Cha của cục cưng là một tổng tài

Chương 211: Quách Cao Minh là của em, trả lại cho em



“Sao thế?”

Trong nháy mắt cô gọi tên anh, anh gần như

lập tức xoay người nhìn về phía cô.

Bởi vì tốc độ của anh quá nhanh, Kiều Bích

Ngọc hơi giật mình, không biết nên trả lời anh

như thế nào.

Anh sải bước đi gần về phía cô, lông mi hơi

chớp: “Em thấy trong người không thoải mái à2”

Kiều Bích Ngọc ngơ ngác nhìn ánh mắt nóng

rực của anh, trong đầu đang tìm cớ, nhưng

gương mặt chột dạ lại càng lúc càng đỏ hơn.

Cô cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên

muốn gọi anh lại.

Mà ở trong mắt Quách Cao Minh, dáng vẻ

ngốc nghếch khó xử của cô, lại thêm phần bụng

nhô lên của cô, cô quả thật giống như báu vật

của quốc gia cần phải được chăm sóc cẩn thận.

“Máy thai.“ Sau cùng, cô nghiêng đầu, dùng

hai chữ này để che dấu.

“Máy thai ư?”

Rõ ràng đối với hai từ này, Quách Cao Minh

rất lạ lẫm.

Kiều Bích Ngọc bắt đầu tự kiểm điểm lại

chính mình có quá vô liêm sỉ hay không, cô đã

thành thói quen có chuyện gì chột dạ đều đổ lên

người con trai, thế nhưng cô còn chưa bắt đầu

sám hối, người đàn ông ở đối diện đã vươn tay

ra, bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên phần bụng

nhô lên của cô, Kiều Bích Ngọc cảm thấy hơi

không được tự nhiên.

Đại khái mẹ con liền tâm, con trai của cô rất

nể mặt đá chân một cái, Kiều Bích Ngọc hơi ngây

người.

Từ trước đến giờ Quách Cao Minh luôn

nghiêm túc, lúc này anh đột nhiên giật mình, anh

giống như cảm nhận được điều gì đó thần kỳ,

sinh mệnh ở trong bụng, thật đúng là thần kỳ.

“Bọn nhỏ còn có thể nghe được âm thanh

của thế giới bên ngoài.”

Một giọng nói già nua vang lên, cùng với

tiếng chống gậy.

Kiều Bích Ngọc ngước mắt nhìn thoáng qua

cửa, gương mặt ửng đỏ vô thức lùi lại nửa bước,

mà sắc mặt Quách Cao Minh thì không thay đổi

thu tay lại.

Làm sao ông cụ lại đột nhiên đến đây?

“Nơi này mùi sơn rất nồng, đừng ở lại quá lâu.”

Quả nhiên là ông cháu, mở miệng dạy dỗ

người rất giống nhau.

Tỉnh thần của ông cụ Quách rất phấn chấn,

gần nhất có nhiều việc vui, tháng sau là tiệc

mừng thọ 80 tuổi của ông cụ, quan trọng nhất là

hai chắt bảo bối của ông cụ cũng ra đời, nếu như

cùng sinh nhật với ông cụ, ha ha ha, thật đúng là

sung sướng.

Quản gia cũng không đi theo ông cụ, ông cụ

chỉ muốn đến xem phòng sơ sinh ở bên này, nhìn

xem còn cần mua thêm gì hay không.

Hiện tại ở nhà họ Quách, sự ra đời của hai

người chắt là việc quan trọng hàng đầu.

Nghĩ đến đây, ánh mắt sắc bén của ông cụ

rất bất mãn nhìn về phía một nam một nữ, lên

tiếng dạy dỗ: “Người lớn không được cãi nhau,

tụi nhỏ đều có thể nghe được, ảnh hưởng đến sự

phát triển của tụi nhỏ.”

“Duyên phận giữa vợ chồng trăm năm mới

tu luyện được, thế gian có nhiều người bỏ lỡ

nhau, có thể gặp nhau thì nên trân quý và bao

dung.”

Trong cõi u minh gặp nhau đều là duyên phận.

Trong lòng Kiều Bích Ngọc có hơi chấn

động, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh, anh

cũng đang nhìn cô.

“Cục cưng rất thông minh.”

