Cậu mang thai bánh bao của tên tra công kia

Chương 25: Dày vò


Cửa phòng ngủ bị đóng lại, Đoàn Dịch Phong vẫn duy trì tư thế ôm lấy La Kiêu. Phần lưng của cậu dán sát trên cửa, theo bản năng siết chặt cánh tay, toàn thân rơi vào trạng thái nửa phòng bị, lúc đó tiếng đập cửa đột ngột vang lên.

"A Kiêu, có người vừa đến à? Em không sao chứ?" Du Ngô vừa gõ cửa vừa lo lắng hỏi.

Đoàn Dịch Phong nguy hiểm híp híp mắt, hai tay khóa chặt La Kiêu vào ngực, nín thở duy trì yên lặng tuyệt đối, sự xuất hiện của Du Ngô hiện tại tạo thành rắc rối không nhỏ với hắn.

"Đã ngủ rồi sao? Chẳng lẽ là mình nghe lầm?" Ngoài cửa phòng, Du Ngô nhẹ giọng nói thầm, chốc lát sau đã nghe thấy tiếng bước chân dần dần đi xa.

Đèn chân không chiếu cả phòng sáng trưng như ban ngày, kéo dài cái bóng của hai người đang kề sát trên cửa. La Kiêu vẫn còn trong cảm giác khiếp sợ cực độ, Du Ngô xuất hiện làm cậu có một tia hy vọng, mà việc anh rời đi lại giống như một cái búa nặng nề đập vào ngực cậu. Nhịp tim bỗng trở nên chậm chạp hơn, mà thứ rõ ràng nhất lại là cảm giác tuyệt vọng sinh ra từ đáy lòng.

Đoàn Dịch Phong, vậy mà dám tự tiện xông vào!

Chính mình còn chưa kịp ngăn cản đã bị hắn khống chế chặt chẽ! Không! Không có cách nào ngăn cản, cũng không có cách nào phản kháng, lực độ của đôi tay đang vây khốn mình lớn đến kinh người, Đoàn Dịch Phong, hắn lại muốn làm gì!

Tiếng đóng cửa vang lên trong đêm đen, ngay sau đó, lực đạo khóa chặt mình biến mất, La Kiêu lập tức lui ra phía sau vài bước, lỗ chân lông toàn thân mở ra, dùng tư thế phòng bị đối mặt với Đoàn Dịch Phong.

Cặp mắt đen nhánh tràn ngập đề phòng cùng bất an, Đoàn Dịch Phong lên tiếng trấn an cậu, "Em đừng sợ, anh không làm gì cả, chỉ vì thật sự không nhịn được muốn nhìn thấy em, còn có một việc, hy vọng em có thể tự mình trả lời anh."

"Đột nhiên xông tới như vậy, anh nói xem có bao nhiêu phần đáng tin?" La Kiêu lui đến mép giường, mặt không biểu tình châm chọc hỏi lại.

Đoàn Dịch Phong cũng ý thức được bản thân xúc động, nhưng chuyện làm cũng đã làm, không thể quay lại. Ngón tay hắn siết chặt rồi chậm rãi buông ra, nhìn thẳng vào La Kiêu từng câu từng chữ nghiêm túc hỏi: "Anh muốn biết, Húc Húc có phải do em sinh hay không?"

La Kiêu cong cong khóe môi, trào phúng lạnh lùng đáp trả, "Húc Húc đương nhiên là con ruột của tôi."

"Không, không phải cái này......" Chân chính đối mặt với La Kiêu, vấn đề như vậy vẫn khó có thể mở miệng, Đoàn Dịch Phong gần như có thể tưởng tượng biểu cảm của La Kiêu, nhất định sẽ rất khó nhìn, "Ý anh là, Húc Húc là chính em sinh sao? Vốn không có ai là mẹ, Húc Húc nó là do em sinh ra đúng không?"

Lúc hỏi hắn luôn nhìn chằm chằm La Kiêu, tuy nôn nóng nhưng cũng rất thận trọng quan sát, đến biến hóa rất nhỏ trên mặt đối phương cũng không bỏ qua.

