ở cho Liêu Thịnh Khải, ổ nhỏ an nhàn của Trang Cẩm Ngôn lập tức bị buộc treo thêm một cái “bóng đèn”, vì để nơi mình cất công thiết kế tỉ mỉ không bị Liêu Thịnh Khải chiếm đóng, sang ngày thứ ba Liêu Thịnh Khải ở thành phố S, Trang Cẩm Ngôn đã tìm được nơi chốn cho Liêu Thịnh Khải ổn định.

Sau khi nội thất hàng kẹo bị gỡ bỏ hoàn toàn, văn phòng nghệ thuật của Liêu Thịnh Khải chính thức khai trương cuối tháng mười hai 2004. Con trai độc nhất của bộ trưởng Liêu mặc dù chỉ mở một văn phòng cá nhân nho nhỏ, nhưng lúc làm lễ khai trương văn phòng, các nhân vật nổi tiếng ở thành phố S đến chúc mừng nhiều vô số, rất nhiều báo chí cũng tiến hành đưa tin, cũng vì các tác phẩm ảnh chụp của Liêu Thịnh Khải từng nhận giải thưởng lớn quốc tế vài lần, coi như hắn cũng là nghệ sĩ nỗi tiếng, mang vinh quang về cho nước nhà.

Thì ra là cửa hàng kẹo có đến hai tầng lầu, Liêu Thịnh Khải sắp xếp lầu trên thành phòng làm việc và một phòng chụp ảnh giản dị, mặt tiền lầu dưới thì được Liêu Thịnh Khải thiết kế thành nơi tiếp khách và gian triển lãm, trong phòng triển lãm có treo rất nhiều tác phẩm ảnh chụp từ khắp các nơi trên thế giới của Liêu Thịnh KHải, có tác phẩm với hình ảnh tinh tế mỹ miều, có tác phẩm thì lại khiến cho người khác cảm giác rung động đánh sâu vào tâm trí. Hoa Phẩm Phác được mời tới tham gia lễ khai trương, bị tài nghệ chụp ảnh cao siêu của Liêu Thịnh Khải hấp dẫn, đáng lẽ cô đi theo em trai và Trang Cẩm Ngôn đến lễ khai trương, chỉ đi với suy nghĩ “đi cho có”, nhưng sau khi nhìn thấy các tác phẩm của Liêu Thịnh Khải, Hoa Phẩm Phác mới biết được, nha nội Liêu cũng không phải thuộc dạng bất tài dùng nghệ thuật ra vẻ bề ngoài.

“Bức này ghi lại chim di trú đang di chuyển, tôi và một người bạn đồng hành phải mặc cả nguyên bộ đồ lặn, đứng trong nước một tuần mới ghi lại được đấy.” Liêu Thịnh Khải đi tới bên cạnh Hoa Phẩm Phác đang chăm chú vào bức ảnh hàng ngàn con chim đang đi di trú, giới thiệu ngoài lề về tác phẩm ảnh này cho cô.

“Cứ đứng trong nước một tuần? Mùi vị đó không dễ chịu đâu nhỉ?” Hoa Phẩm Phác quay đầu lại liếc mắt nhìn Liêu Thịnh Khải.

“Ừ, áo lặn kín gió, mặc lâu rất khó chịu, nhưng khó chịu nhất là bị côn trùng đốt lại không thể quơ tay xua đuổi, sợ lại quấy rầy chim chóc bay đi.”

“Tôi thấy anh còn có cả ảnh miêu tả chiến tranh Trung Á, chụp những ảnh như thế không nguy hiểm sao?” Hoa Phẩm Phác chỉ chỉ tấm ảnh ghi lại cuộc nội chiến chiến đấu trên đường phố ở một quốc gia Trung Á nào đó ngay bên cạnh, vẻ mặt nhân vật trong ảnh căng thẳng hồi hợp, một bầu không khí nghiêm túc bức bách giăng đầy trong bức ảnh ấy.

