Cha của cục cưng là một tổng tài

Chương 271: Cao Minh, anh có nhớ Kiều Bích Ngọc không?



Khu vực trung tâm phía đông thành phố, tại

tầng cao nhất của tập đoàn IP&G. Đứng trên toà

nhà 68 tầng nguy nga, rộng lớn, Lục Khánh Nam

đứng trước bức tường thủy tỉnh màu mực này,

ghé sát vào chiếc kính viễn vọng nhìn ngắm

dòng người đang ởi lại trong khu thương mại

sầm uất dưới chân. Người đến người đi, nhìn đầu

bọn họ đen nhánh, trông không khác gì một bầy kiến.

Trong văn phòng Tổng giám đốc rộng rãi,

hai người đứng đối diện nhau đang bàn luận về

một hạng mục hàng tỷ đồng. Lục Khánh Nam

buông kính viễn vọng ra, quay đầu liếc nhìn

Quách Cao Minh một cái. Phú quý trước mắt, từ

trước tới giờ đều không có công bằng, mạng

người, đôi khi lại nhỏ bé, thấp hèn như một con kiến.

“Hạng mục này sẽ được công bố ra ngoài

sao?” Lục Khánh Nam tò mò hỏi.

“Cao Minh đã ký tên vào các văn bản uỷ

quyền, một phần hàng mẫu đã được vận chuyển

theo đường hàng không từ thung lũng Silicon tới

đây. Tôi cũng đã tìm được tài liệu về xưởng thích

hợp ở trong nước, chuẩn bị sản xuất lô hàng đầu

tiên, tháng sau tôi sẽ tham gia hội nghị sản phẩm

trí tuệ nhân tạo mới tại New York.”

Lục Khánh Nam kích động vỗ vai Bùi Hưng

Nam, vẻ mặt xấu xa du côn cười: “Tôi sẽ nhanh

chóng tăng thêm cổ phần vào IP&G.”

Sản phẩm mới được công bố ra, giá cổ

phiếu chắc chắn sẽ tăng thêm.

“Trong lô hàng còn có trang thiết bị và

lượng tử máy tính liên quan, hàng triển lãm chủ

yếu là để phục vụ người máy quản gia trí tuệ

nhân tạo dành cho cá nhân.” Bùi Hưng Nam thấy

anh ta vô cùng hào hứng, không bỏ qua cơ hội

đả kích anh ta.

Lục Khánh Nam không để ý tới anh ta,

ngẩng đầu nhìn Quách Cao Minh đang ngồi xem

tài liệu trên bàn làm việc, anh ta nở nụ cười

không đứng đắn như trước: “Cao Minh, cho dù

thế nào, chắc anh sẽ không để tôi phải thua lỗ

tiền đấy chứ?”

Từ khi Quách Cao Minh trở về từ Seattle sau

cuộc phẫu thuật, cả người đều trở nên lạnh lùng

hơn so với trước kia, khó có thể đoán được.

Quách Cao Minh không ngẩng đầu, nhưng

lại bất ngờ mở miệng trêu đùa một câu: “Nếu

thấy mệt, thì cậu lập tức quay về nhà họ Lục đi.

Bùi Hưng Nam không nói gì nở nụ cười. Lục

Khánh Nam này đúng là kỳ lạ, sống chết không

chịu hỗ trợ việc kinh doanh của gia tộc. Mỗi lần

bọn họ gặp chú Lục ở buổi tiệc làm ăn đều nghe

thấy chú ấy tức giận chửi anh ta bất hiếu.

Lục Khánh Nam thở dài cảm thán: “Mẹ tôi

suốt ngày bắt tôi cưới vợ, thế nên tôi không dám về nhà.”

“Cậu có nhiều bạn gái như vậy, có phải đã

làm cho ai có bầu rồi không? Rõ ràng con trai lập

gia đình, cái này không có gì phải buồn phiền,

mà cả gia đình đều rất vui mừng.” Sau đó Bùi

Hưng Nam âm thầm suy tính đen tối trong bụng.

Lục Khánh Nam không quan tâm, lập tức

đáp lại: “Tôi giữ thân như ngọc đấy chứ, tôi cũng

không có đi dụ dỗ, đụng chạm gì vào bọn họ, với

lại cho dù có là mang thai ngoài ý muốn, chẳng

lẽ tôi nhất định phải cưới sao?”

Nói đến nơi đây, Lục Khánh Nam và Bùi

Hưng Nam đều đột nhiên thay đổi sắc mặt. Bọn

họ đều biết, lúc trước Quách Cao Minh cưới Kiều

Bích Ngọc chính là vì cái thai trong bụng cô.