Tâm trạng của ông cụ Quách rất tốt, nhìn về

phía Kiều Bích Ngọc khen ngợi một câu.

Mặt Kiều Bích Ngọc đỏ lên, ngượng ngùng

nói: “Cảm ơn ông nội.”

Ông cụ liếc thoáng qua cô: “Ông không nói

chuyện với cháu.”

Sắc mặt ông cụ không thay đổi nói một câu,

ông cụ đang thử trò chuyện với chắt bảo bối của

mình.

Kiều Bích Ngọc rất lúng túng, còn Quách

Cao Minh khẽ cười một tiếng.

“Đứa nhỏ trong bụng có thể nghe được

chúng ta nói chuyện, hai người các cháu ngày

thường nên chú ý đến hành vi và lời nói.

Ông cụ lại đi xung quanh một lượt, ông cụ

đột nhiên cảm thấy nên bày một tủ sách ở đây,

để chắt ngoan của mình từ nhỏ đã có khí chất

văn nhã.

Vừa mới nghĩ đến đã muốn lập tức phái

người đi làm, ông cụ lười để ý đến hai vợ chồng

bọn họ, trong lòng tràn đầy phấn khởi đi tìm

quản gia để thương lượng.

“Ông nội rất vui.”

Kiều Bích Ngọc nhìn bóng dáng bước đi như

bay của ông cụ, mỉm cười cảm thán.

“Ông nội rất thích trẻ con.”

“Vậy còn anh, anh có thích trẻ con không?”

Cô đột nhiên ngước mắt lên hỏi anh.

Quách Cao Minh không nghĩ đến cô sẽ hỏi

như vậy, anh hơi giật mình.

“Thích” đối với anh mà nói, chữ này thật

đúng là kỳ quái, giống như ba chữ “rất xin lỗi”

kia, anh sẽ rất ít khi nói những từ như thế này.

Đại khái bởi vì vừa rồi ông nội làm thay đổi

bầu không khí, Kiều Bích Ngọc không câu nệ

như trước kia, trên mặt cô có nụ cười thản nhiên,

cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nói rất nhỏ.

“Nếu như không phải bởi vì em ngoài ý

muốn mang thai, anh cũng không cần bị ông nội

ép cưới em.”

Bởi vì đứa nhỏ ở trong bụng, cho nên cô và

anh mới ở bên nhau.

Lời của cô hơi dừng lại một lúc, có một cái

tên chần chờ ở bên môi, cuối cùng cũng nói ra:

“Em biết anh cảm thấy nợ Đường Tuấn Nghĩa,

bao gồm chuyện nhà họ Đường và chuyện liên

quan đến anh ấy, anh đều sẽ quan tâm, chuyện

giữa em và anh, em sẽ nói rõ với anh ấy, Đường

Tuấn Nghĩa sẽ không trách anh, hơn nữa giữa

em và anh ấy…

“Anh cưới em không liên quan gì đến đứa nhỏ.”

Anh có phần sốt ruột nói mới lên tiếng cắt

ngang lời cô nói.

Kiều Bích Ngọc lẳng lặng nhìn anh, mím môi

không nói tiếp, cảm giác hai người lại rơi vào

trong trầm mặc, chẳng qua lần này anh lại ngoài

ý muốn nói tiếp.

“Những gì nợ cậu ấy, anh sẽ trả lại.”

“Những thứ cậu ấy muốn, anh đều sẽ cho cậu ấy.”

Quách Cao Minh trầm ổn nói, từng câu từng

chữ đầu là lời hứa hẹn.

Thứ Đường Tuấn Nghĩa muốn, anh đều sẽ

cho anh ta, ngoại trừ cô và các con.

Sau cùng Kiều Bích Ngọc đi xuống lầu, rời

khỏi phòng dành cho trẻ sơ sinh trên tầng ba.

Những lời Quách Cao Minh nói, cô đều nghe

thấy được, vốn dĩ cô muốn nói cho anh biết, thật

ra lúc trước cô và Đường Tuấn Nghĩa đính hôn

chỉ là ý nguyện của ông ngoại, khi đó chính bản

thân cô cũng rất giật mình.

