Cận thân bảo tiêu

Chương 288: Một quỳ vì ân sư (1)


Diệp Thu và Yến Thanh Phong bắt tay nói chuyện, trong mắt điện chạy rần rần. Lúc Lâm Bảo Nhi cũng nhịn không được mà ở bên cạnh cầm tay nhau thì thầm sao hai nam nhân bắt tay lâu thế, hai người mới lưu luyến không rời mà thả tay ra.

"Hy vọng anh có thể vượt qua. Nhưng nếu anh bò quá chậm, tôi sẽ không chờ anh". Yến Thanh Phong vỗ vỗ vai Diệp Thu, cười nói.

Diệp Thu gật đầu, cười mà không nói.

Đợi đến khi Yến Thanh Phong xoay người sang chỗ khác chào hỏi những người khách khác, Diệp Hổ đi tới nói: "Diệp Thu, cũng không ngờ anh quan hệ cùng Yến thiếu gia tốt như vậy, các người sao biết nhau thế?"

Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Chúng tôi là lần đầu tiên gặp nhau".

Diệp Hổ lộ vẻ nghi hoặc, tâm tư tên đại ngốc này khá đơn giản, còn thật tưởng Diệp Thu và Yến Thanh Phong là bạn thân nữa chứ. Nhưng các tướng tham mưu phía sau hắn lại nhìn Diệp Thu trầm tư, bọn họ nghe được chút manh mối từ trong đối thoại giữa hai người.

Yến Thanh Phong dưới sự vây quanh của đám người đi tới giữa đám đông, lớn tiếng nói: "Hoan nghênh các vị tham gia thảo luận mỗi tháng của câu lạc bộ Thiết Huyết, tất cả mọi người là quân nhân nước Trung Quốc, mọi thời khắc đều định vì bảo vệ quốc gia này mà cúc cung tận tụy quân sự mạnh, thì nước mạnh. Làm sao đề cao trình độ quân sự nước Trung Quốc, mở đường lối, chỉ dẫn cho quân tiên phong nước Trung Quốc".

" Vẫn giống như trước đây, do ba vị tham mưu câu lạc bộ quyết định đề tài thảo luận, mọi người tự do thảo luận. Ngoài ra, bên cạnh đã chuẩn bị món ngon rượu ngon. Hy vọng mọi người có thể trải qua một đêm kích tình mà phong phú. Bây giờ xin mời Thái Vũ Phi công bố đề tài thảo luận hôm nay".

Yến Thanh Phong mỉm cười lùi sang một bên, một nam nhân cũng mặc vest đen thắt cà vạt nghiêm chỉnh, thân thể cường tráng, lưng thẳng tắp đứng dậy. Mắt hổ quét nhìn toàn trường, nói: "Đề tài thảo luận hôm nay là: Làm sao sử dụng tốt kỹ thuật cao thời hiện đại dưới điều kiện chiến tranh cục bộ. Mời mọi người tham thảo".

Thái Vũ Phi nói xong cũng yên lặng lùi sang một bên. Người phía dưới sau khi nghe được đề tài thảo luận bắt đầu suy tư. Cũng có người thảo luận nhỏ, dần dần tiếng thảo luận càng lúc càng lớn, từ từ hội tụ thành một con sông. Tình yêu, nhiệt tình cùng tố chất quân sự của mọi người ở trong nháy mắt va chạm nhau. Sau đó nở rộ thành từng đóa hoa sóng quân sự.

Diệp Thu không hiểu quân sự, cho nên chỉ có thể làm một người đứng xem. Nhưng nhìn thấy nhiều nam nhân vì sự phồn vinh hưng thịnh của quốc gia mà cố gắng như vậy, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng.

Đi tới một góc yên tĩnh, trong tay cầm ly Whiskey uống một ngụm nhỏ. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi ăn no uống say, cũng cảm thấy có chút nhàm chán. Hai cô nàng ngồi ở bên cạnh Diệp Thu nhỏ giọng nói chuyện. Ánh mắt Lâm Bảo Nhi mê ly, đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

"Anh không tham gia thảo luận à?" Diệp Hổ bưng ly đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Thu, nói.

"Tôi không phải là quân nhân. Đại sự lợi nước lợi dân như vậy nên giao cho nhân tài chuyên nghiệp. còn anh? "Diệp Thu hỏi ngược lại.

" Tôi là quân nhân. Nhưng tôi thiên về công kích. Cho nên, tôi không phải là một sĩ quan tốt. Nhưng tôi nhất định là binh lính tốt. Vấn đề như vậy thì nên giao cho bọn họ thảo luận đi. Chúng ta tranh thủ uống rượu vậy". Diệp Hổ giơ ly rượu hướng về phía Diệp Thu. Diệp Thu cười chạm cốc cùng gã.