“Rất nguy hiểm, trong tấm ảnh có hai người đã mất, một người bị đối phương tập kích bắn trúng đầu mất mạng tại chỗ, còn người cơ bắp trúng đạn ở bụng rồi chết trong nhà thương.” Liêu Thịnh Khải nhìn vào bức ảnh với vẻ mặt nhàn nhạt, cứ như như hắn cũng không có mặt ở hiện trường tử vong uy hiếp.

Hoa Phẩm Phác nghe Liêu Thịnh Khải nói xong, trong lòng cô như bị chấn động nặng nề, hình ảnh con người trước mắt còn tràn đầy sức sống, trong ánh mắt chỉ có thù hận và khát vọng sinh tồn với kẻ địch, nhưng trên thực tế, bọn họ đã không còn ở trên đời này, họ đã bị chính đồng bào của mình kết thúc sinh mệnh.

“Qua đây, bên này có cac tác phẩm chủ đề thoải mái hơn, mời em thưởng thức và cho lời phê bình giá trị.” Liêu Thịnh Khải đỡ tay Hoa Phẩm Phác đưa cô đi về phía vách tường khác.

“Liêu đại ca, tài nghệ chụp ảnh của anh thật tuyệt vời!” Hoa Phẩm Tố giơ ngón tay cái về phía Liêu Thịnh Khải đang đi với Hoa Phẩm Tố. Cậu và Trang Cẩm Ngôn đang đứng trước một bức ảnh về thiếu nữ Châu Phi lấy nước ven sông.

“Tuyệt thế nào?” Hoa Phẩm Phác tò mò hỏi em trai, cô thậm chí không biết em trai mình sẽ thưởng thức ra nghệ thuật gì đây.

“Vâng, chị xem này, Liêu đại ca chụp thiếu nữ Châu Phi rất xinh đẹp, thực sự phá vỡ ấn tượng của em về người da đen.” Hoa Phẩm Tố chỉ dáng vẻ nhân vật trong tác phẩm trước mặt mình.

“Ừm, Liêu đại ca lấy cảnh đúng là lợi hại.” Hoa Phẩm Phác tỉ mỉ nhìn ngắm nhân vật trong tấm bảnh, hình ảnh thiếu nữ người da đen trần đầy hơi thở của tuổi thanh xuân được thổi hồn vô cùng tinh tế sâu sắc.

” Sau này studio của anh sẽ lấy việc chụp ảnh chân dung người để kiếm lời, Phẩm Phác, em có thể làm người mẫu giúp anh, để anh chụp một số ảnh chân dung quảng cáo?” Liêu Thịnh Khải nhìn Hoa Phẩm Phác với ánh mắt si mê, hắn hết sức tự tin đối với tài chụp ảnh của mình, Hoa Phẩm Phác qua ống kính của hắn sẽ được khắc họa tựa như nữ thần.

Hoa Phẩm Phác nghe thấy lời đề nghị từ Liêu Thịnh Khải, cô không hề nghĩ ngợi mà từ chối ngay: “Không, em không ăn ảnh đâu, anh hãy tìm một người khác đi.”

“Liêu đại ca, chị em không muốn xuất đầu lộ diện.” Hoa Phẩm Tố cũng lập tức ngăn cản, tuy rằng bóng ma tim Hoa Phẩm Phác đã trôi qua, nhưng cô vẫn rất ghét khi lộ diện trước mặt công chúng.

“Đáng tiếc.” Liêu Thịnh Khải vô cùng tiếc hận mình không thể lay động được Hoa Phẩm Phác, trong mắt hắn, Hoa Phẩm Phác không chỉ xinh đẹp mà còn cực kỳ có ……………(linh khí)

“Phẩm Tố, em có hứng thú chụp ảnh chân dung không?” Ánh mắt Liêu Thịnh Khải chuyển sang Hoa Phẩm Tố, nói thật, một người đàn ông như Hoa Phẩm Tố lớn lên lại có vẻ ngoài xinh đẹp đến như vậy cũng rất rất ít thấy. Không biết cậu trai xinh đẹp này qua ống kính có thể biến thành yêu thiệt hay không đây.