La Kiêu bỗng nhiên cứng đờ, đồng tử cậu phóng đại, như thể bị sét đánh trúng, màng nhĩ bị chấn kêu ong ong, đại não cũng trống rỗng, thân thể cậu run rẩy nhè nhẹ. Cậu cắn chặt môi dưới, biểu cảm thống khổ hiện trên mặt mười giây, cậu mới thoát khỏi loại trạng thái này, cho dù vô lực vẫn muốn phản bác, "Tôi không hiểu anh đang nói gì."

Sự bình tĩnh giả vờ đã bị biểu cảm trên mặt bán đứng, nội tâm La Kiêu sóng gió mãnh liệt, tại sao Đoàn Dịch Phong lại biết chuyện này! Hắn có phải cũng biết Húc Húc là con hắn hay không! Hắn muốn làm gì! Muốn cướp Húc Húc ra khỏi cậu ư! Không! Không thể để hắn làm như vậy!

"Anh đã tìm được người năm đó đỡ đẻ cho em, La Kiêu, em rốt cuộc đang giấu diếm cái gì! Em dốc sức gạt anh như vậy rốt cuộc là vì sao?!" Đoàn Dịch Phong có chút buồn bực, hắn đi đến bên cạnh La Kiêu, bàn tay nắm lấy bả vai cậu, hùng hổ chất vấn nhìn rất doạ người.

Quá tàn nhẫn! La Kiêu cúi đầu, cảm giác đau đớn như bị xé rách truyền đến từ vết sẹo màu đỏ nhạt phía dưới bụng nhỏ, cậu không khống chế được bắt đầu run rẩy, nếu vậy thì giết hắn, thế nào? Trong nháy mắt đột nhiên cậu sinh ra ý niệm như vậy, mà trên thực tế cậu cũng làm như thế.

Đoàn Dịch Phong cũng không phản kháng, La Kiêu đột nhiên vung nấm đấm, sau đó siết cổ áo hắn rồi ấn hắn ngã xuống mặt đất, hai tay dùng sức bóp chặt cổ đối phương. Sắc mặt La Kiêu âm trầm, đồng tử cũng bị bao phủ bởi một lớp khói mù, người cậu đầy lệ khí tức giận trừng Đoàn Dịch Phong, hạ giọng rống giận.

"Anh rất đắc ý có phải không! Nhìn tôi giống một người đàn bà sinh con anh rất đắc ý có phải không! Đoàn Dịch Phong anh rốt cuộc muốn thế nào! Hiện tại tôi đến nhà cũng không dám trở về anh có biết không, người gây ra tất cả là ai hả! Dựa vào cái gì! Anh nói có hứng thú với tôi liền cưỡng chế tôi lưu tại bên cạnh anh, anh nói thích tôi thì nhất định phải làm tôi cũng thích anh, mấy chuyện đó có quan hệ gì với tôi! Anh thích tôi thì buông tha cho tôi, dựa vào cái gì tôi nhất định phải thích anh, người bên cạnh anh cũng vậy, bọn họ đều cảm thấy tôi không biết tốt xấu, bọn họ đều cảm thấy anh thích tôi là vinh hạnh của tôi, tôi nên buông tha hết thảy không chút do dự yêu anh, thật buồn cười, tôi rốt cuộc là cái gì? Tôi cũng là người! Tôi cũng sẽ có suy nghĩ của mình!"

Cứ như vậy gào rống thống khổ giãy giụa, vành mắt La Kiêu ướt át căm tức nhìn Đoàn Dịch Phong. Hai tay cậu siết chặt, Đoàn Dịch Phong vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cậu, biểu cảm trên mặt vừa thống khổ lại phức tạp.

Bởi vì không khí không đủ khiến hô hấp trở nên khó khăn, mặt hắn dần tím tái, gân xanh nổi đầy cánh tay nhưng không làm ra một hành động phản kháng nào. Hắn với La Kiêu ngay từ đầu đã sai rồi, sau đó họ lại càng mắc thêm lỗi, trận đánh cuộc này chính là như vậy, luôn có một người bị thương tổn.

"Đoàn Dịch Phong, tôi hận chết anh." Hồi lâu, La Kiêu buông tay ra, cậu không có dũng khí giết người, dù có nỗ lực thế nào cũng không thể tàn nhẫn như Đoàn Dịch Phong.

Không khí mãnh liệt tràn vào cổ họng khiến Đoàn Dịch Phong ho khan dữ dội, hắn che miệng lại, nỗ lực ép tiếng ho xuống. La Kiêu ngồi trên mặt đất, không nhúc nhích nhìn chằm chằm không khí vô hình.

