Cận vệ của người đẹp

Chương 120





Chương 120: Một cước đá bay

Triệu Dương cân nhắc một lúc rồi mới nói với Từ Tam: “Lát nữa tôi đi với Tiểu Ngũ, cậu ở nhà nhé”.

Tiểu Ngũ vội lắc đầu: “Anh Dương, không sao, em có thể tự đi một mình được. Hôm qua anh bị thương vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi đi”.

Triệu Dương vỗ vai cậu ta: “Là anh em thì đừng nói mấy lời khách sáo đó, nếu hôm qua không phải vì tôi thì cậu cũng sẽ không bị Cửu Xử để ý, lúc này tôi đâu thể nào bỏ mặc cậu được?”

Tiểu Ngũ cảm động đỏ hoe cả mắt, lại không biết nói gì cho phải.

Mặc dù cơ thể cậu ta rất cường tráng nhưng tính cách lại là một người đam mê khoa học kĩ thuật điển hình, bình thường cũng rất ít khi giao tiếp với người khác.

Chính vì chuyện này mà trước kia vẫn thường bị người trong phòng an ninh bắt nạt, lại bị đám người Tôn mập chèn ép. Thế nên lúc đầu được đưa đến chỗ Triệu Dương, cậu ta chẳng có mong đợi gì.

Lần này cũng thật lòng xem Triệu Dương và Từ Tam là anh em, nếu không tối hôm qua cậu ta cũng sẽ không mạo hiểm.

Mặc dù ngành hacker này thường giấu mặt nhưng mỗi người đều có thao tác thói quen của riêng mình, đặc biệt như những người đăng kí ở bộ phận có liên quan giống cậu ta. Một khi đã ra tay thì xác suất bị phát hiện rất cao.

Nhưng tối hôm qua, lúc Triệu Dương gọi điện thoại đến, cậu ta hoàn toàn không nghĩ đến mấy điều đó.

Bây giờ xem ra làm bạn với người anh em này quả không sai, ít nhất lúc xảy ra chuyện Triệu Dương vẫn không bỏ mặc cậu ta.

Hai người rời khỏi khu biệt thự từ cửa sau, rồi gọi một chiếc taxi sau đó chạy đến địa chỉ đã được gửi đến trong tin nhắn theo thời gian hẹn trước.

Địa điểm nằm ở một tòa nhà cao cấp ở trung tâm thành phố, bên ngoài treo biển là văn phòng Giang Hải của một công ty thông tin an ninh nào đó.

Triệu Dương vừa bước vào cửa đã có cảm giác ai đó nhìn chằm chằm, bảo vệ hỏi một lúc rồi cho họ vào trong.

Một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi bước ra từ quầy lễ tân, lịch sự dẫn hai người đến phòng tiếp khách.

Phòng tiếp khách không lớn, khoảng hơn chục mét vuông, cũng không có cửa sổ, chỉ có ngọn đèn sợi đốt phát ra ánh sáng.

Tiểu Ngũ hơi không yên tâm, ánh mắt lo sợ nhìn khắp bốn phía.

Triệu Dương ra hiệu cho cậu ta không sao đâu.

Không lâu sau, một đám người bước vào, vẻ mặt của tất cả bọn họ đều lạnh lùng, không có lấy một nụ cười.

Người đàn ông đi đầu có râu, nghiêm giọng hỏi: “Ai là Ngũ Cường?”

Tiểu Ngũ và Triệu Dương nhìn nhau, lúc này định giơ tay ra hiệu nhưng bị khí thế của đối phương đàn áp nên không còn chút tự tin.

Người đàn ông cũng không đáp lời mà lại hơi híp mắt nhìn Triệu Dương, ánh mắt cũng lạnh lùng hơn: “Cậu đến, đến đây làm gì?”

Đây là cách tra hỏi điển hình, trước tiên phá vỡ phòng ngự về mặt tâm lý, như vậy lát nữa lúc tiếp xúc sẽ hoàn toàn chiếm được ưu thế.

Đừng nói đến Tiểu Ngũ, nếu chưa từng trải qua huấn luyện chuyên môn, khó có ai có thể vượt qua, nhất là ánh mắt của đối phương tạo cho người ta áp lực tâm lý rất lớn.

Phương pháp này còn có thể đối phó với người bình thường, còn Triệu Dương thì không hề bị dọa, anh bình tĩnh đáp: “Tôi là bạn của cậu ấy”.

Người đàn ông khẽ híp mắt, hơi ngạc nhiên với thái độ của Triệu Dương, vẻ bình tĩnh này không hề giống giả vờ.

Ông ta hừ một tiếng rồi liếc nhìn Ngũ Cường, lạnh lùng chất vấn: “Lẽ nào không ai nói rõ với cậu là cậu phải đến một mình à?”

Triệu Dương không thoải mái, có vấn đề gì cứ nói thẳng ra là xong rồi, cứ dọa dẫm người ta như vậy là có ý gì?

Theo như anh đoán, không phải là có tật giật mình, cáo giả oai hùm thì cũng là quen thói giở trò lừa gạt người khác.

Tiểu Ngũ không nhìn ra mánh khóe của đối phương lại bị dọa cho lùi một bước, vô thức há miệng định nói gì đó.

