Cao thủ thâu hương (Cải biên)

Chương 339: Ngọc nữ tâm kinh


Do dự một lúc, Mộ Dung Phục liền đứng ở một bên xa xa nhìn tình huống, lúc nào cần thì sẽ hổ trợ Tống Thanh Thư, cũng không cần gia nhập vào cuộc chiến, nếu cục diện không thể cứu vãn, thì muốn thoát thân cũng dễ dàng, sau khi trở lại Yến Tử ổ khổ luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng, ngày sau sẽ báo thù cho Tống Thanh Thư cũng không muộn.

Thấy Mộ Dung Phục từ xa xa, Huyền Minh Nhị lão cũng không tham công, lúc này che chở cho Triệu Mẫn quan trọng hơn. Thấy bên người Triệu Mẫn còn có Nhậm Doanh Doanh, Lộc Trượng Khách sắc tâm nổi lên, đưa tay ra hướng về nàng trên hai má nàng sờ soạng:

- Ồ… cô nương này ở đâu mà lại xinh đẹp vậy a?"

- Vô liêm sỉ…!

- Dừng tay!"...

Trong giáo chúng Nhật Nguyệt vang lên tiếng mắng chửi, bọn chúng vừa rồi kiêng kỵ võ công Tống Thanh Thư, thấy hắn bây giờ đã bị cuốn lấy vào cuộc chiến, Lộc Trượng Khách đối với Thánh Cô vô lễ, làm gì còn nhịn được, liền rút ra binh khí công tới.

May là bọn họ kiêng kỵ sự an nguy của Nhậm Doanh Doanh, nên không trực tiếp xạ độc bắn một lượt, thì cho dù có Huyền Minh Nhị lão bảo vệ, cũng sợ rằng sẽ cùng Triệu Mẫn đồng thời mất mạng tại chỗ.

Huyền Minh Nhị lão võ công tuy cao, nhưng Nhật Nguyệt giáo chúng tất cả cũng đều võ công tinh anh, lấy nhiều đánh ít, hơn nữa Nhị lão còn phải lo cho tính mạng của Triệu Mẫn, nên song phương đánh nhau bất phân cao thấp.

Mộ Dung Cảnh Nhạc nhìn tới biến hóa trong sân, muốn chạy trốn để bảo toàn tính mạng thì thành bại là vào giây khắc này, nên liều mạng kích phát nội lực, vận lên chỉ lực đánh về phía trên người Hồ phu nhân điểm đến, tạm thời bức nàng lùi ra, tay áo hắn giương lên, một làn độc phấn hướng về không trung phân tán ra, nhân cơ hội thì chạy mất..

Hồ phu nhân biết hắn là chi độc hành gia, nào dám đón đỡ, vội hướng về bên cạnh tránh qua, đến khi muốn bắt hắn, thì đã không kịp.

Tống Thanh Thư biết Mộ Dung Cảnh Nhạc là kẻ mà Hồ phu nhân lâu nay truy tìm, thì làm sao tha cho hắn cứ thế mà chạy, tuy rằng hai người khoãng cách xa nhau, nhưng Tống Thanh Thư tự nghĩ dùng khinh công Đạp Sa Vô Ngân, Mộ Dung Cảnh Nhạc tuyệt trốn không thoát khỏi trong lòng bàn tay của mình.

Thân hình mới vừa động, Kim Luân Pháp Vương đã chắn ở trước mặt, nổi giận nói:

- Hừ… tiểu tặc, lần trước lợi dụng lúc chúng ta đang gặp khó khăn bắt đi quận chúa, lão nạp ngày hôm nay sẽ cho ngươi lĩnh giáo sự lợi hại của Long Tượng Ba Nhược Công.

Vừa dứt lời, Kim Luân Pháp Vương cả người run lên, năm vòng Kim Luân đồng thời bay tới, trên dưới phải trái, mỗi góc độ đều không giống nhau.

Mắt thấy Mộ Dung Cảnh Nhạc biến mất ở xa xa, Tống Thanh Thư nộ khí gơn sóng, không lưu tay nữa, nhìn một chiếc vòng Kim Luân đang bay thẳng tới trước, song chưởng hợp lại, tung ra một chưởng đánh trúng văng ra xa.

Kim Luân Pháp Vương biến sắc, liền vội thu hồi lại bốn vòng Kim Luân.

Mộ Dung Phục thấy rõ thế cuộc giữa trường, cao giọng nói:

- Tống huynh, Mộ Dung Cảnh Nhạc thân là kẻ phản bội của Mộ Dung thế gia, hãy để cho tại hạ tự mình đi thanh lý môn hộ.

