Chàng rể chiến thần (Chiến thần ở rể)

Chương 84: Bùng nổ



Vốn dĩ còn rất nhiều người chờ để chế giễu, nhưng đến giây phút này, tất cả bọn họ đều phải thất vọng rồi.

Tần Luân vẻ mặt khó tin: “Làm sao có thể như thế? Anh ta có tư cách gì mà nhận được thư mời của nhà họ Quan chứ?”

Ba anh ta đã mất một khoản tiền lớn mới lấy được hai thư mời, nhưng hôm nay Dương Chấn cũng nhận được thư mời, điều này làm cho anh ta không thể chấp nhận chuyện này là thật.

Đội trưởng đội bảo vệ lạnh lùng nhìn Tần Luân: “Anh tốt nhất là nên chú ý lời nói và hành động của mình, giấy mời của vị này tôi đã đích thân kiểm tra, chẳng lẽ anh còn muốn nghi ngờ điều gì?”

“Câm miệng!” Tần Luân đang định giải thích đã bị tiếng quát lớn của ông Tần ngăn cản.

“Thật sự xin lỗi, là lỗi của cháu tôi Tần Luân, tôi Tần Côn ở đây, xin lỗi mọi người.” Ông Tần nói xong đứng dậy, chắp tay xin lỗi khách khứa bốn phía.

Dù chỉ là bảo vệ nhà họ Quan, nhưng cũng là đại diện cho nhà họ Quan, ông Tần cũng không dám tùy tiện đắc tội.

Sắc mặt Tần Luân vô cùng khó coi, anh ta cảm giác tất cả mọi người đều đang cười nhạo mình.

Dương Cẩn thích thú xem hết thảy mọi chuyện, không nói gì, chờ chuyện này lắng xuống, anh ta mới có ý nói: “Tôi đã nói rồi! Anh Dương là khách quý nhà họ Dương chúng tôi, từ trước đến nay làm gì có chuyện không mời mà đến.”

“Anh Dương, chỉ sợ anh lầm rồi, anh ta chính là người con rể vô dụng bị nhà họ Tần đuổi đi.”

Điều này càng làm cho sắc mặt Tần Luân thêm khó coi: “Anh ta có tư cách gì nhận được thư mời đến nhà họ Quan? Nói không chừng là ăn trộm của người khác.”

Dương Chấn trầm mặc không nói gì, nâng chén trà sứ trắng, khẽ uống một ngụm.

“Anh Tần, anh nói anh ta là con rể vô dụng của nhà họ Tần, không lẽ chính là người ngủ với em họ của anh năm năm trước.” Một người trẻ tuổi ngồi cùng bàn bỗng nhiên cười hỏi,

“Anh Từ đoán đúng rồi đấy, chính là tên khốn này, nếu không phải vì truyện đó, nhà họ Tần chúng tôi sẽ không hổ thẹn nhiều năm như vậy.”

Có người hỏi lại những chuyện cũ này, Tần Luân rất là phối hợp, vẻ mặt châm biếm nhìn Dương Cấn: “Ghê tởm hơn chính là tên khốn này sau khi ở rể không được bao lâu, tự dưng năm năm trước biệt tăm, mọi người đoán xem, anh ta đã đi đâu?”

“Anh Tần đừng vòng vo nữa, mau nói đi!” Có người thúc giục anh ta nói.

“Anh ta đó, đi đến biên giới phía Bắc, đi đúng năm năm, tháng trước vừa mới trở về.” Tần Luân cười lớn nói.

“Đi lính năm năm cơ à! Thật là lợi hại phải không?” Một thanh niên ngồi phía trước tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.

Những người có thể ngồi đây đều là người giàu có quyền quý, làm sao có thể lại để mắt một người ngang tuổi đã đi lính năm năm?

“Đúng là rất lợi hại!”

Tần Luân châm chọc nói: “Nghe nói là anh ta ở phía bắc nuôi lợn, ha ha ha…”

“Ha ha ha…”

Tất cả người ngồi cùng bàn với anh ta đều phá lên cười.

“Anh Tần, anh ta nói thế nào thì cũng là con rể nhà họ Tần, nói vậy làm sao chịu nổi được?”

Lại một người trẻ tuổi khác trêu chọc nói, trong giọng đều là ý chọc tức.

“Con rể nhà họ Tần?”

Tần Luân chế giễu, khinh thường nói: “Người vợ đê tiện của anh ta, cũng là cái đồ ngu xuẩn, còn muốn ở bên tên vô dụng này, bây giờ cả nhà bọn họ đã bị ông nội tôi đuổi đi, mong mọi người ngàn vạn lần đừng đem anh ta nói cùng với nhà họ Tần chúng tôi.”