Triệu Dương bước lên nửa bước, đè ép toàn bộ áp lực của đối phương xuống, sau đó bình tĩnh nói: “Cậu ấy đã nói với tôi rồi, là tôi đòi đi theo, anh cũng đừng hỏi nữa, trước khi xác định được thân phận của các người, cậu ta sẽ không trả lời bất kì câu hỏi nào của các người hết!”

Tiểu Ngũ không khỏi hâm phục anh, bị đối phương nhìn chằm chằm như vậy, đừng nói mở miệng nói ngay cả thở cậu ta cũng cảm thấy khó khăn.

Nếu hôm nay cậu ta đến một mình, e rằng đã bị khống chế và khai ra hết rồi, không ngờ anh Dương lại không bị ảnh hưởng gì, hơn nữa còn có thể tùy ý nói ra ý kiến của mình.

Người đàn ông cũng cảm thấy Triệu Dương khác thường, khí thế trên người cũng mạnh mẽ hơn, ánh mắt càng sắc bén: “Cậu nói lại lời vừa rồi lần nữa!”

Triệu Dương không hề sợ hãi, bình tĩnh nhìn ông ta và nói: “Có nói lại mười lần cũng như vậy, bạn của tôi không phạm pháp, trước khi các người giới thiệu thân phận của mình thì cậu ấy có lý do để từ chối trả lời các vấn đề của các người!”

Người đàn ông cười khẩy, sau đó dọa dẫm: “Tên này trước đó tấn công vào trạm cơ sở thông tin rồi hack hệ thống giám sát của thành phố. Đây còn không gọi là phạm pháp sao? Tôi nói cho cậu biết, chỉ dựa vào hai cái này thôi, bây giờ tôi có thể bắt nhốt cậu ta lại đấy!”

Triệu Dương nhún vai: “Vậy à? Nếu anh đã nói chúng tôi phạm pháp vậy Tiểu Ngũ à, chúng ta đi thôi!”

Tiểu Ngũ vẫn còn ngây ngẩn, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra trước mắt.

“Các cậu muốn đi đâu?”

“Đi tự thú! Sau đó thẳng thắn để được khoan hồng!”

Triệu Dương vừa nói vừa khoác vai Tiểu Ngũ đi ra ngoài.

Người đàn ông ngăn hai người lại: “Không cần phiền phức như vậy, chúng tôi đến đây để xử lý chuyện này”.

Triệu Dương không lùi nửa bước: “Vậy các anh hãy xuất trình giấy tờ ra đây, nếu không… thứ lỗi, tôi không đi với anh được!”

Người đàn ông cười khẩy hết lần này đến lần khác: “Cậu có tư cách gì mà đòi xem giấy tờ của tôi?”

Triệu Dương ăn miếng trả miếng: “Vậy anh có tư cách gì ở đây hỏi này hỏi nọ?”

Người đàn ông mất kiên nhẫn ra hiệu cho mấy người phía sau: “Bớt nói nhảm đi, bây giờ tôi nghi ngờ cậu cũng tham gia vào hành vi phạm pháp tối qua, cũng mời cậu ở lại tiếp nhận điều tra!”

Hai người ở sau bước lên, vừa đưa tay chạm vào eo sau vừa bước đến.

Tiểu Ngũ còn chưa kịp mở lời đã có người đè lại vai cậu ta!



Trên hành lang, hai người phụ nữ sánh vai đi với nhau.

Người phụ nữ hơi cao hỏi: “Thế nào rồi, người đến chưa?”

Một người phụ nữ khác nhỏ tuổi hơn, tinh nghịch nói: “Chị Bạch Băng, chị yên tâm đi, đã đến rồi, em bảo ông Liễu làm công tác tư tưởng cho hắn trước”.

Bạch Băng dặn dò: “Tôi cảnh cáo cô, nếu đối phương không đồng ý phối hợp thì thôi nhé, cô đừng làm loạn!”

“Chị yên tâm đi, ông Liễu rất có chừng mực, hơn nữa mấy tên này đều rất xảo quyệt. Nếu không làm công tác tư tưởng trước thì chắc chắn phải dùng thủ đoạn rồi!”

“Người của cô đều làm việc như vậy à?”

“Đây không phải là chuyện đặc biệt nên giải quyết theo cách đặc biệt sao? Chị à, khó khăn lắm chị mới tìm đến em một lần, chuyện này có thể nào em cũng phải giải quyết tốt chút chứ!”

Bạch Băng bất lực, cuối cùng cũng không nói gì.

Cô ta hiểu chỗ khó của người cấp dưới, đôi khi quả thật phải giải quyết theo cách đặc biệt, hơn nữa nhiệm vụ lần này rất phức tạp, cũng chỉ có thể giả vờ như không thấy.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến trước cửa phòng tiếp khách.

Cửa bị khóa.

Gõ cửa, bên trong không có ai trả lời.

Người phụ nữ hét lên: “Ông Liễu!”

Vẫn không có ai trả lời.

Người phụ nữ nhíu mày, đổi thành đập cửa: “Ông Liễu, mở cửa!”

Vẫn không có ai đáp lời.

Hai người phụ nữ nhìn nhau khẽ biến sắc.

Người phụ nữ gõ cửa nhấc chân đạp cánh cửa, Bạch Băng đi ngay theo sau.

Rầm!

Phòng tiếp khách mở ra!





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 490 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status