Nhìn đáy mắt thâm trầm của anh, đột nhiên

cô mới hiểu được Quách Cao Minh có rất nhiều

gánh nặng, nhà họ Quách, tập đoàn IP&@, còn

có tình nghĩa, vị trí của anh quả thật rất mệt mỏi.

Trên thực tế cô rất muốn làm một số việc,

hoặc là nói mấy lời, hy vọng có thể làm cho anh

cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng Kiều Bích Ngọc

thật sự không am hiểu làm nũng, càng không

biết làm sao lấy lòng đàn ông.

Buổi trưa không đói bụng, dì Phương bưng

mấy món lúc sáng lên cho cô, cô tùy ý ăn mấy

miếng, dự định sẽ làm ổ trên giường ngủ.

Dì Phương thu dọn đồ chuẩn bị ra ngoài, cô

không nhịn được, lên tiếng hỏi một câu.

“Đám người Quách Cao Minh ăn chưa?”

Cửa phòng ngủ bị mở ra, đúng lúc có người

từ hành lang đi qua, loáng thoáng nghe được

giọng nói: “Đã giám định qua, chiếc vòng tay kia

đúng là của Hà Thủy Tiên, chẳng qua Hà Thủy

Tiên lại nói vòng tay của cô ta đã bị mất ở đầu

tuần, không thấy đâu.”

“Về chuyện thức ăn, bên nhà hàng Gordon

đã kiểm tra, nói cùng ngày có người dùng app

trên internet đặt một phần cơm rang kiểu Thái,

cố ý không cho trứng vào, chắc hẳn Đường Tuấn

Nghĩa rất hiểu rõ sở thích của cô ấy”

Là giọng nói của Bùi Hưng Nam và Lục

Khánh Nam.

Kiều Bích Ngọc đứng ở bên trong cánh cửa,

cô không rời bước, loáng thoáng nghe được

cuộc đối thoại và tiếng bước chân của người bên

ngoài dần dần biến mất.

Cuối cùng là tiếng đóng cửa, bọn họ đi vào

phòng làm việc của Quách Cao Minh ở bên cạnh.

Rất phiền.

Cô không hiểu vì sao đám người Quách Cao

Minh lại tin tưởng Hà Thủy Tiên như thế, thậm

chí còn đem tất cả mũi nhọn chỉ vào Đường Tuấn

Nghĩa.

Ngủ trưa không quá an ổn, cô nằm trên

giường trằn trọc.

Cô mơ thấy rất nhiều việc kỳ lạ, rất rối loạn,

đại khái bởi vì trong đầu cô suy nghĩ quá nhiều,

buổi chiều lúc ba giờ, cô chợt nhớ đến một việc,

vội vàng từ trên giường đứng dậy, sau đó cuống

cuồng đi đến phòng làm việc ở bên cạnh, gõ cửa

phòng.

Lục Khánh Nam mở cửa cho cô, khi đó anh

ta còn muốn mắng cô mấy câu, nhưng Kiều Bích

Ngọc không cho anh ta cơ hội lên tiếng, cô chạy

thẳng vào, trừng mắt nhìn Quách Cao Minh đang

ngồi trên ghế làm việc, vừa mở miệng đã chất

vấn: “Anh đem dây chuyền của em mang đi đâu

rồi?”

Quách Cao Minh bị cô hỏi có chút không

hiểu làm sao.

“Chiếc dây chuyền Chance bằng bạch kim

có khảm hồng ngọc, dì Phương nói anh đã cầm

nó đi, tại sao anh lại như thế, anh đã tặng nó cho

em, trả lại cho em”

Sau cùng câu nói kia có vẻ hơi nổi giận.

Giấc ngủ của Kiều Bích Ngọc không tốt, tâm

trạng rất kém, tiếp tục nói.

“Em đâu nói không thích, không cho phép

tặng người phụ nữ khác, đó là của em.”

Từ trước đến giờ anh chưa nói “thích” với

cô, cô cũng chưa nói “không thích”, không đúng

ư?

Quách Cao Minh từ trong ngăn kéo lấy ra

một chiếc hộp được đóng gói tỉnh xảo, ánh mắt

nhìn về phía cô, đầu tiên là giật mình, sau cùng

ánh mắt lộ ra cười như không cười.

Gần nhất tinh thần của anh quá căng thẳng,

đột nhiên trở nên an tâm hơn nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status