Chàng rể chiến thần (Chiến thần ở rể)

Chương 220: Tặng cho cậu hưởng thụ



Mục Chấn vừa dứt lời, cả thế giới dường như yên tĩnh lại.

Biểu cảm trên mặt của Trần Anh Hào phong phú vô cùng, anh ta thế nào cũng không ngờ đến bản thân giả bộ lại đụng phải Mục Đông Phong.

Trách không được lại bị nhiều ông chủ giàu có ở Châu Thành đi theo, vậy mà lại là Mục Đông Phong!

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người anh ta, giống như đang nhìn một kẻ ngốc.

Những cậu ấm giàu có vừa mới ôm được chút hy vọng, khi biết rằng người đàn ông trung niên được bố bọn họ vây quanh này lại là Mục Đông Phong, khuôn mặt của họ vô cùng khó coi.

Trịnh Mỹ Linh đứng cạnh Trần Anh Hào cũng tái mặt.

“Cạch! Cạch! Cạch…”

Ống thép trong tay Mục Chấn không ngừng đập trên bàn ăn, anh ta mỉm cười nhìn Trần Anh Hào và nói: “Nào, nói lại một lần nữa, là ai đã cho mày thẻ hội viên bạch kim?”

Trần Anh Hào đỏ bừng mặt, không nói được lời nào.

Không phải anh ta không muốn nói, nhưng sau khi biết Mục Chấn là con trai của Mục Đông Phong, trong lòng anh ta rất sợ, sợ mình nói sai nửa lời thì sẽ đắc tội với nhà họ Mục.

“Rầm!”

Mục Chấn chợt vung tay lên, ống thép đập mạnh vào tấm kính cường lực ở giữa bàn ăn, vang lên một tiếng động lớn, chiếc bàn xoay bằng kính ngay lập tức vỡ tan tành.

“Mày mau nói đi!” Mục Chấn tức giận gầm lên.

Mọi người đều sửng sốt.

Trần Anh Hào đứng bên cạnh Mục Chấn càng sợ hãi không thôi.

“Tôi, tôi, tôi sai rồi!”

Toàn thân Trần Anh Hào run rẩy, trước ánh nhìn của mọi người, anh ta đi thẳng về phía Mục Đông Phong và quỳ “phịch” xuống một tiếng.

“Mục gia chủ, tôi sai rồi. Tôi không nên mượn tên tuổi của ngài. Thẻ hội viên bạch kim của tôi là giả! Chỉ dùng để chống đỡ cục diện, nhưng mỗi khi tôi mời khách ăn cơm, tôi không dùng thẻ hội viên giả đó.”

Trên trán Trần Anh Hào lấm tấm mồ hôi, đang không ngừng chảy xuống, cơ thể run lẩy bẩy.

“Rầm!”

Mục Đông Phong đá bay Trần Anh Hào, giương mắt rống lên: “Mày là cái thá gì? Mày dám lợi dụng danh tiếng của ông đây? Đừng nói là mày, cho dù Trần Hưng Hải có ở đây, ông ta cũng không dám mượn tên tuổi của tao đâu.”

“Tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi! Xin ông chủ Mục cho tôi một cơ hội! Tôi thật sự biết sai rồi!”

Trần Anh Hào khóc lóc, khóc thật sự, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt.

Bình thường anh ta giống như một quý ông, nhưng cuối cùng cũng biết sợ rồi.

Tác phong của Mục Đông Phong cực kỳ cứng rắn và khét tiếng, nhà họ Mục tuy không phải là giàu có bậc nhất tỉnh thành nhưng cũng là một gia tộc mạnh cường đại vì dựa vào nhà họ Hàn.

Hiện giờ, Trần Anh Hào mượn tên muốn ngồi lên đầu của ông ta, anh ta cũng biết hậu quả nghiêm trọng như thế nào.

“Gọi điện thoại cho ông nội mày, trong vòng mười phút, lăn đến đây, nếu không, chờ nhận xác của mày đi!” Mục Đông Phong đột nhiên nói.

Trần Anh Hào đâu dám nói chữ “không”, anh ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Hưng Hải.

Trong mắt Mục Đông Phong đầy vẻ thờ ơ, mục đích đến Châu Thành lần này là để mở rộng thế lực của nhà họ Mục ở các thành phố khác, vì vậy ông ta đã mời các gia tộc lớn giàu có của Châu Thành tụ tập lại với nhau.

Sở dĩ nhà họ Trần và nhà họ Viên không được mời là bởi vì hai gia tộc này chiếm một nửa đất đai ở Châu thành, cho dù là nhà họ Mục mạnh hơn hai gia tộc này rất nhiều, coi như thực sự có thể thu phục được hai gia tộc này cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Vì vậy, ông ta ra tay từ gia tộc hạng nhất và hạng hai của Châu Thành, không ngờ Trần Anh Hào lại chủ động chọc tức ông ta, đã có lý do chính đáng để bắt nhà họ Trần phải bỏ ra một lượng bồi thường kếch xù rồi.

“Con trai, tiếp tục đi! Vừa rồi ai đánh con, một người cũng không bỏ qua!”