“Cho em chụp ảnh chân dung? Có thể chụp cho em thật nam tính được không?” Nhưng thật ra, Hoa Phẩm Tố lại tràn trề hứng thú với việc chụp ảnh chân dung.

“Nam tính?” Liêu Thịnh Khải vuốt cằm quan sát Hoa Phẩm Tố, yêu cầu này thực sự có hơi làm khó hắn rồi.

“Phẩm Tố, em thích ảnh chân dung lắm sao?” Trang Cẩm Ngôn khoát tay lên vai Hoa Phẩm Tố.

“Em chưa chụp bao giờ, nhìn tác phẩm ảnh chụp của Liêu đại ca, trong lòng em thấy hơi nhộn nhạo.” Hoa Phẩm Tố thấy tài nghệ cao siêu của Liêu Thịnh Khải, nhất định có thể làm nổi bật lên khí phách đàn ông của cậu qua ảnh chụp.

“Cuối tuần dành thời gian chụp cho em.” Liêu Thịnh Khải thấy, việc chụp ảnh làm bật lên khí phách đàn ông của Hoa Phẩm Tố, với hắn mà nói đây chính là một loại thử thách.

Buổi tối cùng ngày studio nghệ thuật khai trương, Liêu Thịnh Khải mở tiệc chiêu đãi mấy người quan trọng trong Liêu gia. Hoa Phẩm Phác luôn luôn không tham gia những buổi tụ hội thế này, Hoa Phẩm Tố và Trang Cẩm Ngôn đến thẳng buổi tiệc từ văn phòng, Hoa Phẩm Phác lái xe quay về nhà ở khu Nam ăn cơm tối, dùng cơm tối xong cô lại muốn đón Phương Đồng cùng đến lớp học ban đêm.

Vào lúc ban tối, ông chủ Liêu Thịnh Khải mời tất cả hơn mười hai vị khác, ngồi đầy cả một bàn tròn lớn. Nhóm mà chủ nhiệm Lý đã từng mời ở công viên kia cũng được mời đến lần này.

“Cục trưởng thành phố S chúng ta sang năm phải đổi người rồi.” Một vị Phó viện trưởng công tác ở tòa án báo cáo tin tức mới nhất.

“Biết người sắp đến là ai không?” Người đặt câu hỏi chính là một ông chú mập mạp, Hoa Phẩm Tố không rõ lắm ông làm cái gì, chỉ biết nghành nghề của ông chú mập này rất có ích cho studio của nha nội Liêu.

“Là được cắt cử đến.” Phó viện trưởng ra dấu tay, Hoa Phẩm Tố nhìn không hiểu. “Thái độ trước sau như một vẫn luôn cứng rắn.”

“À, đến thành phố S nhất định phải đốt vài cây đuốc.” Ông chú mập gật đầu, tỏ vẻ hiểu rồi, quan mới nhậm chức cũng đều phải đốt vài cây đuốc lập uy, lần này cục trưởng được cử đến là một người cứng rắn kiên quyết, kỳ này càng phải đốt cháy sạch vài cây đuốc.

Hoa Phẩm Tố nhấp nhấp rượu, dựng thẳng cả hai lỗ tai nghe mọi người trên bàn tán dóc, cuộc tán dóc thường xuyên đề cập đến hướng đi mới nhất dành cho thành phố S.

“Phẩm Tố.” Trang Cẩm Ngôn kéo tay Hoa Phẩm Tố, ý bảo cậu và anh hãy đổi lý rượu cho nhau, ly rượu của Trang Cẩm Ngôn đã hết sạch từ sớm mà chén rượu của cậu còn đến hai phần ba bên trong.

Hoa Phẩm Tố nhìn lại mọi người, phát hiện không một ai chú ý đến bọn họ, vội vã đổi ly rượu trong tay với Trang Cẩm ngôn. Hai người vẫn thường luôn đổi ly rượu để che giấu mọi người trong những buổi tiệc rượu thế này.

