Chàng rể chiến thần (Chiến thần ở rể)

Chương 253: Ăn cho tôi



Mấy ngày tiếp sau đó, Lạc Khải lần lượt giao hết toàn bộ sự nghị trên tay mình cho Trần Hưng Hải.

Vốn dĩ, Dương Chẩn kêu Lạc Khải đào tạo một trợ thủ đắc lực, sau đó giao tất cả sự việc ở Châu Thành cho trợ thủ, một tháng sau, sắp xếp Lạc Khải đến tổng bộ tập đoàn Nhạn Chấn.

Bây giờ nhà họ Trần đã thần phục Dương Chấn, với địa vị bá chủ của nhà họ Trần ở Châu Thành, căn bản không cần đợi một tháng sau mới kêu Lạc Khải rời khỏi. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Lạc Khải liền bàn giao hoàn tất cho Trần Hưng Hải. Giang Châu, tầng cao nhất của phân bộ tập đoàn Nhạn Chấn.

“Chủ tịch, chuyện của Châu Thành đã xử lý xong rồi, khi nào tôi lên đường đến Yên Độ?” Lạc Khải đứng đằng sau Dương Chấn, nhìn người thanh niên đang chắp hai bàn tay sau lưng, đôi mắt nhìn về phía xa.

“Cái lợi và cái hại khi đi Yên Đô, tôi đã nói với ông qua rồi, bây giờ ông còn kiên trì muốn đi sao?” Dương Chấn đột nhiên quay người lại, nhìn Lạc Khải hỏi. Trong ánh mắt của Lạc Khải chỉ có sự kiên định, gật đầu thật mạnh: “Chủ tịch, tôi muốn đi!”

Vốn dĩ, trong lòng Lạc Khải vẫn còn vài phần thấp thỏm, tất cả những gì xảy ra ở nhà họ Viên ngày hôm đó, đều như đã cho ông ta một viên thuốc định tâm vậy. Tuy kinh tế nhà họ Viên sụp đổ, là bởi vì ông ta đã bố cục ở Châu Thành trước, mới có thể làm được thuận lợi như vậy.

Vốn dĩ ông ta cũng không định làm lộ ra bố cục của ông ta ở Châu Thành như vậy, nhưng sự xuất hiện của Dương Chấn, đã khiến tất cả những cái này bị phơi ra ánh sáng trước rồi.

Hơn nữa ông ta cũng hiểu, cho dù không có sự bố trí trước của ông ta thì vẫn sẽ không thay đổi được kết cục của Châu Thành, “Được, nếu ông đã kiên trì thì hôm nay, ông đi Yên Đô đi!” Dương Chấn mở miệng nói.

Đối với Lạc Khải, trong lòng anh vẫn có vài phần cảm kích, bất luận là trí tuệ hay là sự trung thành của Lạc Khải, anh đều nhìn thấy vào trong mắt.

Rất nhanh, một thân ảnh trung niên xuất hiện ở văn phòng.

“Anh Chẩn!”

Tiền Bưu đi vào.

“Ông chuẩn bị một chút, khởi hành đến Yên Độ, phụ trách bảo vệ an toàn tính mạng của Lạc Khải!”

Vẻ mặt Dương Chấn nghiêm túc mà nói: “Nhất định, phải bảo vệ ông ta cho tốt!”

“Vâng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Dương Chấn, Tiền Bưu lập tức đứng nghiêm, thanh âm thốt lên như tiếng chuông vang.

“Bất luận thế nào, các người đều phải sống sót cho tôi!”

Ánh mắt của Dương Chấn dịu hoà đi rất nhiều, nhìn hai người mà dặn dò: “Nếu như thật sự không thể ứng đối với thế cục của Yên Đô thì cho dù có bỏ cuộc, tôi cũng sẽ không trách các người, chỉ cần các người còn sống, thì mới là nguồn vốn của tôi!”

Khuôn mặt hai người Lạc Khải và Tiền Bưu đều trở nên cảm động.