"Không phải như thế, khi đó em rõ ràng đã nói thích anh, buổi tối hôm đó, lúc chúng ta đi xem mưa sao băng, anh còn nhớ rõ. La Kiêu, xin lỗi, em tin tưởng anh một lần nữa có được không? Anh không phải cố ý, em thử tin tưởng anh một lần nữa có được không?" Đoàn Dịch Phong thật cẩn thận tới gần, cho dù đã qua lâu như vậy, lúc nói ra những lời này vẫn cảm thấy đau, rất đau.

La Kiêu cười lạnh, "Không, anh sai rồi, từ trước tới nay tôi chưa từng thích anh, khi đó chỉ vì bị anh bức điên rồi, bởi vì muốn rời khỏi anh mới giả vờ như thế, nếu không sao tôi có thể rời khỏi nơi đó."

Lúc cậu nói những lời này đặc biệt bình tĩnh, ngay cả đồng tử cũng không chút gợn sóng.

Đoàn Dịch Phong không tin, hắn run rẩy đưa một tay ra ôm La Kiêu vào trong ngực, dùng sức như muốn bóp nát mầm sống của cậu. Hai thân thể kề sát không chút khe hở, La Kiêu đến phản kháng cũng từ bỏ, chỉ là nụ cười châm chọc nơi khóe miệng càng ngày càng dữ dội.

"Đừng tiếp tục tra tấn anh như vậy, thử tin tưởng anh một lần nữa đi, anh sẽ dùng hết toàn lực yêu em, không, yêu em và cả Húc Húc, anh cái gì cũng nghe em có được không? Quên chuyện kia đi, giống như 5 năm trước vậy, thử thích anh lần nữa có được không? Không, không cần thích, em chỉ cần đừng hận anh quá nhiều là được rồi, còn lại đều giao cho anh."

Hô hấp ấm áp phun lên cần cổ, nóng rực giống như muốn bốc cháy. Tiếng nói trầm thấp của Đoàn Dịch Phong mang theo áp lực, làm không khí bị đè nén ban đầu càng nặng nề hơn, gần như...... Sắp không thể hô hấp.

"Rốt cuộc thì tôi đã làm sai cái gì?" Trầm mặc hồi lâu, La Kiêu bình tĩnh hỏi mấy câu rất không bình thường, "Anh thích tôi, tôi nhất định phải thích anh, anh nghĩ vậy phải không?"

"Anh không có!" Đoàn Dịch Phong lập tức phản bác, hắn đột nhiên đứng lên, nôn nóng bất an tìm kiếm gì đó, biểu tình khủng hoảng như vậy cũng không thích hợp xuất hiện trên mặt Đoàn Dịch Phong. La Kiêu thống khổ ôm đầu, cậu rốt cuộc nên làm thế nào đây! Cậu chỉ muốn thoát khỏi đoạn quá khứ kia, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới mà thôi, Đoàn Dịch Phong vì sao lại không chịu buông tha cho cậu!

—— Tôi buông tha em, vậy ai tới buông tha tôi!

Đoàn Dịch Phong cuối cùng cũng tìm được một con dao gọt hoa quả, hắn đưa chuôi đao cho La Kiêu, nghiêm túc không có nửa điểm đùa giỡn nói: "Em không phải muốn giết anh sao? Đến đây đi! Đâm anh một dao giống 5 năm trước, nếu anh không chết, em cũng cho anh một cơ hội giống như 5 năm trước, được không?"

Câu trước cường ngạnh kiên định, tới lời cuối, giọng nói đột nhiên trở nên mềm mại, mang theo chút khẩn cầu.

La Kiêu giật mình ngẩng đầu, gần như không khống chế được muốn cười to, lại là gì đây? Cái này lại là gì đây?! Thật đáng sợ, loại cảm giác này thật đáng sợ! Hắn sao có thể lấy cái chết của bản thân ra đi uy hiếp người khác?!

"Giết anh, tôi có thể sống sao?"

Đây là một cuộc đối đầu không khói thuốc, nhưng mỗi một câu, mỗi một động tác lại càng thống khổ gấp trăm lần so với giết người.

Ánh mắt Đoàn Dịch Phong hơi trầm xuống, không chút do dự xoay ngược lưỡi dao lại, đâm thẳng vào ngực mình. Hắn không có nửa phân do dự, La Kiêu không kịp ngăn cản!