“Đến đây! Lần này Liêu Thịnh Khải này mong được mọi người giúp ở đây giúp đỡ nhiều hơn, Thịnh Khải kính các vị đang ngồi ở đây một chén.” Khóe mắt Liêu Thịnh Khải liếc thấy Hoa Phẩm Tố làm chuyện mờ ám, khóe miệng cong lên, bỗng nhiên chợt nảy ý trêu đùa Hoa Phẩm Tố. “Thịnh Khải này rót ly rượu đầy, mọi người cũng rót đầy chứ phải không.”

“Chính xác, tiểu Khải đã rót đầy ly mời rượu, chúng ta cũng có thể nâng cốc rượu đầy để đáp lại.” Mấy người đang ngồi ở đây đều trải qua chinh chiến, một chút rượu mạnh thì nhằm nhò gì, rót đầy tất cả ly rượu trước mặt mình. Hoa Phẩm Tố có tửu lượng kém nhất, trước mắt bao người không thể làm chuyện mờ ám, chỉ đành phải theo mọi người một hơi uống hết ly rượu đầy.

Hoa Phẩm Tố vừa uống chén rượu xuống bụng, trong bụng cậu bỗng nóng như có lửa cháy xông lên óc, hai gò má lập tức ửng đỏ.

“Tửu lượng tiểu Hoa kém quá, phải luyện!” Liêu Thịnh Khải đâu ngờ được tửu lượng Hoa Phẩm Tố lại kém như vậy, không khỏi lắc đầu.

Từ lúc Hoa Phẩm Tố nốc cạn ly rượu kia, đầu óc cậu bắt đầu trở nên mơ hồ, mọi người trên bàn rượu bàn tiếp cái gì cậu cũng chẳng nghe lọt một câu, dựa cả nửa người vào Trang Cẩm Ngôn chống chọi cho đến khi buổi tiệc kết thúc, khi vào đến xe Trang Cẩm Ngôn, cậu liền ngẹo đầu ngủ ngay.

Nhà Trang Cẩm Ngôn rất gần với đại học F, nếu Hoa Phẩm Tố lại nhà của Trang Cẩm Ngôn, cậu có thể ngủ nướng buổi sáng thêm nửa tiếng đồng hồ rồi mới đến trường đi học, sau khi khai giảng đại học năm thứ 2, Hoa Phẩm Tố thường xuyên ở nhờ chỗ Trang Cẩm Ngôn, số lần cậu về ngôi nhà ở khu Nam ít hẳn đi, dường như đến cuối tuần mới có thể quay về nhà mình. Đối với thói quen thường xuyên ngủ lại chỗ Trang Cẩm Ngôn của em trai, Hoa Phẩm Phác mới lúc đầu còn thường gọi điện thoại hỏi han, càng về sau càng quen, cô cũng rất ít khi tra hỏi. Không phải là Hoa Phẩm Phác không quan tâm em trai mình, mà cô cảm giác được em trai mình luôn luôn hiểu chuyện, làm việc rất có chừng mực, tính tình Trang Cẩm Ngôn cũng khiến cô yên tâm, cho nên cô cảm thấy em trai mình ở lại chỗ Trang Cẩm Ngôn để đến trường cũng rất tiện, không cần đi thêm cả một đoạn đường dài.

Hoa Phẩm Tố đóng quân dài hạn ở chỗ Trang Cẩm Ngôn, trong nhà anh đã có đủ đồ dùng sinh hoạt cá nhân. Trang Cẩm Ngôn đã rất có kinh nghiệm đối phó Hoa Phẩm Tố say rượu, anh thích Hoa Phẩm Tố say quắt như thế, bởi vì Hoa Phẩm Tố say rượu hệt như một thằng nhóc con ngoan ngoãn, mặc sức để anh loay hoay.

“Khát!” Hoa Phẩm Tố ngã xuống giường chép chép miệng, đôi môi càng thêm đỏ tươi bởi vì rượu khẽ nhếch lên khiến chúng trông càng gợi cảm vô cùng.