Hắn biết Mộ Dung Cảnh Nhạc võ công tuy cao hơn hắn, nhưng bây giờ đang bị trọng thương, chính mình vượt qua hắn cũng không khó, thay vì lưu lại nơi này chi bằng dựa vào việc thanh lý môn hộ đuổi theo rời khỏi nơi này. Tống Thanh Thư sẽ cũng không tiện cự tuyệt.

Quả nhiên Tống Thanh Thư đành nói:

- Mộ Dung huynh hãy cẩn thận hắn dùng độc.

Còn chưa nói hết, Kim Luân Pháp Vương đã lại tung ra mấy vòng kim Luân đánh tới trước mắt, lại phải né tránh, một bên quyền chưởng tung ra, lại đánh văng ra từ tán, Kim Luân Pháp Vương không dám tiếp tục dùng vũ khí lăng không đánh nữa, vội vã đem những vòng Kim Luân cầm trong tay, một tay vận lên Long Tượng Ba Nhược Công, nhào tới.

Tống Thanh Thư vừa né những vòng Kim Luân sắc bén, vừa cùng Kim Luân Pháp Vương tay phải so chiêu, trong chớp mắt mười mấy chiêu tung qua, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy hai tay đã tê dại không ngớt, trong lòng kinh hãi chưởng lực đối phương uy lực vô cùng to lớn.

Long Tượng Ba Nhược Công, giống như tên gọi của nó, sau khi luyện đại thành, vừa ra tay liền có bóng dáng một con rồng và một con voi xuất hiện tấn công, tuy Tống Thanh Thư lấy Hàng Long Thập Bát Chưởng ứng chưởng, nhưng cũng rất gian nan, nhân lúc thấy Kim Luân Pháp Vương có sơ hở, thanh mộc kiếm đã lướt xuống cầm trong tay.

Cũng không phải là Hàng Long Thập Bát Chưởng không sánh bằng Long Tượng Ba Nhược công, mà do võ công của Tống Thanh Thư vốn là không phải đi theo con đường cương mãnh, nên không có cách nào phát huy hết uy lực thật sự của Hàng Long Thập Bát Chưởng, nếu có Kiều Phong, Quách Tĩnh ở đây, dử dụng Hàng Long Thập Bát Chưởng cứng đối cứng, hươu chết vào tay ai thì cũng chưa biết chừng.

Vào lúc này, chợt nghe tiếng Triệu Mẫn kêu lên:

- Tất cả dừng tay lại cho ta!

Triệu Mẫn là quận chúa, mỗi câu nói cử động tự nhiên có một lsự uy nghiêm, bởi vậy ngoại trừ đán thủ hạ của nàng, ngay cả giáo chúng của Nhật Nguyệt thần giáo cũng liền ngừng tay lại kinh ngạc nhìn nàng.

Triệu Mẫn trơ mắt nhìn Mộ Dung Cảnh Nhạc chạy mất, tức giận đến cả người run, bực bội nhìn đám người Huyền Minh Nhị lão:

- Ai gọi các ngươi tới đây quấy rối?

Huyền Minh Nhị lão liếc mắt nhìn nhau, cười gượng nói:

- Quốc sư cùng các thuộc hạ đến đây là vì để cứu quận chúa mà thôi.

Thấy bọn họ phong trần mỏi mệt, Triệu Mẫn cũng không đành trách mắng, nên nói:

- Ta cùng vị Tống công tử là bằng hữu cũ, lần trước ở trong tửu điếm chỉ là diễn trò, các ngươi cũng không cần để ý tới làm gì.

Kim Luân Pháp Vương ánh mắt lóe lên, hừ một tiếng, cũng không hề nói gì, Huyền Minh Nhị lão vốn là cao thủ Nhữ Dương Vương Phủ nuôi dưỡng từ lâu, nên không dám phạm ý của nàng.

- Kẻ mới vừa trốn thoát, mấy lần mưu đồ gây rối đối bản quận chúa, Tống công tử đang bảo vệ ta, thì các ngươi vừa đến, làm cho hắn thừa cơ chạy mất.

