Chàng rể chiến thần (Chiến thần ở rể)

Chương 64: Bạn cũ thật đẹp trai



Hai vợ chồng, một người đang nằm bên trái Tiếu Tiếu, còn người kia thì nằm bên phải.

Dương Chấn cố gắng nằm ngủ ở mép giường để tránh bị Tần Nhã hiểu lầm.

Trong phòng rất im lặng, chỉ còn tiếng thở mỏng manh.

Nhưng Dương Chấn có làm cách nào cũng không ngủ được, trong phòng có một mùi thơm nhàn nhạt, giống như mùi thơm trên người Tần Nhã, điều này khiến máu huyết cả người Dương Chấn khó có thể ngồi yên được.

Bên kia, Tần Nhã cũng không ngủ được, vì từ khi biết chuyện thì đây là lần đầu tiên cô nằm trên cùng một giường với một người đàn ông, ngoại trừ cái đêm mây mưa của năm năm trước.

Năm giờ sáng hôm sau, Dương Chấn đúng giờ thức dậy, nhiều năm lăn lộn kiếp sống, từ lâu đã trở thành thói quen.

Vừa định dậy để đi tập thể dục buổi sáng, bỗng cảm thấy trên người có cái gì đó đè nặng.

Ánh sáng mờ ảo chiếu qua cửa kính lọt vào trong phòng, Dương Chấn cúi đầu xuống thì nhìn thấy một khuôn mặt đẹp đẽ, với mái tóc dài xỏa ở sau đầu.

Tần Nhã nằm trên tay Dương Chấn, một cánh tay vẫn ôm lấy cổ Dương Chấn, cả người cô giống như một con gấu túi, treo ở trên người Dương Chấn.

Lại nhìn qua Tiếu Tiếu, không biết từ khi nào đã lăn xuống dưới chân bọn họ.

Dương Chấn cũng coi như một người đàn ông hai mươi bảy tuổi, người đẹp Tần Nhã đây bám trên người anh, mà sáng sớm là lúc tinh lực tràn trề nhất, hình ảnh hương diễm như thế này đúng thực là đang tra tấn Dương Chấn anh mà.

Anh cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại, nhiều lần xác nhận bản thân vẫn ở mép giường lớn, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Tần Nhã ngủ rất say, không biết khi nào mới tỉnh dậy, đây lần đầu tiên sau năm năm, Dương Chấn từ bỏ bài tập buổi sáng.

Không biết qua bao lâu, Tần Nhã mới tỉnh dậy, cô mở mắt ra thì lập tức nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang ở rất gần cô, hơi thở nặng nề của người đàn ông phả vào mặt cô một cách ấm áp.

Cảm nhận được sự tiếp xúc ấm áp trên tay và chân của mình, cô sợ hãi đẩy Dương Chấn ra.

“Tên khốn, anh làm gì với tôi?” Tần Nhã nổi giận, trong hốc mắt còn chứa một tầng hơi nước mông lung.

Dương Chấn vốn đang giả bộ ngủ, lúc này cũng không cách nào giả vờ nổi nữa nên chỉ có thể mở hai mắt.

“Tiểu Nhã à, em đang nói cái gì vậy?” Dương Chấn vờ như không biết, dụi dụi đôi mắt vẫn còn mông lung buồn ngủ, hệt như cái gì cũng không biết.

Tần Nhã hoàn toàn phản ứng căng thẳng, nhìn thấy bộ dạng khó hiểu của Dương Chấn, cơn tức giận của cô dần lắng xuống, cô liếc nhìn con gái đang ngủ say dưới chân mình rồi nhìn về phía Dương Chấn vẫn đang ngủ trên mép giường lớn.

Trong đầu cô hiện qua hình ảnh vừa mở mắt khi nãy, trong phút chốc cô như hiểu ra mọi chuyện, cũng không phải Dương Chấn nhân cơ hội làm gì cô, mà do chính cô tự chui vào lòng ngực của Dương Chấn, tưởng tượng đến cảnh đó cô tức giận không thôi, trên mặt cô hiện ra hai gặng mây đỏ.

“Tiểu Nhã, không phải em gặp ác mộng chứ?” Dương Chấn làm ra vẻ lo lắng.

Tần Nhã hung hăng trừng mắt nhìn Dương Chấn một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Đúng vậy! Tôi mơ thấy anh vô sỉ muốn khiếm nhã tôi!”

Nói xong những lời này, Tần Nhã liền đi vào phòng tắm.

Dương Chấn thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may anh giả bộ đang ngủ, nếu không cũng không biết phải giải thích sao nữa.

Khi cả nhà ba người xuống lầu, Chu Kim Hảo đang xem TV, Tần Nhã đi vào bếp nhìn xung quanh, chỉ thấy cơm đã ăn hết, trong bồn rửa chén còn có một cái bát trống.

Trước đây từng có một người cô giúp việc nấu ăn trong nhà, nhưng sau đó lại không thể chịu được tính tình của Chu Kim Hảo nên đã thôi việc.

Sau đó, mỗi ngày Chu Kim Hảo cũng sẽ tự mình nấu ăn, Tần Nhã nhìn bát đĩa trống rỗng là biết chuyện gì đã xảy ra.

Rõ ràng trong phòng bếp đã có dấu vết nấu xong bữa sáng nhưng không còn đồ ăn thừa nào, rõ ràng là Chu Kim Hảo chỉ làm cho mình bà ăn.

“Chị, anh rể, chào buổi sáng!” Lúc này Tần Yên cũng bước xuống, quét sạch hết mọi chuyện không vui tối hôm qua, tươi cười chào hỏi.