Thật ra bọn họ có cách xử lý rất phổ biến,

trực tiếp cho đối phương một khoản tiền lớn, xóa

bỏ đứa bé để đỡ phải phiền não, cũng có thể giữ

lại đứa bé đến lúc sinh, sau đó đuổi người phụ

nữ kia đi.

Lục Khánh Nam biết, gần đây quan hệ giữa

Quách Cao Minh và Kiều Bích Ngọc không tốt,

anh ta còn cảm thấy Quách Cao Minh không vui

khi nghe thấy u chuyện có liên quan đến Kiều

Bích Ngọc. Anh ta và Bùi Hưng Nam cũng lập tức

biết điều, nên không nói ra trước mặt anh nữa.

Vẻ mặt Lục Khánh Nam nghỉ ngờ đánh giá

người đàn ông ngồi đối diện kia một lúc lâu, cẩn

thận hỏi một câu: “Cao Minh, bây giờ anh còn

nhớ gì về Kiều Bích Ngọc không?”

Bùi Hưng Nam cũng có chút quan tâm, ghé

mắt nhìn về phía anh.

Chỉ thấy tay người đàn ông đang nắm chiếc

bút máy đắt tiền trên bàn làm việc hơi khựng lại

một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn lướt qua phía

bọn họ, khẽ nhếch miệng định nói gì đó, nhưng

đúng lúc này chiếc điện thoại bàn trên mặt bàn

vang lên hai tiếng “Ting! Ting!”.

Sau đó giọng nói của thư ký cao cấp được

truyền đến: “Tổng giám đốc, giám đốc Hà đến rồi.”

Hà Thủy Tiên đến đây vì công việc, cô ta

vốn là trưởng phòng nhân sự, tháng trước vừa

được thăng chức lên làm giám đốc sản phẩm.

Quách Cao Minh đột nhiên cho cô tham gia vào

hạng mục bí mật về trí tuệ nhân tạo của tập

đoàn, dĩ nhiên quyền lực của Hà Thủy Tiên ngày

càng lớn hơn.

Sắc mặt Lục Khánh Nam có chút khó coi,

anh ta nhớ lại ba tháng trước Quách Cao Minh

còn nói phải điều Hà Thủy Tiên đi Paris, để Kiều

Bích Ngọc không phải ghen tị. Chậc chậc…

Người tính không bằng trời tính.

“Để cô ấy vào.” Giọng Quách Cao Minh

không thay đổi, trả lời một câu.

Tác phong của Hà Thủy Tiên luôn rất chuyên

nghiệp, đẩy cửa tiến vào, thấy Lục Khánh Nam

và Bùi Hưng Nam đều ở đây, mặt lộ ra nụ cười

nhẹ chào hỏi bọn họ.

“Mọi người đều ở đây, vậy thật tốt quá. Hạng

mục mới lần này áp lực hơi nặng, lần đầu tiên tập

đoàn công khai phát triển trong lĩnh vực trí tuệ

nhân tạo, nên chắc chắn sẽ rất được để ý. Lần

này thật sự làm phiền mọi người hỗ trợ rồi.

“Không phải chuyện của tôi.” Lục Khánh

Nam thể hiện không quá quan tâm đến cô ta.

Hà Thủy Tiên vẫn giữ khuôn mặt tươi cười

như cũ: “Chất lượng sản phẩm mới do Hưng

Nam xử lý, nhưng để quảng bá rộng rãi, em

muốn anh tìm giúp em một người đại diện thích

hợp.”

Ai chẳng biết công ty giải trí của Lục Khánh

Nam đa phần ký hợp đồng với nghệ sĩ nổi tiếng.

Danh tiếng cũng rộng, việc tìm người đại diện chỉ

là chuyện nhỏ.

Lục Khánh Nam không vui, mở miệng trả lời

cho có lệ: “Gần đây tôi rất bận.”

“Lục Khánh Nam, anh thì bận cái gì? Vội

vàng đổi bạn gái mới, hay là tính tìm một người

vợ đưa về cho mẹ anh?”

Bùi Hưng Nam mở miệng oán hận nói.

Thấy anh ta trưng ra vẻ mặt khó coi đó,

trong lòng Bùi Hưng Nam cũng biết Lục Khánh

Nam và Kiều Bích Ngọc có chuyện gì đó. Vì vậy,

chuyện hợp tác với Hà Thủy Tiên sẽ có chút

không được tự nhiên. Vấn để quảng bá hạng

mục lần này để Lục Khánh Nam giúp chắc chắn

là tốt nhất, hơn nữa Quách Cao Minh đã mở

miệng, cho anh ta mười lá gan cũng không dám

từ chối.