Dương Chấn có thể nói câu này với bọn họ, chắc chắn là đã coi bọn họ thành anh em của mình rồi.

“Chủ tịch yên tâm, tôi nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng!”

“Anh Chấn, anh cứ yên tâm, chỉ cần tôi còn sống thì tuyệt đối sẽ không để Lạc tổng có chuyện!” Hai người lũ lượt bảo đảm. Hôm đó, Lạc Khải và Tiền Bưu đi đến Yên Đô. Dương Chẩn đối với hai người cũng gửi gắm kỳ vọng rất lớn. Tập đoàn Nhạn Chấn, là niệm tưởng duy nhất mà mẹ để lại cho mình trên đời này, anh sẽ toàn lực bảo vệ cho tốt.

“Gia tộc Vũ Văn, sẽ có một ngày, tôi sẽ đích thân đến cửa, hỏi người đó, trước đây, rốt cuộc sao lại nhẫn tâm đuổi tôi và mẹ ra khỏi gia tộc!”

Trong đôi mắt của Dương Chấn, một ánh sáng chợt loé qua. Lúc sắp tan ca, Dương Chấn nhận được cuộc gọi của Tô San: “Dương Chấn, tối nay anh có rảnh không? Ba tôi muốn mời anh ăn cơm”

Trong giọng nói của Tô San, rõ ràng có mang theo vài phần hoan hỉ. Dương Chẩn đích thực muốn tiếp xúc với Tô Thanh Sơn một chút, liền thuận miệng đồng ý. Thực ra, kể từ ngày anh mới về Giang Châu, sau khi gặp được Tô Thanh Sơn lần đầu tiên, Tô Thanh Sơn đã thầm giúp đỡ anh rất nhiều lần rồi. Nếu không, phân bố của tập đoàn Nhạn Chấn ở Giang Châu, cũng sẽ không thể thuận lợi lấy được một số hợp tác quan trọng.

Vốn dĩ, bởi vì mối quan hệ của Tô Thanh Sơn và gia tộc Vũ Văn khiến cho Dương Chấn đối với ông ta vốn không có bất kỳ hảo cảm nào, lần này sau khi trở về từ chuyến đi Châu Thành, anh liền phái người điều tra Tô Thanh Sơn.

Kết quả khiến anh bất ngờ chính là, Tô Thanh Sơn chỉ là có chút quan hệ với lão quản gia Hàn Triết Viễn của gia tộc Vũ Văn thôi, chứ với gia tộc Vũ Văn, vốn không có bất kỳ mối quan hệ nào.

Năm đó, Hàn Triết Viễn giúp đỡ nhà họ Tô qua một phen, mới khiến cho nhà họ Tô có địa vị như ngày hôm nay.

Chỉ cần là không có quan hệ gì với gia tộc Vũ Văn thì không cần phải bài xích lão già này như vậy. Nhà hàng Bắc Viên Xuân là chuỗi nhà hàng của nhà họ Mục ở Thành phố, về cơ bản thì ở thành phố nào cũng có, hơn nữa mỗi một nhà hàng Bắc Viên Xuân đều được xây dựa theo quy cách cao cấp nhất của địa phương.

Kể từ hôm ở Châu Thành, sau khi nhà họ Mục bị Hàn Khiếu Thiên vứt bỏ ở giữa bàn dân thiên hạ, nhà họ Mục đã trở thành con chuột cống, người nào người nấy đánh mắng.

Dù sao trong mấy năm trước đây, nhà họ Mục ý bối cảnh của nhà họ Hàn mà hành sự bá đạo, đắc tội với không ít thế lực.

Lại có Tô Thanh Sơn ra tay, nhà hàng Bắc Viên Xuân bây giờ đã bị nhà họ Tô thu mua rồi.

Lúc Dương Chấn đến nhà hàng, cách giờ hẹn còn sớm, anh ở đại sảnh tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi, đợi cha con nhà họ Tô.

“Á! Mẹ nó mắt cô đui sao?”