“Mẹ, tại sao không có bữa sáng?” Tần Yên đột nhiên hỏi.

“Ăn hết rồi!”

Chu Kim Hảo đáp lại bằng một lời giễu cợt.

“Mẹ, mẹ có ý gì?” Tần Yên lộ ra vẻ tức giận.

“Còn có mặt mũi để hỏi tao? Tối hôm qua một đám tụi bây không phải rất lợi hại hay sao? Bây giờ cánh cũng cứng cáp rồi, người mẹ này như tao cũng không cần thiết nữa, một khi đã như vậy thì tao dựa và cái gì mà phải nấu cơm cho tụi bây ăn?” Chu Kim Hảo bày ra dáng vẻ chanh chua nói.

“Tất cả chúng ta đều phải đi làm! Mỗi tháng đều phải đưa cho mẹ một phần tiền lương, cả ngày mẹ không có làm chuyện gì, chỉ có chuyện làm bữa sáng cho chúng ta thôi mà mẹ cũng không chịu làm nữa sao?” Tần Yên đỏ cả hai mắt, vẻ mặt đầy thương tâm khó chịu.

“Tao nuôi tụi bây lớn như vậy, bây giờ chỉ lấy của tụi bây ít tiền lương, chẳng lẽ là sai hay sao?” Chu Kim Hảo không biết xấu hổ nói.

Tần Nhã và Tần Yên ai nấy đều đỏ hoe đôi mắt, trong lòng tràn ngập chua xót và tủi thân.

“Bà sai rồi!” Bỗng nhiên Tần Yên bùng nổ, cả giận nói: “Ngoại trừ bà cho hai chị em tôi cái thân này thì bà còn cho cái gì nữa chứ?”

“Theo tôi nhớ được, bà chưa bao giờ đủ tư cách làm một người mẹ, cả ngày chơi bời lêu lỏng. Nếu không có bà nội, nếu không phải bà nội thấy hai chị em tôi đáng thương thường xuyên giúp đỡ nhà chúng tôi thì tôi và chị đã sớm chết đói rồi!”

“Mà bà thì sao? Chỉ quan tâm bản thân có sống tốt hay không, cũng không lo lắng xem sống chết của hai chị em tôi.”

“Chúng tôi mời cô giúp việc về, là bà nói không cần mời, bảo chúng tôi đưa tiền cho bà để bà nấu cơm cho chúng tôi ăn.”

“Nhưng bây giờ thì sao? Tiền tôi đưa cho bà hàng tháng đủ để mời hai cô giúp việc về. Nhưng cuối cùng thì sao, ở nhà cũng không ăn được bữa cơm nào, một khi đã vậy thì về sau chũng tôi không có nghĩa vụ đưa cho bà một đồng nào.”

Tần Yên nói xong thì tức giận rời đi.

Chu Kim Hảo vốn dĩ còn bày ra vẻ mặt tức giận, nhưng khi nghe Tần Yên nói về sau sẽ không đưa tiền cho bà nữa, lập tức sốt ruột, vội vàng đuổi ra ngoài: “Tiểu Yên, đừng tức giận! Mẹ chỉ là tức giận quá nên mới vậy thôi, bắt đầu từ ngày mai, mẹ cam đoan sẽ nấu cơm ngon cho các con mà. ”

Nhưng Tần Yên đâu nghe lời bà? Bỏ đi mà không thèm nhìn lại.

“Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi!” Tần Nhã liếc mắt nhìn Dương Chấn một cái, kéo tay Tiếu Tiếu rời đi.

“Tiểu Nhã à, con đừng gấp mà, vẫn còn thời gian, bây giờ mẹ sẽ đi làm bữa sáng cho con, nhanh lắm á, cơm ở bên ngoài không được vệ sinh lắm, con đừng ăn mà!” Thấy Tần Nhã dẫn Tiếu Tiếu rời đi, Chu Kim Hảo càng nóng nảy.

Bây giờ Tần Đại Quang cả ngày cũng không có về nhà, không biết đang chơi lêu lổng ở đâu, nếu hai đứa con bà còn không cho bà tiền thì bà thật sự sẽ trắng tay.

Chỉ là, bà đã làm trái tim của hai người con gái tan nát, sao có thể dễ dàng thay đổi ý kiến?

Nhìn gia đình ba người của Tần Yên cũng rời đi, vẻ mặt Chu Kim Hảo dại ra: “Làm sao đây? Nếu bọn họ thật sự không đưa tiền cho mình thì sau này sẽ ra sao?”

Thực ra thì trong túi tiền của bà vẫn còn rất nhiều tiền, đủ để cho bà tiêu xài cả đời nhưng bản thân bà chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng số tiền đó, bà chỉ nghĩ tiếp tục bóc lột hai đứa con gái của bà.

Một nhà ba người đang ngồi ăn sáng ở ven đường, sau khi đưa con gái vào nhà trẻ thì Dương Chấn mới đưa Tần Nhã tới công ty.

Tần Nhã vừa đến văn phòng, thư ký đã tới báo cáo: “Giám đốc Tần, bên ngoài có người tới nói là quen biết chị, hẹn hôm nay đến bàn chuyện hợp tác.”

Tần Nhã không nhớ đến đã hẹn với ai bàn chuyện họp tác, nhíu mày: “Anh ta không nói bản thân là ai à?”

“Tôi có hỏi, anh ta chỉ nói là bạn cũ của chị.”

Thư Ký cẩn thận nói tiếp: “Nhưng nhìn qua trông rất trẻ tuổi, chắc khoảng tầm ba mươi tuổi, ngoại hình còn đẹp trai nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status