Cha của cục cưng là một tổng tài

Chương 282: Biểu hiện trên giường của cậu chủ Quách thế nào



“Không được, không thể được!”

Bùi Thanh Tùng tan học về nhà thì nghe

Châu Mỹ Duy nói không muốn làm nữa. Sắc mặt

Bùi Hưng Nam bình tĩnh, còn chưa nói lời nào thì

thằng nhóc kia lại vung cái chân ngắn ngủn vọt

vào thư phòng, ngây ngô hô to phản đối, phản

đối mãnh liệt.

Châu Mỹ Duy quay đầu trừng cậu bé, thằng

nhóc chết tiệt, ai hỏi ý kiến của cậu bé chứ.

Bùi Thanh Tùng không thèm để ý tới cô ấy,

nhào qua ôm lấy đùi của cha cậu, ngẩng cái đầu

nhỏ của cậu bé lên, mắt to sáng ngời chợt lóe

lên: “Cha, cô ấy đã ký bản hợp đồng kia, vậy cô

ấy đã không thể chạy được đúng không?”

Bùi Hưng Nam khẽ nhíu mày, ánh mắt sâu xa

của anh ta liếc mắt nhìn về phía Châu Mỹ Duy một cái.

Châu Mỹ Duy vô cùng đau lòng, tên gian

thương chết tiệt!

Lúc trước, vì cô ấy muốn nghe ngóng tin tức

có liên quan đến nhà họ Quách và Quách Cao

Minh thay Kiều Bích Ngọc nên mới xả thân bán

mình, cũng không xem kỹ hợp đồng mà đã vung

bàn tay to lên ký xuống.

Cô ấy thở dài, giọng nói thành khẩn:

“Chuyện đó… Tôi đã tìm được một công việc

thích hợp rồi, vậy nên hy vọng các người đừng

làm khó tôi.”

“Ở đây cô thấy rất khó xử sao?“ Bùi Hưng

Nam bỗng nhiên hỏi lại một câu.

Châu Mỹ Duy nâng mắt lên, tầm mắt của cô

ấy vừa lúc va chạm phải ánh mắt sâu xa của anh

ta. Vẻ mặt của cô ấy đột nhiên trở nên túng

quấn, hơi nghiêng đầu, tròng mắt đảo quanh

khắp thư phòng, không muốn nhìn anh ta.

Bùi Thanh Tùng giống như không thể chấp

nhận được, cậu bé tức giận: “Sao cô có thể lén

tìm người khác ở bên ngoài sau lưng chúng ta

được chứ? Vậy cháu và cha cháu phải làm sao

bây giờ?”

Đây là cái logic gì vậy?

Châu Mỹ Duy ngớ ra một giây, bị tên nhóc

này chất vấn, cô ấy thật sự không biết phải đáp

trả cậu bé như thế nào.

Mặt bánh bao của Bùi Thanh Tùng mếu máo,

cái đầu nhỏ cũng cúi thấp xuống, giống như thật

sự mất hứng. Tuy cậu bé chỉ mới có năm sáu

tuổi, nhưng bình thường cậu bé cực kỳ kiêu

ngạo, rất hiểu chuyện. Châu Mỹ Duy không ngờ

bỗng nhiên cậu bé lại ầm ï như vậy.

Cuối cùng việc này cũng không giải quyết được gì.

Lúc Châu Mỹ Duy rời đi, cô ấy quay đầu lại

nhìn thoáng về phía cửa lớn nhà họ Bùi, tâm

trạng có chút phức tạp.

Trước kia cô ấy vì Kiều Bích Ngọc mà ở lại,

bây giờ không biết là vì ai nữa.

Uổng phí khoảnh khắc đẹp nhất thời thanh

xuân của mình như vậy, ngẫm lại, đúng thật là ngốc.

Cô ấy thở dài rồi lái xe rời đi.

“Rốt cuộc là vì sao mà cô lại kiên quyết

muốn quay đoạn phim này?”

Lúc này Kiều Bích Ngọc ở Hồ Chí Minh xa

xôi vừa mới bị đạo diễn ngược xong, ủ rũ ngồi

bên cạnh hồ nước. Lục Khánh Nam lập tức mang

vẻ vui sướng khi người gặp họa chạy tới, nhiều

chuyện hỏi cô: “Tình yêu đích thực trong truyền

thuyết là Cao Minh hả?”

Kiều Bích Ngọc không hề thay đổi sắc mặt,

ngẩng đầu liền thấy nụ cười đê tiện của anh ta.

Cô nghiến răng nghiến lợi, xót xa nói với anh

ta: “Lục Khánh Nam, anh có muốn ngâm mình

trong hồ bơi tắm rửa vui vẻ một chút không?”