“Vợ của tôi, từ khi nào trở thành đề tài cho anh nói chuyện thế?”

Ngữ khí của Dương Chấn bình thản, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, ánh mắt gắt gao nhìn Tần Luân chằm chằm.

Khuôn mặt anh bình thường đã sắc như dao gọt, góc cạnh sắc bén, lúc này khóe môi lại nhếch thêm một tia lạnh lùng, con ngươi tối đen lại phát ra tia sáng bóng khiếp người.

Không biết có phải ảo giác hay không, dường như khi Tần Luân nhìn vào hai mắt Dương Chấn, mặt anh ta xuất hiện một tia tím tái sợ hãi, chợt lóe rồi biến mất.

Lúc đó đột nhiên, cả phòng tiệc tự dưng lạnh đi, dường như nhiệt độ giảm mất vài độ, tất cả mọi người không khỏi rùng mình.

Tần Luân đang bị Dương Chấn nhìn chằm chằm, lại cảm giác rõ ràng cả người đang run lên, giống như đối diện với anh ta không phải là một người, mà là ác ma đến từ âm phủ, làm cho anh ta sợ hãi tột cùng.

Nhưng trong chớp mắt, anh ta lập tức đem ý nghĩ vô lý này vứt bỏ khỏi đầu, tức giận nói: “Căn bản là tất cả mọi người ở Giang Châu đều biết, chẳng lẽ tôi nói sai sao?”

“Sai rồi!”

Biểu cảm trên khuôn mặt Dương Chấn dần biến mất, giọng nói lạnh đi nhiều.

Tần Luân nhướng mày, cãi lại: “Đây là sự thật, làm sao mà sai được?”

Dương Chấn hờ hững đáp lại: “Chuyện này, chẳng phải vì nhà họ Tần muốn chiếm lấy Tập đoàn Tam Hòa của Tần Nhã, nên mới cùng anh phối hợp làm ra hay sao?”

Câu này anh nói ra, xung quanh tất cả đều yên lặng!

Ngay cả mấy bàn gần đó đang bàn luận cũng phải dừng lại, vẻ mặt tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Dương Chấn.

Trong lòng hai người là ông Tần và Tần Luân không ngừng khiếp sợ, chuyện này năm đó quả thật là do Tuần Luân ở phía sau trù tính, ông Tần về sau mới biết được, nhưng vì chiếm được Tập đoàn Tam Hòa nên quyết định che giấu chuyện này xuống.

Ngoại trừ hai nội cháu bọn họ, không có ai nữa biết, Dương Chấn làm sao biết được?

Nếu chuyện này thật sự bị bại lộ, nhà họ Tần sẽ mất hết cả mặt mũi.

Dạo gần đây, nhà họ Tần kiếm được một ít đầu tư của nhà họ Dương, còn qua lại quan hệ với mấy xí nghiệp của các gia tộc lớn ở Giang Châu, phát triển rất mạnh mẽ.

Gần đây rất nhiều người vì muốn qua lại quan hệ với nhà họ Tần, đều chủ động mời Tần Luân dùng bữa, anh ta từ lâu đã yên tâm, nhanh chóng quên rằng trước đây Dương Chấn suýt chút nữa giết chết anh ta.

Giờ phút này lại bị Dương Chấn quát tháo, còn nói ra chuyện năm năm trước, nhất thời lúng túng không ngừng.

“Anh dám ở nhà họ Quan nói năng linh tinh, biết chữ chết viết như thế nào không?”

Tần Luân từ từ đứng lên, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.

Hai mắt Dương Chấn nheo lại, tia lạnh lùng sắc nhọn lóe ra: “Quả thực là không, không thì anh dạy tôi, viết như thế nào đi?”

Đáy mắt Tần Luân lóe ra một tia chết chóc mãnh liệt, đúng là vẫn không hề sợ hãi, bước lên phía trước mấy bước, đến trước mặt Dương Chấn, khóe miệng tạo một đường cung hung ác: “Nếu anh không biết, tôi sẽ dạy cho anh cách viết!”

Anh ta vừa nói xong, vớ lấy một chai rượu vang đỏ Romani còn chưa mở nắp, hung hăng đập vào đầu Dương Chấn.

Ngay khoảnh khắc chai rượu kia đập xuống, chỉ thấy Dương Chấn vươn một cánh tay như búa, chộp mạnh vào cổ tay anh ta.

