Chàng rể chiến thần (Chiến thần ở rể)

Chương 292: Lại tới nhà họ ngụy



Chân của Dương Chấn thậm chí đã giẫm lên mặt của Mạnh Huy, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc đó, Mạnh Huy hoàn toàn sụp đổ, gào to nói ra sự thật.

“Anh nói cái gì?”

Dương Chấn mặt mày kinh ngạc.

Vốn dĩ, anh chỉ là muốn mang thi thể của Chu Kim Hảo về, hiện nay lại biết được tin Chu Kim Hảo còn sống.

Đối với anh mà nói, Chu Kim Hảo quả thật nên chết, nhưng bà ta là bị Tần Nhã đuổi ra ngoài, trên đường anh phái người đưa đi lại bị cướp đi.

Nếu thật sự chết rồi, Tần Nhã sẽ áy náy cả đời, lấy sự lương thiện của cô, sẽ cho rằng, Chu Kim Hảo là bị cô hại chết.

“Chu Kim Hảo còn sống, tôi không có giết bà ta!”

Mạnh Huy nói lại lần nữa, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, trong con mắt tràn ngập sự kinh sợ.

Vừa rồi, anh ta thật sự cảm nhận được cái chết.

Chân của Dương Chấn, chân thực giẫm trên mặt của anh ta, sợ rằng anh ta nói ra sự thật muộn thêm một giây nữa, đầu của anh ta cũng sẽ giống như hai tay, bị đập vỡ.

“Nói rõ ràng, bà ta rốt cuộc đang ở đâu?” Dương Chấn hỏi.

Mạnh Huy thật sự sợ rồi, không dám có chút giấu diếm nào nữa: “Bà ta vẫn ở nhà họ Ngụy!”

“Ở nhà họ Ngụy sao? Sao có thể chứ?”

Dương Chấn vốn dĩ đã đi tìm Ngụy Tường trước, chính là vì không có tìm được Chu Kim Hảo, mà Ngụy Tường lại nói, Chu Kim Hảo là bị người của Mạnh Huy dẫn đi rồi, anh mới chạy tới nhà họ Mạnh.

“Mạnh Huy, rốt cuộc là như nào?”

Mạnh Thiên Kiêu lúc này cũng vô cùng tức giận, xong đến quát mắng Mạnh Huy.

Mạnh Huy khẩn trương đến sắp khóc rồi: “Những gì con nói đều là sự thật!”

“Một người phụ nữ nhà quê, con cướp lấy bà ta làm cái gì chứ?”

“Con chỉ là cố ý kêu Ngụy Tường thả ra tin tức, nói Chu Kim Hảo ở trong tay con.”

“Với cả, nếu con thật sự muốn giết bà ta, trực tiếp kêu nhà họ Ngụy động thủ là được, tại sao phải tốn sức lớn như vậy, đem người phụ nữ này dẫn về nhà họ Mạnh, rồi mới giết chứ?”

Nghe thấy lời của Mạnh Huy, Dương Chấn bỗng trầm mặc.

Anh tận khả năng khiến mình duy trì sự trấn định, nhìn dáng vẻ của Mạnh Huy, chắc không giống nói dối.

Giống như những gì anh ta nói, Chu Kim Hảo đã không có bất cứ giá trị lợi dụng nào rồi.

Mạnh Huy quả thật không có lý do, đem Chu Kim Hảo dẫn về nhà họ Mạnh.

“Vậy cậu tại sao phải kêu nhà họ Ngụy thả ra tin tức, nói Chu Kim Hảo ở trong tay của cậu?”

Lúc này, Hàn Khiếu Thiên bỗng đi tới, mở miệng nói.

Mạnh Huy cẩn thận liếc nhìn Dương Chấn: “Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể dụ anh ta đến nhà họ Mạnh…”

Anh ta chỉ nói những điều này, liền không tiếp tục nói nữa.

Hàn Khiếu Thiên cười lạnh một tiếng: “Cậu cho rằng dụ cậu ta đến nhà họ Mạnh thì có thể dễ dàng giết cậu ta sao?”

Mạnh Huy tuy không có trả lời, nhưng ai cũng biết, những gì Hàn Khiếu Thiên nói chính là đáp án.

Dương Chấn hít sâu một hơi, không ngờ bản thân vậy mà bị Ngụy Tường lừa rồi.

Có điều nghĩ đến tình huống lúc này, lúc đó chỉ nghĩ lập tức phải tìm được Chu Kim Hảo, cho nên mới không có suy nghĩ nhiều như vậy.

