Cây kim sợi chỉ

Chương 113

- Cơ mà vợ đã say đắm chồng rồi, giờ mà say đắm thêm nữa thì nó hơi bị nhiều ý chồng ạ.

Hân làm màu. Cậu nghe vợ nịnh phấn chấn hết cả người, cậu rửa bát rất sạch sẽ. Sau đó, cậu cùng thầy Tài xuống chuồng bắt gà và lợn để làm mâm cỗ cúng Tết. Đón Giao thừa xong thầy bu còn ca hát chán chê, vợ bầu bí nên cậu xin phép cho nó đi nghỉ trước. Con vợ cậu ngủ rất ngoan, chả bù cho cậu, cái Tết đầu tiên ở cùng vợ nó cứ bị hồi hộp thế nào ý, ngủ không nổi. Những năm trước tầm này cậu hay đi đánh bài, năm nay cậu chỉ ngồi trên giường ngây ngô ngắm vợ. Đôi gò má nó hồng hồng, đôi môi trái tim thi thoảng lại chóp chép nom yêu ghê gớm. Căn phòng năm nay so với năm ngoái chỉ thêm mỗi con vợ thôi mà rực sáng như kiểu thắp liền một lúc trăm cái bóng đèn cao áp ý. Có vợ, ngày bình thường cũng ấm áp, ngọt ngào như ngày Tết. Còn ngày Tết thì… ôi chao ôi… vui đáo để… vui như mười ngày Tết gộp lại!

- Vợ Hân của cậu Hoan ơi!

Cậu gọi, nhưng là gọi thầm cho sướng cái miệng chứ không dám gọi to vì sợ vợ thức giấc.

- Cậu hôn mày nhé! Mày không lên tiếng phản đối nghĩa là đồng ý đấy nhé! - Cậu tiếp tục thì thầm.

Tất nhiên là vợ không từ chối được rồi, nó đang ngủ say mà. Cậu láu cá cúi xuống chạm môi vào môi vợ, lén hôn nó một cái. Ngọt ghê! Ngọt quá nên cậu phải hôn thêm cái nữa mới đã. Hôn môi chẳng thấy đủ, cậu đặt thêm một nụ hôn lên cổ vợ rồi mới lật đật đi ra bàn làm việc. Cậu tự tay làm một chiếc phong bao thật đẹp rồi bỏ vào đó một triệu đồng, đợi năm giờ sáng vợ thức giấc thì vui vẻ đưa cho vợ, tình cảm bảo:

- Cậu mừng tuổi vợ ạ, chúc vợ một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý!

Vợ cảm ơn cậu rồi mở tủ gỗ, lôi ra một chiếc hộp đưa cho cậu, kêu vợ mừng tuổi chồng. Cậu tưởng vợ mua quà mừng tuổi mình cơ, mở ra mới biết bên trong là một xấp tiền dày cộm được xếp ngay ngắn. Chỉ đếm sơ sơ cậu cũng áng chừng được vợ mừng tuổi mình nhiều gấp trăm lần mình mừng tuổi vợ. Cậu ngạc nhiên hỏi:

- Ủa? Mừng tuổi cậu chi mà nhiều dữ vậy?

Trước Tết, Hân từng chuyển cho cậu tiền để cậu chi tiêu cho thoải mái, nhưng cậu nhận được liền chuyển lại trả Hân rồi bảo thi thoảng cậu hết tiền vợ cứ bổ sung vào ví cậu là được. Ví cậu bé xíu, Tết thì cần tiêu nhiều nên Hân chẳng còn cách nào khác ngoài mừng tuổi cho chồng thật đậm. Cô mỉm cười đùa cợt:

- Cậu nghĩ thử coi người chồng phải tuyệt vời cỡ nào thì người vợ mới say mê chồng đắm đuối như con cá chuối và mừng tuổi cho chồng nhiều thật nhiều nhỉ?

Cái mặt cậu Hoan vênh như cái bánh đa nướng. Khiếp thôi! Nghe vợ nói vậy là biết trong mối quan hệ này ai luỵ ai hơn rồi đấy! Con vợ cậu nghe chừng mong manh quá, năm ngoái cậu mới thay đổi xíu thôi mà nó đã mê cậu tít thò lò rồi, năm nay cậu mà chăm chỉ, làm ăn phát đạt hơn nữa thì không hiểu nó còn đắm đuối đến mức nào nhờ? Phận làm thằng chồng cứ để con vợ mê muội mình đến mù quáng kể cũng hơi ngại. Cơ mà thôi, nó mê thì kệ nó, nó càng mê cậu thì cậu càng có cớ lên mặt với thầy Tài. Gặp thầy, cậu kiêu căng hỏi:

- Cậu hỏi khí không phải chứ năm nay thầy được vợ mừng tuổi bao nhiêu?

- Hai trăm ngàn. - Ông Tài thật thà đáp.

- Úi cha! Thầy nghĩ thử coi người chồng phải tệ cỡ nào thì người vợ mới ken bon mừng tuổi cho chồng bèo bọt thế nhờ? Bữa nào vác sách qua nhà sàn cậu chỉ cho thầy cách mê hoặc vợ, nhá!

Cậu Hoan xỉa xói. Hân thấy chồng huyênh hoang thì ngượng chín cả mặt. Cô vội vã đưa phong bao đã chuẩn bị cho thầy bu rồi lễ phép bảo:

- Vợ chồng con mừng tuổi thầy bu ạ. Tụi con chúc thầy bu một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý!

Ông Tài, bà Tuyết vui vẻ nhận phong bao. Bà Tuyết cũng phát phong bao mừng tuổi cậu mợ, không quên dằn mặt con trai:

- Mừng tuổi là để lấy may, không quan trọng ít nhiều, cậu hiểu chửa?