Mục Đông Phong nói với Mục Chấn một lần nữa.

Mục Chấn cười lạnh một tiếng, mang theo ống thép, đi về phía một người khác.

Chẳng bao lâu, trong toàn bộ phòng riêng, hơn mười tên cậu ấm giàu có ở Châu Thành, người thì bị phế một cánh tay, người thì bị chặt gãy chân.

Mặc dù Mục Chấn ra tay vô cùng tàn nhẫn, nhưng ngoại trừ Vương Kỳ đã đánh anh ta trước đó bị phế tứ chi ra, thì những người khác đều chỉ bị phế một tay một chân.

Đây là điều mà Mục Đông Phong đã dạy anh ta, một khi có nhiều người khiêu khích mình, trước tiên hãy răn đe một chút, còn những người khác, không cần phải tàn nhẫn như vậy.

Nếu như thật sự phế bỏ tứ chi, e rằng sẽ bị đám người giàu này ghi hận, nhưng nếu như chỉ phế tứ chi của một người, thì bọn họ sẽ cảm thấy may mắn.

Trần Anh Hào run rẩy ngồi dưới đất, tận mắt chứng kiến mọi chuyện, nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của các cậu ấm nhà giàu, trên mặt đất chỗ anh ta đang ngồi còn có một vũng nước tiểu khó ngửi.

Lúc này, chỉ có Dương Chấn vẫn đang ngồi yên ở đó.

“Tên nhóc, bây giờ đến lượt mày!”

Mục Chấn hung hăng nhìn về phía Dương Chấn.

Dương Chấn nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Tao với bọn họ không cùng nhóm, vừa rồi cũng không tham gia vây đánh mày.”

Sắc mặt Mục Chấn lạnh lùng, vừa muốn xách ống thép đi qua tìm Dương Chấn tính sổ thì một bóng dáng già nua vội vàng đi tới.

“Ông chủ Mục, ngài đến Châu Thành từ khi nào, sao không thông báo trước một tiếng? Trần mỗ không đón tiếp từ xa, đắc tội! Đắc tội rồi!”

Đó là gia chủ của nhà họ Trần, Trần Hưng Hải.

Ông ta hấp tấp chạy tới, không quan tâm đến Trần Anh Hào, mà trước tiên chào hỏi Mục Đông Phong.

Đôi mắt của Mục Đông Phong hơi nheo lại, nếu Trần Hưng Hải cứng rắn đòi người, ông ta vẫn có cớ để ra tay, nhưng Trần Hưng Hải không đề cập đến chuyện của Trần Anh Hào trước mà thay vào đó chào hỏi ông ta.

“Ông chủ Trần là người bận rộn, làm gì có thời gian để đón tiếp tôi?”

Mục Đông Phong nói đùa.

“Ông chủ Mục nói gì vậy chứ, dù bận thế nào, tôi cũng không dám vô lễ với ngài mà! Nếu biết ngài tới, tôi đã chủ động chào hỏi ngài rồi!” Trần Hưng Hải cười nói.

Mục Đông Phong mỉm cười: “Tôi để ông chủ Trần đến đón người. Ông hẳn là không biết chuyện gì xảy ra đúng không?”

Trần Hưng Hải quả thực không biết, Mục Đông Phong yêu cầu ông ta đến đây trong vòng mười phút, Trần Anh Hào sợ sẽ vượt quá thời gian, anh ta chỉ nói là đã đắc tội với Mục Đông Phong, nhưng đắc tội thế nào thì lại không nói.

“Đồ khốn! Còn không lăn qua đây!”

Mắt Trần Hưng Hải đột nhiên lạnh lẽo, ông ta gầm lên với Trần Anh Hào.

Toàn thân Trần Anh Hào run rẩy, bò qua đó.

“Phịch!”

Anh ta vừa chạy tới, bị Trần Hưng Hải đá ngã xuống đất: “Quỳ xuống!”

Trần Anh Hào sợ hãi, nhanh chóng quỳ xuống dưới chân Trần Hưng Hải.

“Tao bảo mày quỳ trước mặt ông chủ Mục!”

Khuôn mặt Trần Hưng Hải chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Ông chủ Mục, cho dù tên khốn này làm gì, nếu đã quấy rầy đến ông chủ Mục, thì chắc chắn đây là lỗi của nó.”

Trần Hưng Hải nghiêm túc nói: “Ông chủ Mục, muốn giết muốn chém, cứ tùy ngài. Cho dù ngài giết nó, Trần Hưng Hải tôi cũng sẽ không oán hận một câu!”

“Ông nội!”

Khuôn mặt Trần Anh Hào sững sờ, bình thường ông nội rất yêu thương anh ta, thế mà giờ lại không quan tâm đến anh ta.

Lời nói vô tình này của Trần Hưng Hải khiến mọi người kinh ngạc, ngay cả Mục Đông Phong cũng có chút ngoài ý muốn.

Không ngờ lão già này lại độc ác như vậy, nhưng phải công nhận Trần Hưng Hải rất thông minh.

Thậm chí không cần hỏi Trần Anh Hào rốt cuộc đã làm gì, ông ta cũng để cho Mục Đông Phong tùy ý xử lý.