“Nhà họ Ngụy, lá gan thật lớn, vậy mà dám tính kế cậu Dương!”

Vương Cường nghiến răng nói.

Quan Tuyết Tùng cũng mở miệng nói: “Nhà họ Ngụy, là đang đùa với lửa!”

“Cậu Dương, tôi bây giờ dẫn người cùng cậu đến Giang Châu, san bằng nhà họ Ngụy!”

Trần Hưng Hải cũng mặt mày tức tối.

Hàn Khiếu Thiên nghe vậy, thần sắc hơi có chút dao động, trầm giọng nói: “Dương Chấn, chuyện này cần tính kế lâu dài!”

Dương Chấn có hơi bất ngờ liếc nhìn Hàn Khiếu Thiên.

Ngay cả khai chiến với nhà họ Mạnh, Hàn Khiếu Thiên đều không có nhíu mày lấy một cái, nhưng hiện nay nói phải đối phó với nhà họ Ngụy, ông ta vậy mà không có lập tức đồng ý.

“Anh Dương, tôi đã đem tất cả những điều nên nói đều nói ra rồi, bây giờ, anh có phải có thể tha cho tôi rồi không?”

Mạnh Huy vội hỏi.

Mạnh Thiên Kiêu cũng đi tới, mở miệng: “Chuyện lần này, là nhà họ Mạnh tôi không đúng, nếu mẹ vợ của cậu còn sống, tôi hy vọng cậu có thể tha cho Mạnh Huy!”

Nói xong, ông ta thuận tay lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho Dương Chấn: “Trong chiếc thẻ này, có 150 tỷ, coi như là tôi bồi thường thay cho những hành vi mà thằng con trời đánh của tôi gây ra.”

Dương Chấn sâu sắc liếc nhìn Mạnh Thiên Kiêu, người này ngược lại có vài phần khí phách, cũng biết làm việc.

Khi biết được tin Chu Kim Hảo còn sống, sát ý của Dương Chấn quả thật đã giảm đi quá nửa.

“Nếu để tôi biết, anh đang lừa tôi, đợi khi tôi bước vào nhà họ Mạnh lần nữa, chính là ngày nhà họ Mạnh anh bị hủy diệt!”

Dương Chấn không có nhận lấy chiếc thẻ ngân hàng đó, sau khi lạnh lùng ném lại câu nói này, liền xoay người rời khỏi.

Biểu cảm trên mặt của Mạnh Thiên Kiêu bỗng cứng đờ, nhìn bóng lưng rời đi của Dương Chấn, ông ta lập tức nhìn sang Mạnh Huy, tức giận nói: “Về sau, không có phép con bước chân vào cửa nhà một bước!”

“Ngoài ra, mọi chuyện xảy ra với nhà họ Mạnh ngày hôm nay, nếu như có ai dám tiết lộ nửa lời, giết không tha!”

Mạnh Thiên Kiêu thân là người thừa kế gia tộc, có tư cách nói câu này.

Mọi chuyện vừa xảy ra, đều là nỗi nhục nhã của nhà họ Mạnh, một khi bị lộ ra, mặt mũi của nhà họ Mạnh đều mất hết.

Dương Chấn vừa đi, các gia tộc khác cũng lần lượt theo anh rời khỏi.

“Dương Chấn, cậu sẽ không thật sự muốn động đến nhà họ Ngụy đấy chứ?”

Vừa rời khỏi nhà họ Mạnh, Hàn Khiếu Thiên liền trầm giọng nói.

Phản ứng vừa rồi của Hàn Khiếu Thiên, khiến Dương Chấn có hơi bất ngờ, bây giờ lại nói như thế, điều này khiến Dương Chấn có hơi nghi hoặc: “Lẽ nào, nhà họ Ngụy còn mạnh hơn nhà họ Mạnh?”

Hàn Khiếu Thiên lắc đầu: “Đối với nhà họ Ngụy, tôi biết một ít.”

“Theo cậu thấy, chỗ dựa của nhà họ Ngụy có lẽ là nhà họ Mạnh, nhưng cậu sợ rằng còn không biết, nhà họ Mạnh cũng chỉ là một trong những chỗ dựa của nhà họ Ngụy.”

“Chỗ dựa lớn chân chính của nhà họ Ngụy là hiệp hội võ đạo!”

Khi nói đến hiệp hội võ đạo, thần sắc của Hàn Khiếu Thiên cực kỳ ngưng trọng.

Dương Chấn đã không chỉ một lần nghe thấy tổ chức này rồi.