Cậu hiểu chứ. Nhưng cậu cứ thích trêu tức thầy Tài đấy, tại thầy cũng hay móc mỉa cậu mà. Ngày Tết nên thầy chẳng chửi cậu, chỉ lườm thôi. Cả nhà bốn người cùng nhau đi chúc Tết, cùng nhau thổi cơm, ăn cơm, cùng nhau coi tivi, trò chuyện, cười đùa. Sáng mồng hai Tết cậu đưa vợ về thành phố chúc Tết gia đình nó, ở nhà vợ một đêm tới sáng mồng ba vợ chồng mới về quê. Vừa về đến nơi thì gặp con Tiên ngồi trước cổng biệt phủ khóc lóc như con dở. Năm mới mà khóc xui dữ lắm, cậu định chửi cho nó một trận nhưng vợ can ngăn. Hân kêu cậu vào nhà trước với thầy bu rồi đưa Tiên vào trong vườn đào, nhẹ nhàng hỏi thăm:

- Em sao vậy?

- Con khổ quá mợ ơi. Hôm qua nhà anh Hiếu đem trầu cau và tiền sang nhà con để dạm ngõ mợ ạ. Con đã nói hai đứa chia tay rồi mà thầy bu mặc kệ luôn, kêu con trẻ con nghĩ nông, thầy bu con nhận lễ nhà anh ý rồi. Con ức quá nên sáng nay bỏ xuống biệt phủ luôn. Mợ cho con làm việc từ hôm nay được không ạ?

Hân không biết lý do Tiên và Hiếu chia tay, nhưng em không nói nên Hân cũng không hỏi sâu. Cô chỉ bảo:

- Xưởng gỗ chưa hoạt động trở lại, nhưng nếu em thích thì em giúp mợ làm vài việc lặt vặt trong nhà. Mợ sẽ tính công ngày Tết gấp năm lần ngày thường.

- Dạ, con đội ơn mợ.

- Tiên này, hôm kia thầy Tài đề nghị mợ cho một người thầy rất quý tới hiệu thuốc học việc nhưng mợ chưa quyết, mợ muốn hỏi ý em đã. Em và Hiếu mới chia tay, để Hiếu dẫn dắt người mới em có ổn không?

- Người mới có phải con Diễm không mợ?

- Đúng rồi, sao em biết?

- À, nó là bạn thân của con mà. Nó từng xuống nhà bà Tương xin học nghề nhưng tính nó hay nói leo nên bà không nhận. May mắn vẫn có thầy lang ở quê con nhận nó. Con, nó và anh Hiếu là học trò của cùng một thầy. Thầy của bọn con thân với ông Tài nên ông quý cả ba đứa như nhau, nhưng vì con và anh Hiếu theo học thầy từ nhỏ, Diễm theo học muộn hơn, còn nhiều thứ nó chưa biết nên mới đầu ông Tài không thuê nó làm việc cho hiệu thuốc của mợ. Bây giờ con làm việc ở xưởng gỗ rồi nên con mới nhắn tin xin ông cho nó tới học việc luôn, có gì chưa rõ thì anh Hiếu sẽ chỉ bảo cho nó dần dần.

Tiên còn muốn lợi dụng Diễm để theo dõi Hiếu. Nó còn giận Hiếu nhiều vì anh dám léng phéng với con Lài trong thời gian hai đứa quen nhau, nhưng sau khi chia tay anh có người mới nhanh hơn nó thì nó không cam tâm. Nó xấu hổ nên không dám chia sẻ chuyện đó với mợ Hân. Mợ thấy nó thoải mái với Diễm liền nhắn tin xác nhận với ông Tài mợ đồng ý để Diễm tới hiệu thuốc học việc. Tiên cảm ơn mợ rồi xuống bếp nấu nướng. Trong bữa ăn, nghe ông bà nói chuyện nó mới biết mợ Hân chửa. Thấy cậu Hoan chiều mợ, nó ghen tị quá đỗi. Thực ra ngày trước so với cậu Hoan ngu dốt mải chơi thì anh Hiếu vẫn còn tốt chán. Chẳng hiểu sao, thời gian trôi qua, cậu cứ ngày một khác. Bây giờ cậu kiếm tiền giỏi chẳng kém ông Tài. Chưa kể cậu còn bỏ thói chơi bời để chung thuỷ với một mình mợ. Ai làm gì không hay không phải, ảnh hưởng tới mợ xíu thôi cậu cũng gắt. Nó xào rau đậm đà hợp theo khẩu vị của cậu mà cậu mắng nó inh ỏi, hại nó tủi thân rớt nước mắt. Lúc nó rửa bát, mợ Hân dịu dàng an ủi:

- Tính cậu nóng, cậu mắng vậy thôi chứ cậu không có ác ý đâu. Tiên đừng để bụng.

- Con biết. Cậu vốn dĩ thích ăn đậm đà mà, chẳng qua mợ ăn nhạt hơn nên cậu cáu con. Cậu giờ khác xưa thực sự. Mợ lấy cậu đúng vào thời điểm cậu toả sáng nhất, số mợ kể cũng có phúc ghê quá!

Hân cười cười. Tiên thở dài bảo Hân:

- Đang hạnh phúc thế này thì mợ phải đề phòng kẻo có đứa đâm bị thóc chọc bị gạo nhé! Nhất là con Lài ý! Sáng hôm ba mươi Tết con trông thấy nó đi chơi với bà Liên, cười cười cợt cợt với nhau nom thân như hai bu con. Mà bà Liên là dì của cô Oanh nên chẳng tốt lành gì đâu mợ ạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 88 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status