Nghĩ đến đây, thật ra Bùi Hưng Nam có chút

vui sướng khi thấy người khác gặp họa: “Tại buổi

triển lãm tháng sau tại New York, chúng ta cần

ghi lại một đoạn quảng cáo khoảng 50 giây.

Người đại diện phải nói tiếng Anh lưu loát, khí

chất phải xứng đôi với sản phẩm. Bên Âu Mỹ

thực sự rất coi trọng và đánh giá sâu sắc đối với

quảng cáo sản phẩm. Lần này thật sự làm phiền

cậu Lục rồi.”

Mặt Lục Khánh Nam tối sầm, anh ta cảm

thấy mình thật sự đã kết bạn nhầm.

Hà Thủy Tiên và Bùi Hưng Nam thảo luận

một chút về tính năng chỉ tiết của sản phẩm. Lục

Khánh Nam cũng biết bản thân chạy trời không

khỏi nắng, đành phải mặt không chút thay đổi ở

một bên nghe bọn họ nói về định vị sản phẩm,

ngẫu nhiên còn có thể nói thêm một câu: “Rõ

ràng nếu muốn làm nó lớn hơn, nên công khai

tuyển chọn người đại diện.”

Quách Cao Minh tỏ ra không có hứng thú

với hạng mục mới của công ty mình. Đem tài liệu

đã ký tên để qua một bên, anh đứng dậy, đi

thẳng tới bức tường kính bên cạnh.

Đây là tầng 68 của tòa nhà thương mại,

được đặt một kính viễn vọng tầm nhìn xa. Bình

thường anh không hứng thú để ý chơi đùa mấy

thứ này, bỗng nhiên anh cũng giống Lục Khánh

Nam nhàm chán để sát mặt vào kính viễn vọng,

hơi chuyển hướng về một tiểu khu nhỏ cách đó

khoảng 2km.

Bùi Hưng Nam quay đầu nhìn về phía anh,

đáy mắt có chút ngạc nhiên, suy tư.

“Về vấn đề quảng bá, quyết định mở buổi

tuyển chọn tìm người đại diện đi.”

Hà Thủy Tiên và bọn họ giải quyết nốt một

số chỉ tiết, tán gẫu một chút đến khi xong cũng

đã đến giờ ăn cơm trưa. Vốn nghĩ muốn đề nghị

mọi người cùng đi ăn cơm, nhưng Lục Khánh

Nam có chút khó chịu, anh ta nói phải đi cùng

bạn gái, nên rời đi trước.

Buổi chiều Bùi Hưng Nam phải cùng đoàn

đến xưởng xem vật liệu mới, anh ta cũng phải rời

đi trước. Chỉ còn lại Quách Cao Minh, Hà Thủy

Tiên còn chưa kịp mở miệng, anh đã trực tiếp

quay lại nói một câu: “Không đói.”

“Sao một người đường đường như giám đốc

Hà muốn tìm một người ăn cơm trưa cùng cũng

không có. Cô nghĩ tôi trêu đùa với cô sao? Bây

giờ những người đó trong Tập đoàn IP&G nịnh bợ

cô còn không kịp.”

Cuối cùng Hà Thủy Tiên gọi điện thoại, gọi

bạn thân của cô ta cùng đi ăn cơm trưa.

Hai người ngồi đối diện nhau ở một nhà nổi

tiếng chuyên làm đồ ăn Việt Nam. Đồ ăn là đặt

trước, phục vụ nhanh chóng bưng đồ ăn lên, một

bàn đồ ăn đều là đồ ăn nhẹ, món chính là một

bát cháo gà hầm hạt sen.

“Đây là cái gì? Cháo bồi bổ dạ dày, an thần sao?”

Quan Liên nhìn thấy bàn đồ ăn này, cảm

thấy đây không phải khẩu vị ăn uống của cô ta:

“Cậu thực sự không hiểu gì về tớ, sao lại gọi

những món này?”

Hà Thủy Tiên nở nụ cười tự giễu đối với bạn

thân của mình: “Tớ gọi điện định đặt hai chỗ,

nhưng Cao Minh không muốn đến, đành phải

miễn cưỡng gọi cậu đến ăn giúp tớ. Tớ và quản lý

nhà hàng này có quen biết, nếu chỉ có mình tớ

đến đây sẽ rất xấu hổ.”