“Đối với hiệp hội võ đạo, tôi cũng biết một chút, nghe nói, ở Yến Đô, thà đắc tội với các nhà ở Yến Đô, cũng không muốn đắc tội với hiệp hội võ đạo.” Dương Chấn mở miệng nói.

“Không sai! Ở hiệp hội võ đạo, cường giả như mây, không chỉ như thế, ở các nơi trên thế giới, đều có phân đà, mà ở tỉnh Giang Bình, cũng có phân đà của hiệp hội võ đạo.”

“Người khác chỉ biết, Tỉnh Thành là nhà họ Hàn, nhà họ Mạnh, nhà họ Ninh, ba gia tộc lớn này mạnh nhất, nhưng trên thực tế, phân đà của hiệp hội võ đạo ở Tỉnh Thành, mới là mạnh nhất!”

“Hiệp hội võ đạo, vốn khiêm tốn thần bí, giống như loài cú trong đêm khuya, rất nguy hiểm, cho nên mới sẽ bị người bình thường bỏ qua.”

“Nghe nói, nhà họ Ngụy với hiệp hội võ đạo có một vào giao dịch khuất tất!”

Hàn Khiếu Thiên mặt mày ngưng trọng nói, cho dù là ông ta, khi nhắc đến hiệp hội võ đạo đều tràn ngập vẻ kiêng kỵ.

Dương Chấn không có ngờ, ngay cả loại người như Hàn Khiếu Thiên đều sẽ kiêng kỵ hiệp hội võ đạo.

“Nếu hiệp hội võ đạo, lựa chọn tiếp tục khiêm tốn, tôi có lẽ còn sẽ nhắm một mắt mở một mắt, nhưng nếu dám đánh chủ ý lên đầu tôi, vậy không cần thiết phải tồn tại nữa!”

Dương Chấn đột nhiên mở miệng nói, giọng nói vô cùng bá đạo đó, như đạo sấm sét, nổ bên tai của Hàn Khiếu Thiên.

Hàn Khiếu Thiên ngây ra một lát, mới khổ sở mỉm cười lắc đầu: “Xem ra, là tôi già rồi, tương lai, chung quy vẫn là thuộc về người trẻ tuổi các cậu!”

Nếu trước ngày hôm nay, Dương Chấn nói câu nói này, Hàn Khiếu Thiên có lẽ sẽ chỉ trích Dương Chấn thiển cận.

Nhưng vừa rồi ở nhà họ Mạnh, sau khi nhìn thấy sự cường thế và biểu hiện của Dương Chấn, lại nghe được lời này của Dương Chấn, thì một chút cũng không thấy ngông cuồng.

Dương Chấn, có tư cách nói câu nói đó!

“Ân tình ngày hôm nay, tôi nhớ kỹ, nếu ngày sau, Hàn gia chủ có chỗ cần tới tôi, cứ việc mở miệng!”

Dương Chấn bỗng chắp tay nói.

Tất cả mọi hành vi của Hàn Khiếu Thiên từ Châu thành trước đó, rồi đến nhà họ Mạnh ngày hôm nay, đều khiến Dương Chấn rất có hảo cảm.

Loại người này, đáng được Dương Chấn tôn trọng.

Hàn Khiếu Thiên sảng khoái bật cười ha hả: “Những điều tôi làm này, so với ơn cứu mạng của cậu, tính là gì chứ?”

Nói xong, Hàn Khiếu Thiên dẫn Hàn Phi Phi rời đi.

Hàn Phi Phi vẫy vẫy tay với Dương Chấn: “Anh Dương, tạm biệt!”

“Cậu Dương, chúng ta bây giờ là muốn tới nhà họ Ngụy sao?”

Đợi Hàn Khiếu Thiên bọn họ rời khỏi, Trần Hưng Hải đi tới, mở miệng hỏi.

Dương Chấn nheo mắt, khẽ lắc đầu: “Ông về Châu thành, chuyện ngày hôm nay, không được phép lộ ra ngoài nửa lời!”

“Được!”

Trần Hưng Hải vội đáp.

Rất nhanh, Trần Hưng Hải cũng dẫn người rời khỏi rồi.

Vương Cường tự mình lái xe cho Dương Chấn, sau khi thấy Dương Chấn lên xe, liền mở miệng nói: “Cậu Dương, bây giờ muốn đi đâu?”

Hai mắt Dương Chấn hơi nheo lại, đột nhiên mở miệng: “Nhà họ Ngụy!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status