Cao quan

Chương 408: Mạnh dạn đề bạt, đặc biệt đề bạt


Có mấy điều Chư Cường không nói ra miệng. Bởi vì Ủy ban Kỷ luật thành phố phát hiện, ngày đó có mặt ở núi Phượng Hoàng, còn có Ủy viên thường vụ Thành ủy kiêm Bí thư Quận ủy Tần Phượng. Nói cách khác lúc ấy Bành Viễn Chinh, Tần Phượng và Trịnh Anh Nam ở cùng một chỗ.

Nếu Bành Viễn Chinh có vấn đề, như thế không chừng Tần Phượng cũng có liên quan… Chư Cường không dám nghĩ tiếp, là một cán bộ lão thành, công tác hơn 20 năm ở Ủy ban Kỷ luật, ông ta chỉ phán đoán theo logic thế thôi.

Gần đây, người của Ủy ban Kỷ luật thành phố hơi mệt mỏi, vụ án của huyện Lân còn chưa rõ ràng, bên quận Tân An này lại xảy ra tố cáo, liên quan tới một cán bộ cấp phó huyện, Ủy viên thường vụ Quận ủy, lại là cán bộ hậu bị được lãnh đạo Thành ủy chú ý và bồi dưỡng, người của Ủy ban Kỷ luật cảm thấy khá căng thẳng.

Lần này Bành Viễn Chinh bị tố cao điều tra, Ủy ban Kỷ luật đã tới gặp và xin Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham báo cáo. Thái độ của Bí thư Đông Phương rất rõ ràng, bất kể dính líu đến ai, liên quan đến cán bộ cấp nào, nếu có người đứng đơn tố cáo, đều phải điều tra rõ ràng. Có vấn đề, nghiêm trị không tha!

Đương nhiên, theo lệ thường, điều tra cán bộ ở cấp bậc như Bành Viễn Chinh, cần hội nghị thường vụ Thành ủy họp thảo luận và thông qua. Nhưng, Thành ủy không họp nghiên cứu việc này, về mặt nào đó, chuyện này dường như cũng ám chỉ điều gì đó.

Tần Phượng cười nhạt một tiếng, đột nhiên xen vào nói:

- Tôi muốn giải thích một chút, lúc ấy ở núi Phượng Hoàng, tôi cũng có mặt. Một số các đồng chí ở đây cũng đã biết, Trịnh Anh Nam là em họ của tôi. Ngày đó đúng lúc tôi đến huyện Lân làm việc, cũng liền thuận đường đến núi Phượng Hoàng leo núi, ở lại đó một buổi tối, ngày hôm sau cùng quay về.

Hơn nữa, tôi muốn nhấn mạnh một chút: việc thị trấn Vân Thủy hợp tác với tập đoàn Phong Thái, đã có dự định từ nửa năm trước, đồng chí Viễn Chinh cũng có báo cáo với tôi.

Lần hợp tác này, là do đồng chí Viễn Chinh chủ động đề nghị tập đoàn Phong Thái thu mua mấy xí nghiệp dệt ở thị trấn Vân Thủy. Đây là thị trấn Vân Thủy tích cực tranh thủ, bởi vì với tư cách là một doanh nghiệp tư nhân, lấy lợi ích và lợi nhuận làm đầu, tập đoàn Phong Thái chắc chắn sẽ không quyết định làm chuyện như vậy.

Tập đoàn Phong Thái suy xét đến của sự gắn kết giữa doanh nghiệp và xã hội, vì sự phát triển kinh tế của địa phương mà cống hiến, như vậy, làm sao tập đoàn Phong Thái có thể đút lót cho Bành Viễn Chinh? Trên đời này có kẻ ngốc đến như vậy sao?

Cho nên, tôi hết sức hoài nghi tính chân thật của người tố cáo, các đồng chí Ủy ban Kỷ luật thành phố cần phải nghiêm túc điều tra việc này!

- Đương nhiên, Bí thư Tần, liên quan đến một cán bộ cấp phó huyện như đồng chí Bành Viễn Chinh, theo chỉ thị của lãnh đạo chủ chốt Thành ủy và Ủy ban Kỷ luật thành phố, tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật chúng tôi nhất định sẽ hết sức thận trọng. Chúng tôi hy vọng có thể được Quận ủy phối hợp.

Chư Cường cười cười nói.

- Chống tham nhũng, đề cao liêm chính, là công tác quan trọng hàng đầu trước mắt. Chúng ta không thể kết tộ oan uổng một đồng chí tốt, cũng không thể để một kẻ sâu mọt ẩn núp trong nội bộ chúng ta ăn mòn, đục ruỗng tổ chức. Tôi cho rằng, bất kể như thế nào, nếu đồng chí Bành Viễn Chinh đã bị tố cáo, hơn nữa còn có chứng cớ nhất định, để tạo điều kiện dễ đàng cho Ủy ban Kỷ luật làm việc, tôi đề nghị tạm thời cách chức đồng chí Bành Viễn Chinh, nhận điều tra.