Diệp Thu chú ý thấy, độ rượu trong ly hắn rất nặng, hình như là Siryi đến từ Ba Lan, người phương Tây gọi là "nước sinh mệnh", là rượu có độ cồn cao nhất, mạnh nhất trên thế giới.

"Thích uống rượu mạnh sao?" Diệp Thu cười hỏi. Nếu có cơ hội, hắn cũng không ngại tạo quan hệ tốt với đại biểu Diệp gia này.

Huống chi qua mấy lần tiếp xúc, hắn cảm thấy Diệp Hổ này rất đáng kết giao. Không có ngạo khí và dối trá mà một số thế gia công tử cố ý che dấu, xem võ như mạng. Nếu như có thể sử dụng được, vậy sẽ là một trợ lực rất lớn cho mình trong tương lai.

Diệp Hổ uống một hớp rượu lớn chỉ chỉ tình huống tiểu đội Violet bên kia, nói: "Thấy người kia không? Tôi tí nữa muốn khiêu chiến hắn".

Diệp Thu nhìn theo phương hướng ngón tay Diệp Hổ chỉ, một nam nhân mặt lạnh như băng cũng đồng thời nhìn qua bọn họ, Diệp Thu từng xem tư liệu về hắn, Cuồng, một cái tên bá đạo vô cùng.

"Anh đã giao thủ cùng hắn à?" Diệp Thu híp mắt đánh giá Cuồng, cười hỏi. Người này thua ở trong tay Tiểu Bạch, phỏng chừng trong khoảng thời gian này lại luyện tập liều mạng đây.

"Đã từng đánh, tôi là bại liên tiếp". Diệp Hổ cười khổ nói, rồi lại hung hăng uống một hớp rượu lớn, không dám nuốt vào một lần, mà ngậm ở trong miệng từ từ tiêu hóa.

"Tôi khiêu chiến hắn ba lần, đánh ba trận với hắn. Tôi thua ba trận. Tiểu đội Violet là tổ chức Đặc Cần, người ở bên trong đều là quái vật. Cả đám đều đánh rất khủng, bọn họ có huấn luyện tàn khốc nhất, tỉ lệ đào thải khắc nghiệt nhất cùng thức ăn và trang bị tốt nhất, thậm chí một ít dược phẩm sinh hóa bọn họ cũng đều có thể sử dụng".

"Có điều mỗi lần thua, tôi đều có thể học được không ít thứ. Ít nhất tôi học được điệu bộ liều mạng của bọn họ". Diệp Hổ thản nhiên nói, cũng không cảm thấy chuyện mình thua ba lần là việc xấu hổ gì, ngược lại còn có thể tỉ mỉ đi tìm nhược điểm của đối phương.

Diệp Thu đã giao thủ với Diệp Hổ, biết thiếu sót của gã là ở đâu. Lần trước là lần đầu gặp mặt, Diệp Thu với hắn còn có chút đề phòng, lần này gặp nhau, Diệp Thu cũng có chút bị câu "bại liên tiếp" kia làm cảm động. Không phải tất cả nam nhân đều có thể thản nhiên chấp nhận thất bại.

Diệp Thu xoay người nhìn Diệp Hổ, nói: "Sau khi thảo luận xong so thân thủ sao?"

"Đương nhiên. Nếu không tìm những vũ phu như chúng ta tới đây làm gì? Sách lược dù ưu tú, cũng cần nhân tài quân sự ưu tú chấp hành mà. Nói thật cho anh biết, tôi tới là muốn tiếp tục khiêu chiến Cuồng. Mỗi tháng một lần, một năm khiêu chiến mười hai lần, tôi không tin không thắng được lần nào". Tràn đầy tự tin nói.

"Sân tỷ thí ở đâu?"

"Ở phía sau. Trong Thiết Huyết có không ít đấu trường quyền anh. Mô hình lớn vừa nhỏ đều có, anh hỏi cái này làm gì?" Tinh quang trong mắt Diệp Hổ lóe ra, một bộ dạng rục rịch muốn động.

"Nếu anh có thể mượn được sân loại nhỏ, tôi sẽ lại đánh một trận với anh". Diệp Thu gật đầu với gã, người này cuối cùng vẫn rất ngốc.

"Sân có thể dùng thoải mái. Đi, chúng ta đi ngay bây giờ". Diệp Hổ từ trên ghế salon kích động đứng lên, lôi tay Diệp Thu kéo ra ngoài.

"Diệp Thu, các người muốn đi đâu vậy?" Lâm Bảo Nhi mới vừa rồi còn buồn ngủ, thấy Diệp Thu muốn đi, lập tức tỉnh lại.

"Chúng tôi đi đánh nhau". Diệp Hổ tùy tiện nói, vẻ mặt kích động.

"Đánh nhau? Chúng tôi cũng muốn đi". Lâm Bảo Nhi cùng Đường Quả đồng thời đứng lên, mặt đầy chờ mong mà nhìn Diệp Thu.