Nghe được Triệu Mẫn nói, ba người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bực bội, nhất là Huyền Minh Nhị lão, bọn họ tâm linh tương thông, nên cùng suy nghĩ: “ Ngươi không phải là cùng với giáo chủ Minh giáo Trương Vô Kỵ chung giường, tại sao giờ lại không minh bạch cùng với nam nhân này? Khà khà…hay lắm..hay lắm.. chúng ta cũng không thích tiểu tử Trương Vô Kỵ kia, cứ để cho tên Tống Thanh Thư này cho hắn mang trên đỉnh đầu đại nón xanh cũng tốt. …”

Triệu Mẫn thì làm sao biết được bọn họ tâm tư, nếu biết chắc là sẽ nổi điên lên, nàng nhìn qua Nhậm Doanh Doanh hòa nhã nói:

- Bản quận chúa cùng Thánh Cô trong vừa rồi có vài chuyện hiểu nhầm, mong rằng Thánh Cô bỏ qua cho gia nô vừa rồi mang tội vô lễ.

Thật ra nếu không kiêng kỵ độc dược trong các thanh trúc của Nhật Nguyệt thần giáo, Triệu Mẫn ước gì nhân cơ hội náy bắt lấy Nhậm Doanh Doanh mang về Nhữ Dương Vương Phủ làm con tin, để còn đầu cơ kiếm lợi.

Nhậm Doanh Doanh vừa rồi cũng đã sớm được thủ hạ tấn công đoạt trở lại, tuy rằng Nhật Nguyệt thần giáo người đông thế mạnh, nhưng thủ hạ Triệu Mẫn võ công quá cao, nàng cũng không nắm chắc thắng được đối phương, thấy Triệu Mẫn lấy lòng, nên cũng nương theo, khẽ gật đầu:

- Hôm nay nhìn thấy phong thái của quận chúa, Doanh Doanh thực sự khâm phục vạn phần, sau này sẽ còn gặp lại.

Nhưng trong lòng cũng áo não không thôi, nếu như sớm biết nữ nhân này chính là quận chúa Mông Cổ, thì trước đó dù cho liều mạng cũng phải cho thủ hạ bắt nàng mang về Hắc Mộc Nhai. Lại nói... lại nói... tự đáy lòng của Nhậm Doanh Doanh, nàng cũng không tin Tống Thanh Thư sẽ làm thương tổn đến nàng.

Thật sâu nhìn Tống Thanh Thư một chút, biết bằng chút người này nàng cũng không giữ được. Nhậm Doanh Doanh cắn chặt môi dưới, tay giương lên, liền dẫn thủ hạ vội vã rời đi.

Triệu Mẫn liếc mắt nhìn, ra hiệu:

- Mấy ngày vừa qua, xin đa tạ Tống công tử phối hợp, sau này còn gặp lại.

- Xin quận chúa hãy cân nhắc về chuyện này!

Nghe nàng nói, Kim Luân Pháp Vương cùng Huyền Minh Nhị lão biến sắc, ở trong lòng bọn họ, lúc này là cơ hội tốt, ba ngươi vây công một, Tống Thanh Thư làm sao chạy thoát được..

- Ta ý đã quyết, không cần phải nói.

Triệu Mẫn biết rõ ràng tâm tư của ba người, nhưng nàng cũng rõ ràng, trước không nói ba người bọn họ liên thủ có thể thắng được Tống Thanh Thư hay không, chỉ vẻn vẹn dựa vào khinh công quỷ thần khó lường của hắn, thì ba người đã không giữ được hắn rồi, huống chi, nàng cũng cũng không muốn bắt hắn.

Nhìn Triệu Mẫn xoay người rời đi, Tống Thanh Thư vội la lên:

- Nhưng … quận chúa trên người đang bị trúng chi độc...

Triệu Mẫn dừng một chút, hừ một tiếng:

- Nhữ Dương Vương Phủ cao thủ đông đúc, tự sẽ có phương pháp giải độc, không nhọc lòng đến Tông công tử.

Nói xong, đi thẳng cũng không quay đầu lại.

- Vị quận chúa kia đã đi xa như vậy, mà thúc thúc vẫn còn lưu luyến sao?

Hồ phu nhân đi tới bên người Tống Thanh Thư, thấy hắn ngẫn ngơ nhìn chằm chằm theo hướng Triệu Mẫn đã biến mất tăm hơi, có chút ít ghen tuông nói.

- Nào có, đệ đang suy nghĩ Mộ Dung công tử có thể đối phó với Mộ Dung cảnh Nhạc được không…

Tống Thanh Thư phục hồi lại, mỉm cười tựa như chế giễu nói.

Hồ phu nhân bị nụ cười của hắn làm cho mặt đỏ tới mang tai, tức giận nói:

- Thúc thúc, ngươi làm gì mà cười cổ quái như vậy?

- Không có gì…

Tống Thanh Thư lắc đầu, cười không nói.