Tô Vũ Hoàn nói một cách nghiêm nghị.

Y vừa dứt tiếng, Tần Phượng liền cả giận:

- Bậy bạ! Chỉ là có người tố cáo. Vấn đề tố cáo còn đang được điều tra, trước mắt còn chưa có chứng cớ, chứng minh Bành Viễn Chinh nhận hối lộ, sao có thể tự tiện đình chỉ công tác của hắn! Hơn nữa, đồng chí Viễn Chinh là cán bộ thuộc quyền quản lý của thành phố, hắn có bị cách chức điều tra hay không, cần có quyết định của Thành ủy, Quận ủy không có cái quyền này! Tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật thành phố cũng không có cái quyền này! Nếu có người tố cáo Chủ tịch quận Tô, có phải cũng chẳng cần phân tốt xấu, trước hết đình chỉ công tác của đồng chí rồi nói sau?

Ngay trước mặt tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật thành phố, Tô Vũ Hoàn rắp tâm hiểm ác đề xuất tạm thời cách chức Bành Viễn Chinh để điều tra, đã chọc giận Tần Phượng. Cô không nể mặt Tô Vũ Hoàn, thái độ và giọng điệu đều vô cùng sắc bén.

Tô Vũ Hoàn nhếch mép, lạnh lùng nói:

- Nếu có người tố cáo tôi, tôi tự động tranh đi để nhận điều tra! Chuyện này chẳng sao cả. Đối với chuyện của Bành Viễn Chinh, có mặt các đồng chí Ủy ban Kỷ luật thành phố, mọi người công kahi thảo luận một chút, đồng chí nào đồng ý tạm thời cách chức Bành Viễn Chinh nhận điều tra, xin giơ tay!

Không khí hội trường lập tức trở nên nặng nề và căng thẳng.

***

Thành ủy. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Bính Nam chậm rãi bước đi trên hành lang hơi có vẻ ẩm ướt và âm u của ký túc xá trụ sở Thành ủy. Ký túc xá này xây dựng đã lâu, trước đây cũ nát không chịu nổi, giữa những năm 80 mới được sửa chữa một lần.

Sắc mặt Tống Bính Nam hơi âm trầm, ông ta vốn là người nói năng thận trọng, lại là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, uy nghiêm bởi vậy càng sâu. Mấy cán bộ Thành ủy qua lại hơi kính sợ, tránh qua một bên, nhường đường cho Tống Bính Nam.

Tâm trạng Tống Bính Nam rất bất an, bởi vì ông ta đã nhận được báo cáo về chuyện Bành Viễn Chinh bị tố cáo nhận hối lộ. Ngay lúc đó, ý nghĩ đầu tiên của Tống Bính Nam là, chuyện này rất vớ vẩn, với thân phận và xuất thân như vậy của Bành Viễn Chinh, tiền, vàng chỉ là con số mà thôi, làm sao hắn có thể nhận hối lộ?

Là cháu đích tôn của Phùng gia, nếu muốn kiếm tiền, Bành Viễn Chinh có quá nhiều con đường để thực hiện, không cần phải mạo hiểm sự nghiệp chính trị của mình mà đi nhận hối lộ. Hơn nữa, Tống Bính Nam cảm thấy bản thân Bành Viễn Chinh cũng không phải loại người tham lam.

Ông ta đang định liên hệ với Đông Phương Nham, để bàn cách xử lý việc này, dù sao Phùng gia đã phó thác hắn cho ông, nếu Bành Viễn Chinh bị thiệt thòi ở nơi đây, ông ta cũng khó ăn nói với Phùng gia, thì Đông Phương Nham đã gọi điện tới.

Đông Phương Nham nói muốn bàn chuyện công tác với Tống Bính Nam. Khác với Tống Bính Nam, Đông Phương Nham không biết rõ thân thế của Bành Viễn Chinh, mà chỉ biết hắn là người được Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình vô cùng coi trọng, cũng mơ hồ đoán được vài phần, chỉ là chưa được chứng thực mà thôi.

Chính vì không thật sự hiểu rõ Bành Viễn Chinh, Đông Phương Nham có vài phần lo lắng.

- Bí thư Đông Phương!

Tống Bính Nam đẩy cửa văn phòng của Đông Phương Nham.

- Lão Tống, mời ngồi.

Đông Phương Nham khẽ mỉm cười, phất phất tay.

Đượi Tống Bính Nam ngồi xuống, Đông Phương Nham liền đi thẳng vào vấn đề.