Quan Liên nghe đến đó, đôi lông mi thanh tú

hơi nhíu lại: “Thì ra là cháo mà cậu chủ nhà họ

Quách muốn ăn.”

“Gần đây tâm trạng anh ấy có chút buồn

bực, có lẽ buổi tối cũng không ngủ ngon. Lúc

bận rộn ở công ty, ngay cả ăn cơm cũng thường

xuyên quên. Tớ sợ bệnh cũ của anh ấy chưa

khỏi, bệnh dạ dày đã tới rồi.”

Quan Liên nghe được bệnh dạ dày vẻ mặt

ngơ ngác một lúc. Bệnh dạ dày của Bùi Hưng

Nam càng ngày càng nghiêm trọng. Lúc anh ta

phát bệnh, khuôn mặt đều trở nên tái nhợt.

Nghĩ đến chồng trước nên sắc mặt cô ta có

chút khó coi, liếc mắt một cái nhìn người phụ nữ

ngồi đối diện trêu ghẹo một câu: “Thủy Tiên, cậu

đúng là chính là người vợ có lòng.”

“Người ta không có gì lạ hết.

Hà Thủy Tiên tự nhiên múc một thìa cháo,

chậm rãi uống.

“Tớ nghe nói đứa bé của Kiều Bích Ngọc đã

chết.“ Quan Liên đột nhiên hỏi một câu.

Tay Hà Thủy Tiên đang cầm thìa dừng một

chút, sắc mặt có chút kỳ quái, bỗng nhiên trở

nên âm trầm.

Quan Liên nghĩ chắc cô ta đang lo lắng, mở

miệng giảng đạo lý với cô ta: “Nếu đứa nhỏ đã

chết, vậy Kiều Bích Ngọc không còn uy hiếp gì

đối với cậu. Bọn họ cũng chỉ thiếu một tờ đơn ly

hôn mà thôi. Quách Cao Minh trời sinh tính cách

lạnh lùng, cậu ở lại bên cạnh anh ta, cuối cùng

người thắng chắc chắn là cậu. Cậu yên tâm di.”

“Cậu chủ nhà họ Quách quả thật là cao

không với tới được.”

Hà Thủy Tiên cười có chút bất đắc dĩ, cô ta

trả giá nhiều như vậy, anh thật sự không cảm

động chút nào sao?

Từ sau khi Quan Liên ly hôn, ngược lại

không còn đi tìm đàn ông ở khắp nơi nữa. Cô ta

giống như trở nên trưởng thành hơn rất nhiều.

Nhìn bạn thân của mình, giọng điệu cũng nghiêm

túc hơn vài phần: “Thật ra hôn nhân không chỉ là

chuyện tình cảm của hai người.”

“Đàn ông có tiền có quyền, bọn họ có thể đi

tìm nhiều người phụ nữ trẻ tuổi, hấp dẫn, nhan

sắc nhã nhặn. Thứ gọi là tình yêu không thể tin

được. Nhưng nếu cậu và người nhà của anh ta

có thể qua lại nhiều, vậy anh ta sẽ không thể dễ

dàng buông tha cho cậu. Cậu nghĩ xem nếu bây

giờ Giang Mỹ Linh mời cậu tới nhà họ Quách, cậu

còn có thể khai thông quan hệ với Quách Cao

Minh. Ông cụ nhà họ Quách cũng nhận cậu,

ngày nào đó cậu chỉ cần lên giường với anh ta là

có thể mang thai đứa bé, việc này cứ như vậy

liền ổn thỏa.”

“Người nhà học Quách cũng không có kết

hôn thương mại, người phụ nữ bên cạnh Quách

Cao Minh, ngoại trừ cậu ra, còn có ai đâu.”

Vẻ mặt Hà Thủy Tiên biểu tình có chút giật

mình nhìn về phía Quan Liên, lập tức cười: “Một

khoảng thời gian không gặp, từ khi nào suy nghĩ

của cậu đã trưởng thành như vậy.”

“Trước kia suy nghĩ luôn để tâm vào chuyện

vụn vặt, còn có chút không lý trí, bây giờ đều đã

nhìn thấu.”

Quan Liên nhớ tới một số chuyện làm cho cô

ta phiền não, cầm bao thuốc lá lên rút ra một

điếu, đốt yên, hút một ngụm.

“Có hối hận vì đã ly hôn với Bùi Hưng Nam không?”

Hà Thủy Tiên nhìn cô ta, trong lòng có chút

không hiểu.