Hồ phu nhân lườm hắn, làn da dưới ánh mặt trời chiếu xuống óng ánh:

- Thúc thúc, có lẽ ta cũng cáo từ.

Tống Thanh Thư cả kinh:

- Tẩu tẩu… vì sao?

Hồ phu nhân lông mi buông xuống, khẽ run:

- Ta vẫn còn phải truy tra Mộ Dung Cảnh Nhạc, thật vất vả mới có tung tích của hắn, ta lại há có thể buông tha?

Tống Thanh Thư lặng lẽ không nói gì, Hồ phu nhân vi phu báo thù, vẫn truy tra Hắc Sát Hàn Băng, đem mục tiêu hung thủ khóa chặt đến trên người Mộ Dung Cảnh Nhạc, thì mình làm sao ngăn cản được nàng truy tra chứ...

Có điều hai người xa cách đã lâu, thật khó khăn mới gặp gỡ lại, giờ lại tách ra, Tống Thanh Thư trong lòng không muốn, suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng kiếm được một lý do chính đáng:

- Bây giờ tẩu tẩu đã biết Mộ Dung Cảnh Nhạc võ công cao đến chừng nào, cho dù tẩu tẩu tìm gặp hắn, chẳng những không báo được thù, trái lại thân hãm vào tay địch, việc gì lại chịu khổ như thế chứ.

Hồ phu nhân nhìn xa xăm, thở dài:

- Thúc thúc có từng nghe nói câu nói này?

- Cái gì?

Tống Thanh Thư ngạc nhiên.

- Biết rõ nhưng không làm không được..

Hồ phu nhân đôi môi hé mỡ, chậm rãi phun ra mấy chữ.

Hồ phu nhân tuy rằng lời nói nhỏ nhẹ, Tống Thanh Thư cũng hiểu được nàng tâm ý đã quyết, trong lòng kích động, muốn nói với nàng sẽ cùng đi truy tìm Mộ Dung Cảnh Nhạc.

Nhưng Tống Thanh Thư cũng biết, giữa hai người vốn là đã có chút không minh bạch, nếu như mình lựa chọn việc này, cuối cùng sẽ chiếm được trái tim của Hồ phu nhân cũng không phải là việc khó gì, nhưng hắn cũng hiểu được, mình còn có một sự nghiệp đang chờ đợi mình làm, Mông Cổ bây giờ càng ngày càng lớn mạnh, ý đồ muốn thống nhất thiên hạ đã rõ ràng, nếu như mình không dành thời gian chiếm lấy thế lực Mãn Thanh, thì tương lai sau này sẽ không còn đủ tư cách kết nối để đối chiến với Mông Cổ.

Tống Thanh Thư có thể ngàn dặm xa xôi giúp Triệu Mẫn đi tìm thần y để trị trọng thương chỉ trong vòng vài ngày, ít hay nhiều gì cũng có thể tính là làm chuyện công, vì chủ yếu trong thời gian đó còn có thể khống chế được Triệu Mẫn, sau đó lập tức chạy về Sơn Đông cùng Hạ Thanh Thanh tụ họp để mà xử lý vấn đề của Kim Xà Doanh.

Nhưng nếu cùng Hồ phu nhân tìm kiếm Mộ Dung Cảnh Nhạc thì lại khác, Mộ Dung Cảnh Nhạc võ công cao cường, lại giảo hoạt cực kỳ, có thể đoán trước được trong khoãng thời gian ngắn, chắc chắn là chưa thể bắt được hắn, lúc đó Tống Thanh Thư không có cách nào quay kịp trở về Sơn Đông, trong lúc Đông Phương Mộ Tuyết đã dựa theo kế hoạch, tập trung đại quân triều đình nam chinh mà tới...

Thở thật dài, Tống Thanh Thư đã có chủ ý:

- Đã như vậy, để đệ truyền cho tẩu tẩu một môn võ công, để có thể sau này sử dụng ứng phó với Mộ Dung Cảnh Nhạc…

Hồ phu nhân trong mắt ảm đạm, có điều rất nhanh che giấu, dò hỏi:

- Võ công gì?

- Cửu Âm Chân Kinh…

Tống Thanh Thư chậm rãi nói rằng, tuy rằng Cửu Âm Chân Kinh xưa nay là chí bảo trong chốn võ lâm tranh cướp, nhưng hắn thân là người hiện đại "xuyên việt", nên tư duy cùng với giang hồ nhân sĩ bây giờ không có giống nhau, huống chi quan hệ Hồ phu nhân đối với hắn không hề tầm thường, chỉ là một Cửu Âm Chân Kinh cũng không đáng nhắc tới.