Sau lưng Lục Khánh Nam phát lạnh, anh ta

vội vàng lui về phía sau, cách xa hồ bơi ra một

chút, bị cô ném qua vai một cái thì chẳng phải

hình tượng sẽ bị tan biến hết sao.

“Vong ân phụ nghĩa, đừng quên là ai vẫn

luôn âm thầm giúp đỡ cô. Nếu không, sao cô

Kiều có thể ở lại chứ? Hừ!”

Bệnh cảm của Kiều Bích Ngọc còn chưa hết,

đầu óc quay cuồng, dù sao thì nhìn người này

cũng không thuận mắt: “Muốn tôi cảm ơn anh

thế nào đây, cậu Lục.”

Câu cậu Lục phía sau kia cực kỳ nhấn mạnh.

“Cái này, để tôi nghĩ một chút.”

Lục Khánh Nam thật sự nghiêm túc suy xét:

“Kiều Bích Ngọc, cô tay chân không nhanh nhẹn,

ngũ cốc còn chẳng phân biệt được. Ôi, muốn để

cô báo đáp cho tôi cũng thật là khó khăn.” Anh

ta còn cố ý kéo dài chữ cuối.

“Vậy có muốn lấy thân báo đáp không?”

Kiều Bích Ngọc chán nản.

Vẻ mặt của Lục Khánh Nam dường như bị

hoảng sợ, vậy mà lại bị chặn tới á khẩu rồi.

Kiều Bích Ngọc vốn dĩ còn muốn trêu đùa

anh ta vài tiếng thì điện thoại trong áo khoác

bỗng nhiên rung lên vài cái. Trong lòng cô nghĩ,

cảm xúc của Châu Mỹ Duy lúc chiều không được

tốt lắm, cô vội vàng lấy điện thoại ra nhìn xem có

phải đã xảy ra chuyện gì hay không.

Nhưng lúc ánh mắt của Kiều Bích Ngọc

dừng trên màn hình điện thoại, vẻ mặt cô lập tức

trở nên ngưng trọng.

Là Lucy gửi tin nhắn tới.

“Ai gửi tin nhắn cho cô vậy?”

Lục Khánh Nam tò mò nhìn vào điện thoại

của cô, động tác của Kiều Bích Ngọc rất nhanh,

bàn tay cô rất tự nhiên che màn hình lại.

Anh ta để ý thấy người phụ nữ này đang rất

cảnh giác, anh ta hơi nhíu mày lại, ánh mắt kiểm

nén sự bất an.

Trầm mặc trong chốc lát, giọng điệu của Lục

Khánh Nam nghiêm túc thêm một chút: “Này,

Kiều Bích Ngọc, có phải cô đã gặp phải chuyện

gì rồi không?”

Cô vẫn ngồi ở bên cạnh hồ bơi, màn hình

điện thoại đã bị cô tắt đi. Cô cúi đầu, bỗng nhiên

nói một câu: “Lục Khánh Nam, anh thật sự có

thể giúp tôi giành làm đại diện cho quảng cáo lần

này không?”

“Đạo diễn nói cô là người có biểu hiện kém

nhất trong bốn người bọn họ đó.”

Anh ta nói ra sự thật, lại để ý tới sắc mặt của

cô rõ ràng là đang giấu việc gì đó. Kiều Bích

Ngọc nắm chặt lấy điện thoại di động, cô rời khỏi

hồ bơi, ném lại một câu: “Bị cảm, tôi về khách

sạn ngủ đây.”

Lục Khánh Nam cũng không đuổi theo cô,

chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng đi xa của cô,

lấy điện thoại ra gọi một cuộc: “Điều tra giúp tôi

tất cả bản ghi chép thông tin của một số điện

thoại.”

Kiều Bích Ngọc về tới khách sạn, có thể gần

đây có quá nhiều chuyện phiền não, cũng có lẽ

là do cảm mạo, cô nằm trên giường một chút mà

đã rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Khách sạn ở trung tâm thành phố Hồ Chí

Minh không dễ đặt trước chút nào, thời gian

quay quảng cáo IP&G lần này rất gấp thế nên

không có đủ phòng cho đám người Kiều Bích

Ngọc. Vốn là phòng đơn cũng chỉ có thể đổi

thành phòng đôi hoặc là hai người chen chúc

chung một phòng với nhau.

Kiểu Bích Ngọc cũng biết mình là một người

ngoài nghề tham gia vào lần quay quảng cáo này

rất không chính thống, nhưng cô cũng không có

cách nào. Không muốn lần nào cũng phải nhờ

cậy Lục Khánh Nam, chính cô cũng cực kỳ cố

gắng học tập. Sau khi cài đồng hồ báo thức

trong điện thoại xong, cô cũng không dám ngủ

quá lâu.