Giọt máu đỏ thắm nhỏ xuống mặt đất, tích thành một vũng nhỏ trên sàn nhà, mùi máu tươi gay mũi tràn ngập trong không khí. Đoàn Dịch Phong không thể tin nhìn chằm chằm La Kiêu, bàn tay nắm lấy lưỡi dao bị cắt ra một miệng vết thương dài, máu nhiễm đỏ cả con dao gọt hoa quả.

"Keng!" Lưỡi dao rơi xuống mặt đất, Đoàn Dịch Phong hoàn toàn không nghĩ tới La Kiêu sẽ ngăn cản hắn, cho nên nhất thời không kịp phản ứng.

"Cút!" Một tiếng gầm nhẹ phát ra từ cổ họng La Kiêu, màu máu đỏ tươi kích thích võng mạc, cậu loạng choạng đứng lên, muốn đến phòng khách tìm thuốc băng bó.

"Em...... Anh đưa em đến bệnh viện!" Đoàn Dịch Phong muốn tới gần, rồi lại bị ánh mắt lạnh nhạt của La Kiêu bức lui, hắn đứng một bên chân tay luống cuống.

La Kiêu cũng không thèm nhìn hắn, nhíu mày trực tiếp đi ra cửa, máu nhỏ trên mặt đất thành một đường cong vặn vẹo.

Cậu nhớ Du Ngô đặt hòm thuốc trong tủ âm tường, ngày thường gần như không dùng đến, nhưng hiện tại muốn tìm lại tìm không thấy. Đau đớn truyền tới từ miệng vết thương ở lòng bàn tay, La Kiêu chỉ có thể dùng vải buộc lại trước, máu chảy rất nhanh, gần như vừa buộc vào đã nhiễm đỏ miếng vải, tầm mắt cậu dần mờ đi.

Cần phải xử lý đơn giản miệng vết thương trước!

Đoàn Dịch Phong cũng ở bên cạnh hỗ trợ tìm, chuyện La Kiêu bị thương khiến động tác của hắn có chút hoảng loạn, ngay cả cái ly đặt trên bàn trà cũng bị lật xem một cách khó hiểu, không có! Chỗ nào cũng không tìm thấy! Đoàn Dịch Phong nhíu mày, La Kiêu hoàn toàn làm lơ hắn. Hắn cố kiềm nén những lời quan tâm sắp vuột ra khỏi miệng, hiện tại việc quan trọng nhất chính là tìm người lại đây.

Luận y thuật, luận tốc độ, Trần Đàn không thể nghi ngờ là người được chọn tốt nhất.

Du Ngô bị tiếng động thật lớn thình lình vang lên ở phòng khách làm bừng tỉnh. Anh vốn chưa ngủ, nên nhanh chóng vọt ra, ánh mắt đầu tiên dừng trên người Đoàn Dịch Phong, sắc mặt trở nên khó coi, sau đó chính là phẫn nộ, anh siết chặt nắm tay đi đến chỗ Đoàn Dịch Phong, thấy La Kiêu đứng một bên, cuối cùng ánh mắt dừng trên tay cậu.

"Du đại ca, ngại quá, đánh thức anh rồi?" La Kiêu xoay người nhìn anh cười áy náy, ngay sau đó có chút khó xử hỏi, "Cái kia...... Cái hộp thuốc đặt ở đâu?"

Du Ngô nhìn chằm chằm miếng vải bị nhiễm đỏ, đồng tử co chặt, xoay người đi lấy hộp thuốc, căn bản không rảnh để ý đến Đoàn Dịch Phong, "Có chuyện gì vậy?" Ôm hộp thuốc đi đến bên cạnh La Kiêu, Du Ngô cảnh giác nhìn thoáng qua Đoàn Dịch Phong, cúi người lo lắng hỏi.

Anh không cần nghĩ cũng biết, chuyện này khẳng định có liên quan đến Đoàn Dịch Phong.

La Kiêu né tránh không nói, "Không có việc gì, tuy rằng máu chảy nhiều, kỳ thật miệng vết thương không sâu, chỉ là rất đau." Sắc mặt cậu tái nhợt nở một nụ cười gượng gạo.