“Cô có biết bộ đồ này của tôi bao nhiêu tiền không? Đây là Chanel, một bộ mấy trăm triệu đó!”

“Nếu như hôm nay cô không đền theo giá thì đừng hòng rời đi!”

Ở bàn hai người cách không xa kia, một cô gái trẻ ăn vận xinh đẹp lộng lẫy, đang phẫn nộ gào lên với một nữ nhân viên phục vụ.

Chính vào lúc này, một người quản lý trung niên đầu hói khuôn mặt bóng dầu đi tới.

“Cô Nguy, xảy ra chuyện gì thế?” Quản lý nhìn thấy nữ khách hàng đó, trên mặt nở đầy nụ cười.

“Coi nhân viên phục vụ mà ông tuyển kìa? Hất lên người tôi một đống súp, nếu như ông không cho tôi một lời giải thích thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Trên khuôn mặt trét đầy phấn của cô Nguy toàn là lửa giận, ở nơi sâu thẳm của đôi mắt lại lấp loé vài phần ý lạnh.

“Con nhỏ ngụ này, mắt bị đui sao?”

“Ngay cả cô Nguy đây mà cũng dám làm bản đồ nữa”

“Cô có biết cô Nguỵ là ai không?”

“Nếu như cô không bồi thường thì coi tôi xử lý cô thế nào? Quản lý nhà hàng mắng xối xả nữ nhân viên một trận.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu!”

Vẻ mặt nữ nhân viên phục vụ toàn là sự sợ hãi, liên tục xin lỗi, trên mặt còn có một dấu tất rõ ràng, hiển nhiên là mới bị cô Nguy kia tát một cái rồi.

Bởi vì nữ nhân viên phục vụ đưa lưng về phía Dương Chấn, mới bắt đầu anh còn chưa phát hiện, mãi đến khi cô ta mở miệng xin lỗi, Dương Chấn mới biết cô ta là ai.

“Một câu xin lỗi là xong rồi sao?” Cô Nguy vẫn không chịu buông tha, đột nhiên đổ chén cơm trên bàn xuống dưới chân, lại hung hăng giẫm lên vài cái, cười lạnh mà nói: “Trông cô cũng không phải người có thể đến được mấy trăm triệu, chỉ cần cô ăn chén cơm này, thì tôi sẽ không kêu cô bồi thường nữa!”

“Cái gì?”

“Người phụ nữ này quá tàn độc rồi? Vậy mà lại kêu cô phục vụ này ăn cơm mà cô ta đã giẫm lên!”

“Cô nhỏ tiếng chút đi, biết người phụ nữ đó là ai không? Cô ta chính là cô chủ cả nhà họ Nguy trong bốn gia tộc Giang Châu, Nguy Minh Nguyệt đó! Cẩn thận để cô ta nghe thấy, thì cô chết chắc!”

Người xung quanh bàn tán xôn xao, rất nhiều người đều không nhìn nổi nữa, nhưng ngặt nỗi thân phận của Nguy Minh Nguyệt, không có ai dám nhúng tay cả. Đôi mắt của nữ nhân viên đỏ bừng, nước mắt trực chào trong khoé mắt. Đừng nói là mấy trăm triệu, cho dù có là mười mấy triệu, cô ta cũng không đền nổi. Nhưng nếu như không đền thì phải ăn cơm đã bị giẫm ở dưới đất kia.

“Mau ăn đi, nếu không đợi tôi đổi ý rồi thì cho dù cô có ăn, cũng đã muộn rồi!” Nguy Minh Nguyệt vội vàng thúc giục mà nói.

“Được, tôi ăn!”

Nữ nhân viên cuối cùng đã hạ quyết tâm, nước mắt lập tức chảy xuống. Vẻ mặt Nguy Minh Nguyệt toàn là nụ cười khi âm mưu thành công. Chính vào lúc nữ nhân viên chuẩn bị ngồi xổm xuống thì một cánh tay mạnh mẽ chợt xuất hiện, kéo lấy vai của cô ta: “Đợi đã!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status