Nào ngờ Hồ phu nhân lại lắc đầu, tựa hồ coi chí bảo trong chốn giang hồ không làgì, ngữ khí tuy rằng ôn nhu nhưng rất kiên định:

- Ta không muốn luyện Cửu Âm Chân Kinh.

- Tại sao?

Lần này đến phiên Tống Thanh Thư há hốc mồm.

Hồ phu nhân trầm mặc một lúc, trong con ngươi xinh đẹp có vẻ khác lạ:

- Nếu như ta nhớ không lầm, lúc trướckhi chúng ta hành tẩu giang hồ, thúc thúc từng nói với ta, Cửu Âm Chân Kinh là do từ cây Đồ Long Đao cùng Ỷ Thiên Kiếm chém vào nhau gãy ra, từ bên trong đao kiếm lấy ra mà có phải không?

- Đúng đấy…

Tống Thanh Thư không hiểu vì sao Hồ phu nhân lại hỏi vậy.

- Vì vậy Cửu Âm Chân Kinh là của thê tử của thúc thúc đưa cho ngươi,

Hồ phu nhân thở dài,

- Thúc thúc không nên lấy đồ vật cũa thê tử mình đưa cho mà mang đi lấy lòng những nữ nhân khác. Lúc trước nếu không phải vì muốn cứu Phỉ nhi, thì ta cũng sẽ không luyện Bạch Mãng Tiên Pháp của thúc thúc đâu.

Nghe nàng nhắc đến Chu Chỉ Nhược, Tống Thanh Thư đúng là không nghĩ tới điều này, giờ muốn mở miệng, cũng không biết phải giải thích như thế nào, trong lúc nhất thời ngẩn người..

Tống Thanh Thư trong lòng cũng hiểu, Hồ phu nhân không muốn học võ công từ thể tử của hắn. Nhưng còn võ công của hắn, Thần Chiếu Kinh cùng Hàng Long Thập Bát Chưởng là nội công chí cương chí dương, vốn không thích hợp nữ nhân tu luyện, còn Hoan Hỉ Thiện Pháp lại càng không được, hắn cũng không muốn bị nàng nổi giận đánh chết, còn về kiếm pháp, Tống Thanh Thư kiếm pháp lại nặng về kiếm ý, không nặng kiếm chiêu, Hồ phu nhân cảnh giới chưa tới, có truyền cho nàng cũng không học được.

- Nhưng bây giờ võ công của tẩu tẩu lại không phải là đối thủ của Mộ Dung Cảnh Nhạc, một khi nội thương của hắn khôi phục lại như cũ, tẩu tẩu đối đầu hắn, chắc chắn là thất bại không thể nghi ngờ a.

Tống Thanh Thư lo lắng nói.

- Thật ra…...

Hồ phu nhân đột nhiên ấp úng, ra vẻ vô cùng xấu hổ.

- Thật ra cái gì?

Tống Thanh Thư ngạc nhiên.

- Thật ra ta cũng có một quyển nội công thượng thừa, chỉ là vài lý do bất khả kháng nên vẫn không có luyện thành, nếu sau khi luyện thành, việc đối phó với Mộ Dung Cảnh Nhạc cũng không thành vấn đề.

Trên mặt Hồ phu nhân đột nhiên hiện lên một tầng đỏ ửng.

Tống Thanh Thư tò mò hỏi:

- Nội công gì mà lợi hại như vậy?

- Chỉ là môn nội công này nếu tu luyện thì có vấn đề khó xử rất lớn.

Hồ phu nhân cũng không có trực tiếp trả lời, mặt đã đỏ đến mức như muốn chảy ra nước.

- Cái gì khó xử? Đệ bây giờ võ công tuy không dám nói là vô địch thiên hạ, nhưng những cửa ải các loại nội công bất kỳ, thì không làm khó được, đệ có thể giúp tẩu tẩu tham tường..

Tống Thanh Thư nói thật, tuy rằng hắn không nhất định đạt được cảnh giới như năm xưa Vương Trùng Dương chỉ trong mười ngày thông hiểu đạo lí của Cửu Âm Chân Kinh, nhưng chuyện giúp Hồ phu nhân chỉ điểm một chút nội công, thì đây là vấn đề không lớn.

- Môn nội công này là tâm pháp cao nhất của phái Cổ Mộ, tên gọi là Ngọc Nữ Tâm Kinh.

Hồ phu nhân vẫn chưa nói đến vấn đề khó xử, mà chỉ nói là ra tên môn nội công tâm pháp này..
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status