"Anh rửa sạch miệng vết thương cho em trước, có thể sẽ hơi đau, cố chịu một chút nhé." Du Ngô nói xong thì cẩn thận gỡ miếng vải buộc lung tung trong lòng bàn tay của cậu ra, La Kiêu cắn chặt hàm răng, trán đổ mồ hôi lạnh, trên mặt lộ ra biểu tình thống khổ.

Đoàn Dịch Phong nói chuyện điện thoại xong, đứng bên cạnh La Kiêu nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt. Thân thể hắn cứng đờ, muốn hỏi cậu có đau không đau lại cảm thấy làm điều thừa, muốn an ủi lại rõ ràng người khởi xướng là chính hắn.

"Lấy nước lại đây." Du Ngô bông gòn dính đầy máu, ngẩng đầu liếc Đoàn Dịch Phong, giọng nói lạnh nhạt bất thiện.

Từ ngữ cứng rắn mang theo mệnh lệnh, Đoàn Dịch Phong buộc bản thân không so đo với anh, xoay người đến phòng bếp lấy nước lạnh ra. Du Ngô trước dùng nước lạnh rửa sạch miệng vết thương, sau đó lại dùng dung dịch ô-xy già tiêu độc, cái quá trình này sẽ có chút đau, Đoàn Dịch Phong nôn nóng bất an nhìn La Kiêu, lại lần nữa kiến nghị.

"Hay là đến bệnh viện đi, lỡ bị nhiễm trùng......"

"Miệng vết thương không sâu, máu ngừng chảy là được rồi." Du Ngô không ngẩng đầu lên cắt ngang, anh đối với phương diện thường thức này rất có hiểu biết, cũng không khỏi may mắn con dao không sắc bén lắm.

"Nhưng em ấy rất đau!" Đoàn Dịch Phong cả giận nói.

"Anh nghĩ xem là ai làm hại? Không phải anh thì em ấy sẽ bị thương sao? Hơn nữa, anh sao lại ở nhà tôi? Tôi khuyên anh lập tức rời đi, nơi này không chào đón anh!"

"Tôi không thể đi!"

Du Ngô lấy ra di động, nhanh chóng bấm số 110, lạnh lùng hạ tối hậu thư, "Lập tức rời đi, nếu không tôi báo cảnh sát."

"Anh cứ việc......" Đoàn Dịch Phong khinh thường nhìn lại, nói một nửa đã bị La Kiêu cắt ngang.

"Anh đi đi!"

"...... Anh lo lắng cho em."

La Kiêu sờ sờ mấy ngón tay lạnh băng, không cần xem cũng biết sắc mặt của mình đã trắng bệch, "Yên tâm, không có anh tôi sẽ càng an toàn." Cậu nói dứt khoát, không chút do dự.

"Anh đi đi, em ấy không cần anh còn đứng đây làm gì!" Du Ngô không kiên nhẫn mở miệng.

Cảm giác không hợp nhau này rất rõ ràng, tựa như bị chia ra hai thế giới, mà Đoàn Dịch Phong giờ phút này bị ngăn cách ngoài thế giới của La Kiêu.

"Được, tôi đi!" Dừng một chút, Đoàn Dịch Phong nhẹ giọng nói, trong lòng trống rỗng như bị ai đào đi một khối.

Không ai giữ lại, La Kiêu cũng xem như không thấy hắn, Đoàn Dịch Phong đi đến cạnh cửa, vẫn không nhịn được quay đầu lại.

La Kiêu ngồi trên sô pha, cậu cúi đầu nhẫn nại đau đớn truyền đến miệng vết thương, ngón tay siết chặt giống như đang phải chịu áp lực thật lớn. Du Ngô ngồi xổm dưới đất, nâng bàn tay La Kiêu nghiêm túc cẩn thận thoa thuốc, động tác anh cực kỳ dịu dàng, ánh mắt quan tâm lo lắng.

Đó là một bức tranh vô cùng hài hòa, Đoàn Dịch Phong lại chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt, hắn không khống chế được muốn đi phá hư. Hắn cứng rắn buộc mình rời đi, dù hắn có ở lại cũng không có ích lợi gì, cửa rầm một tiếng đóng lại, Đoàn Dịch Phong dựa trên vách tường bên cạnh, tay vô lực che lại hai mắt.

—— Lại sai rồi sao, kết cục vốn không nên là như thế!