Căn phòng này rất lớn, Kiều Bích Ngọc cùng

một người mẫu khác tên là Hàn Lê Trang ở

chung với nhau. Thật lòng mà nói, Hàn Lê Trang

là người có biểu hiện tốt nhất trong số bọn họ,

chỉ có điều dã tâm của người phụ nữ này quá

lớn, tâm tư không chỉ đơn giản đặt vào lần quảng

cáo này.

Tám giờ tối, đạo diễn muốn bọn họ tập hợp

lại, thế nên Kiều Bích Ngọc đã tỉnh dậy từ lúc bảy

giờ. Có lẽ sau khi ngủ một giấc thì tỉnh thần cũng

tốt lên một chút.

Cô vào phòng tắm rửa mặt, lúc này, cửa

phòng truyền đến một tiếng động nhỏ, cửa bị

người khác mở ra.

Kiều Bích Ngọc cũng không để ý, cô cho

rằng là Hàn Lê Trang đã trở lại.

“Lúc trước tôi nghe nói, bọn họ định để căn

phòng này lại cho một mình Kiều Bích Ngọc đó.”

Một giọng nữ lanh lảnh truyền đến, trong lời

nói lại tràn đầy vẻ trào phúng: “Mặt mũi cô ta

cũng lớn thật đó.”

Xem ra không phải Hàn Lê Trang trở về một

mình mà còn dẫn theo người mẫu khác.

“Các cô nói xem lần quay quảng cáo này

cuối cùng có thể chọn cô ta hay không?”

“Vậy cũng quá ghê tởm rồi đó. Cho dù cậu

Lục có che chở thế nào đi nữa thì cũng không

thể được. IP&G cực kỳ coi trọng sản phẩm mới

lần này, hơn nữa công ty lớn như vậy sẽ không

làm xằng bậy đâu.”

Kiều Bích Ngọc ở phòng tắm có thể nghe

được nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ. Cô

có chút chột dạ, nhanh chóng tắt vòi nước đi, cố

gắng hết sức duy trì cảm giác không tồn tại.

Hàn Lê Trang từ đầu tới cuối không nói câu

nào lại đột nhiên cười nói một câu: “Nếu ông chủ

ở phía sau ra mặt thì không dễ nói đâu.”

Người phụ nữ còn lại giống như rất tức giận:

“Ai ra mặt cũng vô dụng thôi, nếu thực sự chọn

cô ta, tôi sẽ tìm thám tử tư đi theo cô ta, đăng

lên mạng xem cô ta bưng bít như thế nào.”

“Vị kia của nhà họ Quách chỉ tên rồi, đến lúc

đó cô còn dám nói cái gì.“ Trong lời nói của Hàn

Lê Trang có ý chỉ điểm.

Không khí trong phòng dường như lập tức

trở nên vui vẻ: “Cô nói người ở Tập đoàn IP&G

kia…”

“Hình như ngoại trừ IP&G ra, trên tay anh ấy

cũng nắm giữ rất nhiều quyền tài sản. Nếu thực

sự lọt vào mắt anh ấy vậy thì mười đời cũng

không cần phải lo nghĩ gì nữa rồi. Chỉ có điều

người như anh ấy ngay cả gặp một lần cũng rất khó.”

“Các cô nói xem, đàn ông giống như anh ấy

sẽ thích kiểu phụ nữ như thế nào?“ Bọn họ tán

gẫu cực kỳ nhiệt tình.

“Từ nhỏ Quách Cao Minh đã lớn lên trong

hoàn cảnh giàu có, khí chất kia thật sự không

thể bắt chước được.”

Cô ta càng nói càng hưng phấn, đè thấp

giọng xuống: “Loại người như anh ấy là cao quý

lạnh nhạt chân chính, gen lại tốt, hơn nữa dáng

người lại đẹp. Có một lần tôi nhìn thấy anh ấy ở

bể bơi của quán bar Civilize, để lộ nửa thân trên

với cơ ngực rất là săn chắc.”

Âm thanh của người phụ nữ ngượng ngùng

vang lên, nhẹ nhàng thảo luận: “Không biết biểu

hiện của anh ấy ở trên giường thế nào?”

“Ấy, cái này tôi biết.”

Kiều Bích Ngọc bước từ phòng tắm ra, nhìn

ba người phụ nữ kinh ngạc đứng trước mặt. Vốn

cô cũng muốn tránh đi để khỏi phải xấu hổ, định

tránh đi đợi tới lúc các cô đi khỏi thì ra, nhưng

thấy có bước chân đang đi về phía phòng tắm,

so với việc bị bắt tại trận thì chi bằng tự mình đi ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status