“Cậu nói ghét bỏ Bùi Hưng Nam không có

bản lĩnh, nhưng cậu và tớ đều biết dòng dõi nhà

họ Bùi và nhà họ Quách không cùng bắt đầu

xuất hiện. Bùi Hưng Nam đã rất vĩ đại rồi, sau đó

cậu còn mập mờ với đàn ông ở bên ngoài, còn

nói mình đã tìm được tình yêu đích thực. Hiện tại

thì sao? Ly hôn xong, cậu và tình yêu đích thực

kia lại tan rã. Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?”

Hà Thủy Tiên cảm nhận được trong lòng cô

ta có hối hận, hạ giọng nói một câu: “Tớ thấy Bùi

Hưng Nam đối xử với cậu rất tốt. Lúc trước anh

ta cũng có thể dễ dàng tha thứ cho sai lầm của

cậu. Nhưng còn Bùi Thanh Tùng, dù sao cậu

cũng là mẹ của thằng bé. Nếu cậu thật sự có ý

nghĩ đó, tớ có thể thử đi nói chuyện với anh ta.

“Đừng nói cho anh ấy biết.”

Quan Liên gấp gáp nói, dường như bị xúc

động, cả người tức giận, vội vàng hút một hơi

thuốc, phun ra một làn khói.

“Lúc trước lẽ ra tớ không nên sinh đứa bé ra.”

Hà Thủy Tiên thấy cô ta phản ứng thái quá,

cũng thông minh không bàn luận đến vấn đề này nữa.

Sắc mặt Quan Liên đ hung ác nham hiểm khó coi.

“Mẹ cháu không thích cháu.”

Lúc này Kiều Bích Ngọc đang ở trong căn hộ

402, trước mặt cô là một cậu bé sáu tuổi đang

ngồi chen chúc trên chiếc sô pha nhỏ. Bùi Thanh

Tùng nói với Kiều Bích Ngọc suy nghĩ trong lòng.

“Mẹ cháu không cần cháu.” Đứa trẻ cúi đầu,

ngồi trên sô pha, hai chân nhỏ đung đưa, giọng

nói non nớt nghe có vẻ uể oải mất mát.

Kiều Bích Ngọc nhìn cậu bé một hồi lâu, từ

trước đến nay cô đều không an ủi người khác,

cuối cùng vẫn không nói gì.

Châu Mỹ Duy đang nấu bữa trưa trong

phòng bếp, cô ấy nghe cậu bé nói chuyện, tâm

trạng có chút phức tạp, cố ý đề cao tiếng nói,

thúc giục một tiếng: “Ăn cơm thôi, mau tới đây

lấy bát đũa giúp cô nào.”

Bùi Thanh Tùng khôi phục năng lực rất

mạnh, lập tức chạy xuống sô pha, vọt tới, khuôn

mặt bánh bao còn có chút ghét bỏ: “Sao cô nấu

ăn chậm như vậy, làm dì Quách bị đói bụng?”

“Hôm nay là ngày nghỉ, bà đây không phải

người giúp việc của nhà cháu nữa, thành thật

một chút.”

Châu Mỹ Duy liếc mắt trừng cậu bé một cái.

Thằng quỷ nhỏ, đối với Kiều Bích Ngọc thì gọi

một tiếng dì Quách, sớm biết cậu bé sùng bái

Quách Cao Minh như vậy, cái dụng đen tối này

vốn cũng sẽ như chân chó.

Hôm nay được nghỉ, Châu Mỹ Duy mang

theo Bùi Thanh Tùng tới căn hộ 402 có ma ở một

ngày. Sau khi ăn xong cơm chiều, bọn họ liền rời khỏi.

“Không thấy xuất hiện, Kiều Bích Ngọc rất

có duyên với đứa bé này.” Cảm giác thằng nhóc

này rất thích chơi với cô.

Kiểu Bích Ngọc nói một câu: “Thằng bé thích cậu.”

Châu Mỹ Duy cũng rất đau buồn: “Thói hư

tật xấu của thằng bé di truyền từ cha thằng bé.

Cái này gọi là lừa dối người lương thiện, sợ người ác.”

Khi nói chuyện, cô ấy chú ý tới tinh thần của

Kiều Bích Ngọc hơi sa sút, quan tâm hỏi một

câu: “Suy nghĩ cái gì vậy”

“Không có gì.”

Kiều Bích Ngọc miễn cưỡng cười với cô ấy:

“Tớ chỉ đang nghĩ hóa ra đứa trẻ cũng sẽ biết

mình bi mẹ bỏ rơi. Bọn họ rất đáng thương.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status