“Anh đi rốt nước ngay đây.” Trang Cẩm Ngôn cúi đầu, hung hăng m*t mát tiến vào trong miệng Hoa Phẩm Tố, mãi đến khi Hoa Phẩm Tố cảm thấy hô hấp khó khăn, bắt đầu giãy dụa tay chân thì anh mới buông ra.

Trang Cẩm Ngôn thở hổn hển rót nước trong phòng bếp, để hơi thở bản thân lắng lại mới mang vào phòng, vừa vào phòng, anh liền phát hiện Hoa Phẩm Tố nằm trên giường đang chiến đấu hăng hái với chiếc quần của mình.

“Phẩm Tố, để anh cởi cho!” Trang Cẩm Ngôn đặt ly nước sang bên cạnh, giúp Hoa Phẩm Tố cởi hết quần ra.

“Nóng!” Hoa Phẩm Tố lại bắt đầu cởi cả áo.

Trang Cẩm Ngôn cuống quít muốn giúp Hoa Phẩm Tố cởi áo ra, cởi hết cả trên lẫn dưới, trên người Hoa Phẩm Tố chỉ còn lại một chiếc quần cụt.

Trên người không còn gò bó, Hoa Phẩm Tố lại cảm thấy khát nước: “Cẩm Ngôn, nước.”

“Nước đây.” Trang Cẩm Ngôn đưa lên nước tới, nhìn Hoa Phẩm Tố vểnh môi mà ánh mắt không khỏi tối sấm xuống, anh cũng không đưa ly nước lên miệng cậu, mà là dùng miệng mình hớp một ngụm để đút cho Hoa Phẩm Tố.

Hoa Phẩm Tố mơ mơ màng màng đâu phân biệt thứ truyền nước là gì, đã khát từ miệng Trang Cẩm Ngôn xong, Trang Cẩm Ngôn chỉ cần ngậm nước rồi đút, cậu lại cắn chặt không thả, khiến đầu lưỡi anh tiến cả vào khoang miệng cậu bị cắn đến ê ẩm.

Cả ly nước đều được Trang Cẩm Ngôn dùng miệng đút hút hết vào bụng Hoa Phẩm Tố, Hoa Phẩm Tố giải quyết xong vấn đề, nhưng cơn đói khát của Trang Cẩm Ngôn lại trỗi dậy, anh ôm lấy hoa Phẩm Tố thật chặt, một tay vuốt ve sau lưng Hoa Phẩm Tố, một tay đè lại cái mông đang dựa vào cơ thể mình, Hoa Phẩm Tố uống rượu vốn tinh lực dâng trào, Trang Cẩm Ngôn càng phải đè lại cái mông cạ vào hạ thể của anh, d*c v*ng của Hoa Phẩm Tố bị Trang Cẩm Ngôn cọ vài lần, cu cậu mềm nhũn bật dậy sung huyết cứng rắn trong tay Trang Cẩm Ngôn.

Ôm chặt lấy Hoa Phẩm Tố trong tay mà Trang Cẩm Ngôn đã không còn lý trí, được chạm vào Hoa Phẩm Tố mang tới cho anh một cảm giác say mê, không hay không biết, quần Hoa Phẩm Tố bị anh kéo xuống, Trang Cẩm Ngôn cũng kéo khóa kéo quần mình, d*c v*ng hai người đều bị một tay Trang Cẩm Ngôn đưa đến cùng nhau.

Một người say rượu, một người say tình, hai người ý thức u mê đều không tỉnh táo, trong tiếng thở dốc cùng mồ hôi tuôn ra, hai người dây dưa đến cùng nhau.

Sáng ngày hôm sau, Hoa Phẩm Tố sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy thắt lưng mình mỏi quá thể, tay chân như nhũn ra, vén chăn lên, phát hiện cả người mình trần trùng trục, chỗ kia thì lại hơi sưng đỏ, còn có chút đau nhức, trên giường lớn cũng chỉ có một mình cậu.