"Cùng đi nào" Diệp Thu hướng các nàng ngoắt ngoắt tay, hai cô nàng này cũng đủ đáng thương rồi, vốn tưởng tham gia yến hội sẽ có rất nhiều người tham gia, không ngờ lại là chỗ tụ hội của nam nhân, hai người trừ ăn ra đều chỉ có thể ngồi chán ở chỗ đó khẩy móng tay. Diệp Thu cũng có chút không đành lòng.

Hai cô nàng lập tức liền cười tươi như hoa, vui vẻ nhào về phía Diệp Thu.

Diệp Hổ dẫn ba người đi ra sau biệt thự, nơi này đèn đuốc sáng trưng, bên trong còn nghe được tiếng hét lớn và tiếng quyền kích va chạm. Diệp Thu vốn còn lo lắng Đường Quả và Lâm Bảo Nhi sợ, nhưng quay đầu lại thì thấy hai người kích động đến nỗi đỏ bừng cả khuôn mặt, đôi mắt sau khi nhìn thấy tình cảnh đó càng ngày càng sáng, liền biết lo lắng của mình dạ dư thừa.

Diệp Hổ là khách quen nơi này, trực tiếp tìm đến nhân viên quản lý, bảo bọn họ tìm giúp một sân quyền nhỏ không có ai. Nhân viên công tác cung kính đáp ứng, chỉ là xin bọn họ chờ một lát. Sau đó lập tức chuẩn bị tốt hết thảy mọi điều kiện bọn họ cần.

Trong sân quyền nhỏ đèn đuốc sáng trưng, không mở điều hòa, nhưng cửa sổ mở rộng,dễ dàng hô hấp nạp khí. Sân quyền anh quy cách ngang sân quốc tế dựng ở chính giữa. Đài quyền anh màu đỏ tươi khi ánh đèn chiếu rọi xuống trở nên sáng quắc.

"Các người cũng đi ra ngoài đi. Đóng cửa lại. Đây là ta trận đấu giữa riêng chúng tôi ". Diệp Hổ nói với công tác viên.

"Vâng". Mấy nhân viên công tác đừng ở một bên cung kính đáp ứng, sau khi đóng cửa phòng đều lui sạch.

Diệp Hổ đột nhiên chạy về phía trước, quát to một tiếng, thân thể liền nhảy lên cao, thậm chí phóng qua dây cao su dùng để bảo hộ bốn phía sân quyền anh, thoáng cái liền nhảy tới giữa đài quyền anh. Vẻ mặt hưng phấn mà ở trên đó khởi động làm nóng người.

Lâm Bảo Nhi và Đường Quả thấy một chiêu Diệp Hổ biểu hiện ra này, đều ở dưới đài vỗ tay khen hay.

"Chị Đường Đường, người ta nhảy cao như vậy, Diệp Thu có thể đánh thắng người ta không?" Lâm Bảo Nhi có chút lo lắng nói. Mặc dù công phu của Diệp Hổ làm cho các nàng rất kích động, nhưng các nàng dù sao cũng là cùng Diệp Thu tới, tất nhiên là đứng về phía Diệp Thu.

"Đánh nhau cũng không phải là so ai nhảy cao. Chứ nếu không cứ ai nhảy cao thì đánh với người đó, vậy còn không bằng đánh với con khỉ cho rồi". Đường Quả mạnh miệng nói, nhưng cũng lo Diệp Thu cuối cùng vẫn không phải là đối thủ Diệp Hổ. Cao thì không cao bằng người ta, cường tráng cũng không cường tráng bằng người ta, đẹp trai không bằng người ta... dù so với Diệp Hổ có đẹp trai hơn một chút, nhưng đẹp trai thì có ích sao? Chẳng lẽ khuôn mặt kia có thể đao thương bất nhập?

Đường Quả mấy lần gặp nạn đều là Diệp Thu cứu nàng trở về, nhưng nàng vẫn chưa chính thức thấy qua thân thủ của Diệp Thu. mà lúc này nhìn thấy Diệp Thu lười biếng lừ đừ đi tới cạnh đài quyền anh, kéo dây thừng cao su rồi bò lên đài, trong lòng càng than thở.

Sợ là người này có khi cũng sẽ bị đánh thành đầu heo á?

Đường Quả thậm chí còn định thà kéo Lâm Bảo Nhi trở lại chỗ yến hội, cũng không nhẫn tâm xem tiếp.

Diệp Thu leo lên trên đài quyền anh, cũng không giống Diệp Hổ khởi động hay là thư giãn gân cốt, chỉ cười tủm tỉm nhìn Diệp Hổ chỉ trong chốc lát liền mồ hôi đầm đìa, nói: "Anh là đi theo Phương lão học quyền?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status