- Lão tống, vừa rồi, tôi đã nói chuyện với Chủ tịch thành phố Chu, và lão Liễu bên Ủy ban Kỷ luật thành phố, nghe báo cáo của về vụ án huyện Lân, cơ bản đạt thành nhất trí, dao sắc chặt đay rối, ổn định tình hình huyện lân cận. Không thể cứ để tiếp tục lộn xộn như vậy…

Tống Bính Nam ngẩn ra, kinh ngạc. Vụ án ở huyện lân cận sở dĩ kéo dài không kết thúc được, một phần vì Chủ tịch huyện Lân Ngưu Bác Dương là "cây lớn rễ sâu" ở đây, tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tra án ở huyện Lân bị ngăn trở,áp lực rất lớn. Hơn nữa, họ Ngưu có người che chở ở thành phố; mà một phần, là do Thành ủy không thể đạt thành nhất trí, không thật sự quyết tâm.

Nếu Ngưu Bác Dương bị bắt, sẽ là Chủ tịch huyện đầu tiên bị bắt kể từ khi cải cách và mở cửa.

Chủ tịch huyện và Phó chủ tịch huyện "xuống ngựa", có thể sẽ làm quan trường quận Tân An rung chuyển. Cho nên, Đông Phương Nham hết sức cẩn thận, yêu cầu tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật thành phố thận trọng thăm dò, nhất định phải điều tra một cách kỹ lưỡng.

Chứng cớ cho thấy, Ngưu Bác Dương liên quan tới vụ án tham nhũng là không còn nghi ngờ gì nữa. Trước sự can thiệp của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, rốt cuộc Đông Phương Nham phải cắn răng quyết định cho bắt Ngưu Bác Dương.

Tống Bính Nam cười nói:

- Bí thư Đông Phương, sớm nen như thé. Dân chúng vô cùng phẫn nộ đối với Ngưu Bác Dương, chấn chỉnh kỷ cương, hợp với lòng dân, như thế là thỏa đáng!

Đông Phương Nham châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu:

- Lão Tống, vấn đề Ngưu Bác Dương tạm thời gác lại. Hôm nay tôi muốn bàn với anh về việc, sau khi Ngưu Bác Dương bị bắt, ai có thể thay thế y một cách ổn thỏa?

Không đợi Tống Bính Nam phản ứng, Đông Phương Nham lại nói thẳng:

- Ý kiến của Chu Quang Lực là điều động một đồng chí từ huyện khác, nhưng tôi cảm thấy, sau cơn đại loạn như vậy, nếu đưa một Chủ tịch từ nơi khác tới, hiệu quả sẽ không tốt. Người chưa quen thuộc tình hình, rất khó khai triển công việc.

Tống Bính Nam trầm ngâm một lát, dò hỏi:

- Bí thư Đông Phương, hay là để Tôn Tuyết Lâm tạm thời kiêm nhiệm công tác chính phủ?

Đông Phương Nham nhíu mày, trầm giọng nói:

- Tôn Tuyết Lâm này bảo sao nghe vậy, để y kiêm quản lý chính phủ, nhất định càng quản càng loạn. đồng chí này đạo đức có thừa, nhưng năng lực không đủ, không thích hợp làm nhân vật số một của huyện.

Nghe Đông Phương Nham nói vậy, trong đầu Tống Bính Nam lập tức điểm qua một lượt mấy Phó chủ tịch huyện, suy nghĩ rốt cuộc Đông Phương Nham nhắm vào người nào.

Nhưng nghĩ mãi mà không thấy người nào thích hợp, Tống Bính Nam cười cười nói:

- Bí thư Đông Phương, lãnh đạo thấy ai thích hợp, bộ phận tổ chức chúng tôi lập tức khảo sát một chút!

Đông Phương Nham tràm mặc một lát, đột nhiên nói:

- Lão Tống, anh cảm thấy Cung Hàn Lâm có được không?

Tống Bính Nam giật mình, do dự một chút, mới nhẹ nhàng nói:

- Bí thư Đông Phương, thật ra Cung Hàn Lâm khá điềm đạm, chín chắn, chỉ là y công tác ở cơ quan, vừa mới chuyển đến huyện lân cận làm Trưởng ban Tuyên giáo chưa lâu, nếu để y làm Chủ tịch huyện, có thể…

- Lão Tống, thời kỳ đặc thù, chúng ta phẩi mạnh dạn đề bạt, đặc biệt đề bạt một số đồng chí! Tạo điều kiện để một số cán bộ có năng lực, trung thành với sự nghiệp của Đảng, có "đất" để thể hiện năng lực, không được tạo điều kiện, không thể phát huy năng lực được!

Ánh mắt Đông Phương Nham kiên định, hiển nhiên ông ta đã suy nghĩ kỹ càng, sớm có quyết định.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status