“Phẩm Tố, quần áo của em để trên đầu giường đấy!” Trang Cẩm Ngôn nghe thấy phòng ngủ phát ra tiếng động, bèn đẩy cửa vào, toàn thân anh ăn mặc vô cùng nghiêm túc.

“Cẩm Ngôn, em say rượu lần này hình như có hơi quá rồi!” Hoa phẩm Tố phát hiện lần say rượu này có thật nhiều di chứng để lại, không chỉ thắt lưng mỏi nhừ, tay chân nhũn cả ra, môi còn có chút rát, ừm, ngoài ra còn sưng đỏ cả cái chỗ kia nữa.

“Ừ, đúng vậy, lần này em say rượu ghê gớm hơn mấy lần trước nhiều lắm, làm dơ cả quần áo em mặc hôm qua rồi và ra giường nữa.” Trang Cẩm Ngôn nhìn chằm chằm da thịt đang được chăn phủ lên của Hoa Phẩm Tố, ánh mắt sâu thẳm. Hôm qua chăn đệm đều dính dịch thể của hai người.

“Em ói ra sao!” Hoa Phẩm Tố bừng tỉnh, chẳng trách cả người mình đều trần truồng, “Cẩm Ngôn, làm phiền anh.” Hoa Phẩm Tố có hơi ngượng ngùng, người say rượu nôn mửa rất khó hầu hạ, sáu năm trước Trang Cẩm Ngôn say xin nôn mửa, một mình Hoa phẩm Tố cũng không thu xếp được gì nhiều, đều là dưới sự giúp đỡ của bố Hoa mới có thể tắm rửa sạch sẽ cho Trang Cẩm Ngôn ói hết cả người.

“Quần áo của em và ra giường đều được anh giặt sạch rồi, à, hôm qua anh chỉ giúp em lau khăn nóng, bây giờ em có muốn đi tắm không?” Khóe miệng Trang Cẩm Ngôn cong lên.

“Ha, em đi tắm ngay bây giờ đây.” Hoa Phẩm Tố lầm bầm, thảo nảo dưới hạ thể mình lại hơi đỏ, thì ra là bị Trang Cẩm Ngôn dùng khăn nóng chà xát đỏ lên, thằng cha này làm việc nhất định là quá nặng tay rồi. Hoa Phẩm Tố hiểu hết tất cả triệu chứng xuất hiện trên người mình, bèn mặc vào chiếc quần cụt đầu giường, vén chăn lên đi thẳng vào phòng vệ sinh.

Trang Cẩm Ngôn nhìn chằm chằm sau lưng Hoa Phẩm Tố, ánh mắt càng đổi màu sâu hút.

Đứng xối người dưới nước, Hoa Phẩm Tố không đi soi gương sau lưng mình, nếu như cậu soi thấy một lần, cậu sẽ lập tức phát hiện cái mông chỗ gần sát thắt lưng có một vết đỏ hồng, tỉ mỉ quan sát, có thể thấy rõ ràng đấy là một dấu hôn ngay cả mới xuất hiện khi ngủ dậy.

Nghe tiếng nước ào ào trong toilet, Trang Cẩm Ngôn nhớ lại và xoa xoa đôi môi đã hôn lên cơ thể mềm mại ấy vào hôm qua, anh không khỏi nuốt nước bọt liên tiếp mấy lần, suy nghĩ trong đầu, chờ sau khi mấy dấu vết trên người Hoa Phẩm Tố biết mất, anh phải đưa Hoa Phẩm Tố tham gia tiệc lần nữa mới tốt, không được, ăn xong món ăn mặn thì phải kiên trì ăn chay, nếu không sẽ không tốt cho cơ thể khỏe mạnh.

*Nha nội: chức quan cảnh vệ đời Đường, đời Ngũ Đại và đầu đời Tống, thường lấy con em của đại thần vào chức quan này, sau này dùng để chỉ con em quan lại, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu. Ý em Bông mắng anh Liêu là đồ con ông cháu cha đó mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status