Trong phòng, Du Ngô nhẹ nhàng quấn băng gạc quanh miệng vết thương của La Kiêu, anh lo lắng nhìn La Kiêu, trấn an hỏi: "Được rồi, không có việc gì, hiện tại nói cho anh biết rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Trần Đàn nhận được điện thoại liền bò dậy khỏi giường, vô cùng lo lắng lái xe chạy tới chung cư, lại thấy Đoàn Dịch Phong chân tay lành lặn đứng trên mặt đất, biểu tình của y lập tức trở nên khó coi lên. Đoàn Dịch Phong bị kích thích không nhỏ, ánh mắt vô thần nhìn y một cái, hữu khí vô lực nói: "Không có việc gì, anh về trước đi."

Trần Đàn rất ít khi thấy bộ dáng Đoàn Dịch Phong uể oải ỉu xìu tiêu cực như vậy, y là quân nhân, tín ngưỡng trước sau đều là tinh thần đấu tranh ngoan cường, không bao giờ bỏ cuộc. Huống chi, Đoàn Dịch Phong hiện tại thoạt nhìn không quá bình thường, y tạm thời thu lại cảm giác không vui khi bị đối phương trêu cợt.

"Làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Ánh mắt Đoàn Dịch Phong tan rã không ánh sáng, hồi lâu mới đột ngột hỏi một câu, "Trần Đàn, vì sao đại ca nói gì anh lại nghe nấy?"

Trần Đàn ánh mắt kiên định, tùy ý trả lời cũng rất có phong phạm quân nhân, "Hắn là trưởng quan của tôi."

"Không phải như vậy, anh không cần phải chuyện gì cũng nghe anh ấy, đại ca không có lúc làm sai sao?"

"Sẽ có, nhưng tôi tin tưởng hắn." Trần Đàn không chút dao động, "Mạng này của tôi là hắn cứu, tất nhiên đều nghe hắn."

"Không ai có thể bảo đảm không phạm sai lầm...... Tôi đã nói......" Tôi chỉ muốn một cơ hội, chỉ như vậy cũng không được ư?

Cầu mà không được nên buông tay sao? Nhưng mà, đến người ưu tú như đại ca cũng sẽ phạm sai lầm mà!

Trần Đàn sải bước rời đi, khuôn mặt trước sau vẫn nghiêm túc. Đoàn Dịch Phong ở ngoài phòng đợi một đêm, trong lòng thấp thỏm bất an rồi lại không dám gõ cửa quấy rầy, chỉ có thể giống thằng ngốc chờ bên ngoài.

Buổi sáng Du Ngô mở cửa, khi thấy Đoàn Dịch Phong thì ngẩn ra một lúc, hiển nhiên không ngờ đối phương vẫn chưa đi, nhưng ngay sau đó anh lại cười cười, "Vừa vặn tôi có cái này cho anh xem." Anh lấy một phần tư liệu trong bao ra đưa cho Đoàn Dịch Phong.

Đoàn Dịch Phong nhận tư liệu, ánh mắt lại nhìn về phía sau Du Ngô, La Kiêu đang giúp Húc Húc sửa sang lại balo, bởi vì bàn tay bị thương nên hành động có chút không tiện, cậu không thấy hắn, hơi khom lưng nói chuyện gì đó rất vui vẻ với Húc Húc.

"Xem cho rõ đi, đừng tiếp tục đến quấy rầy chúng tôi!" Du Ngô nói xong lại bỏ thêm một câu, "Nếu anh thật sự muốn tốt cho em ấy."

La Kiêu nắm tay Húc Húc rời đi, Húc Húc làm mặt quỷ với Đoàn Dịch Phong. Du Ngô đi phía sau, ý vị thâm trường liếc mắt đánh giá Đoàn Dịch Phong.

Đoàn Dịch Phong nắm chặt tư liệu trong tay, chờ bọn họ đi xa mới mở chúng ra. Đồng tử hắn bỗng co chặt, ánh mắt khoá chặt trên một hàng chữ, sắc mặt âm trầm.

Đây là một phần báo cáo xét nghiệm ADN!

Kết quả xét nghiệm: Mẫu gien của Du Ngô đáp ứng điều kiện di truyền cha ruột của La Bác Húc, xác suất cha mẹ ( RCP) là 99.9999%.

Tác giả có lời muốn nói: Rải hoa chương sau ~~~

Rất cảm ơn đã duy trì (^o^)/~
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 19 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status