“Nếu ông chủ Trần đã nói vậy, mà tôi còn tính toán đến cùng thì ngược lại có vẻ nhỏ mọn!”

Sau khi Mục Đông Phong im lặng một lúc, ông ta đột nhiên cười nói: “Nể tình ông chủ Trần, tôi bỏ qua cho cậu ta lần này!”

“Còn không mau cảm ơn ông chủ Mục đi!”

Trần Hưng Hải đá Trần Anh Hào, gầm lên đầy giận dữ.

Như được đại xá, Trần Anh Hào vội vàng nói: “Cảm ơn ông chủ Mục! Cảm ơn ông chủ Mục!”

“Ông chủ Mục, tôi từ trước đến nay vẫn luôn muốn đến tỉnh lỵ thăm ngài, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp được ngài ở Châu Thành.”

Trần Hưng Hải đột nhiên cười nói, không bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa rồi.

“À?”

Mục Đông Phong cười hỏi: “Không biết ông chủ Trần tìm tôi có chuyện gì?”

“Tôi có chỗ làm ăn lớn, muốn bàn bạc với ông chủ Mục!” Trần Hưng Hải thần bí nói.

Mặc dù Mục Đông Phong không biết Trần Hưng Hải muốn bàn bạc chuyện gì, nhưng ông ta cũng rất hứng thú, bèn cười lớn: “Đi, đi sang phòng bên nói chuyện!”

Trước khi rời đi, Mục Đông Phong dặn dò Mục Chấn: “Chuyện này, con tự mình giải quyết đi! Ta đến phòng bên bàn công việc với ông chủ Trần!”

“Anh Hào, mày ở lại giúp cậu Mục giải quyết chuyện này!”

Trần Hưng Hải giao mệnh lệnh cho Trần Anh Hào.

Trần Anh Hào vui mừng khôn xiết và nhanh chóng đồng ý.

Anh ta có cảm giác đã đi qua quỷ môn quan một vòng, anh ta nghĩ rằng Mục Đông Phong sẽ giết anh ta, không ngờ không giết mà ngược lại còn cho anh ta cơ hội tiếp xúc với Mục Chấn.

“Cậu Chấn, trước đây là tôi có mắt không tròng, xin cậu rộng lượng bỏ qua cho kẻ tiểu nhân như tôi!”

Trần Anh Hào nhanh chóng xin lỗi Mục Chấn.

Mặc dù Mục Chấn độc đoán, nhưng anh ta không phải là loại người không có đầu óc.

Anh ta hiểu ý của cha mình, bật cười và chủ động quàng tay qua cổ Trần Anh Hào, nói: “Vì cha tôi và ông chủ Trần là bạn, nên từ nay chúng ta cũng sẽ là anh em!”

Nhìn hai người nhanh chóng thân thiết, những cậu ấm nhà giàu bị phế tay chân tức giận nhìn Trần Anh Hào.

Nếu không phải vì Trần Anh Hào, làm sao họ có thể bị đánh đập dữ dội như vậy?

Hiện giờ, Trần Anh Hào lại trở thành anh em tốt với Mục Chấn.

Dương Chấn không ngờ mọi chuyện như diễn kịch vậy, anh lắc đầu bất lực.

“Vợ, chúng ta đi thôi!”

Dương Chấn mỉm cười, nắm tay Tần Nhã, chuẩn bị rời đi.

“Ai cho mày đi?”

Ngay khi hai người họ vừa đi được vài bước thì Trần Anh Hào đột nhiên quát mắng.

Dương Chấn cau mày nhìn Trần Anh Hào: “Có chuyện gì?”

Trần Anh Hào nhìn Dương Chấn đầy căm hận, nếu không phải để đối phó với Dương Chấn, anh ta làm sao có thể đắc tội với Mục Chấn?

Anh ta đương nhiên tính toán mọi chuyện lên đầu Dương Chấn.

“Cậu Chấn, cậu cảm thấy người phụ nữ này thế nào?”

Trần Anh Hào không quan tâm đến Dương Chấn, nhưng lại nở nụ cười chỉ vào Tần Nhã, nói với Mục Chấn.

Vừa rồi Mục Chấn cũng đã chú ý tới Tần Nhã, nhưng anh ta đang báo thù, vẫn không nhìn kỹ.

Bây giờ nhìn kỹ lại, hóa ra là một mỹ nhân tuyệt sắc, ánh mắt anh ta chợt lóe: “Cực phẩm!”

“Vốn dĩ đêm nay tôi định chiếm đoạt người phụ nữ này, nhưng bây giờ có cậu ở đây, người phụ nữ này để cho cậu hưởng thụ!”

Trần Anh Hào cười nói, coi Tần Nhã đã trở thành người phụ nữ của anh ta rồi, nói tặng là tặng, hoàn toàn không để Dương Chấn vào mắt.

“Haha, được! Không hổ là anh em của Mục Chấn tôi!”

Mục Chấn cười nói, sau đó duỗi tay chỉ vào Dương Chấn: “Mày, lập tức cút ra khỏi đây!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status