“Răng rắc!”

Cùng lúc âm thanh rõ ràng đó vang lên, cổ tay Tần Luân lộ ra cả xương trắng.

“A…”

Trong nháy mắt không khí yên lặng qua đi, thay vào đó là âm thanh thê thảm, vang khắp phòng tiệc.

Tất cả mọi người đờ đẫn nhìn về phía Dương Chấn.

Lại chỉ thấy anh làm như không có chuyện gì cầm ấm trà lên, rút lấy khăn tay, cẩn thận lau hai tay, lau qua hết cả lòng bàn tay và mu bàn tay một lần, lau sạch hết máu tươi lên khăn tay.

Lau sạch sẽ anh mới ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên người Tần Luân: “Đừng nói là Giang Châu, tìm cả Cửu Châu, có mấy người có tư cách dạy tôi? Anh, xứng sao?”

Vô cùng bá đạo!

Một câu chất vấn của anh làm cho cả người Tần Luân lạnh lẽo tột cùng, nhưng kỳ lạ chính là, nỗi sợ hãi trong nội tâm còn đau đớn hơn cả cổ tay bị gãy.

Tất cả mọi người, giờ phút này toàn bộ câm như hến, thậm chí không có ai dám nhìn Dương Chấn, chỉ có thể cúi đầu, sợ anh sẽ giận lây sang họ.

Dương Cẩn ngồi bên cạnh Dương Chấn cũng bị hành động của Dương Chấn làm cho kinh ngạc đến ngây người, bởi vì hoảng hốt, cơ thể run lên nhè nhẹ.

Dương Cẩn bỗng nhiên nhớ tới, vừa nãy Dương Chấn đã nói qua, nếu không muốn bị liên lụy tốt nhất nên tránh xa anh một chút.

Tới bây giờ, anh ta mới hiểu được ý của câu nói đó, Dương Chấn chỉ là sợ sau đó, Tần Luân chính là một đốm lửa, châm lửa cho thùng thuốc súng Dương Chấn này.

“Người này có thực lực thật mạnh, chắc chắn không phải người thường!”

“Anh ta là kẻ vô dụng bị nhà họ Tần đuổi đi thật sao?”

“Hôm nay là tiệc mừng thọ của người đứng đầu nhà họ Quan, có máu chảy sẽ không may, chỉ sợ nhà họ Quan sẽ không bỏ qua cho anh ta.”



Thật lâu sau đó, phòng tiệc yên lặng mới có một vài giọng bàn tán.

Ào ào!

Dương Chấn ngoảnh mặt làm ngơ, nâng ấm trà Long Tỉnh hảo hạng, rót vào trong tách trà sứ trắng, khi trà sắp tràn mới dừng lại.

Liếc nhìn một cái, nước trà cũng đã cao đến mép chén, nhưng không có giọt nước nào tràn ra, hoàn hảo, ít hơn một giọt thì thiếu, thêm một giọt thì sẽ tràn.

Văn hóa trà đạo có câu “rượu đầy kính khách, trà đầy đuổi khách”, cũng nói “rót trà bảy phần, để lại ba phần ân tình”.

Nhưng tình huống này, câu thứ hai phù hợp hơn.

Anh rót đầy cả chén trà, nghĩa là không còn lại chút ân nghĩa nào.

Cái này đương nhiên là nói với nhà họ Tần.

Dương Chấn nâng chén trà lên, không nhẹ nhấp một ngụm, mà uống một hơi cạn sạch, trà nóng chảy xuống cổ họng.

Cả phòng tiệc lại im lặng, chỉ còn tiếng nuốt nước trà.

Từ đầu đến cuối, anh ta ngồi đó, chưa hề nhúc nhích nửa bước.

Ngay giữa không khí im lặng này, chỉ có một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, từ từ bước tới.

Sự xuất hiện của anh ta làm cho căn phòng tĩnh mịch cuối cùng cũng trở nên xôn xao.

“Quan Tuyết Tùng, con cháu đời thứ ba nhà họ Quan, là một trong bộ tứ của Giang Châu.”

“Một phần sản nghiệp của nhà họ Quan đều giao cho anh ta trông coi, nghe nói nhà họ Quan muốn bỏ qua đời thứ hai, trực tiếp bồi dưỡng đời thứ ba làm người thừa kế.

“Người kia làm loạn ở tiệc mừng thọ của người đứng đầu nhà họ Quan, Quan Tuyết Tùng là chủ nhân tương lai nhà họ Quan, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta.”



Quan Tuyết Tùng bước đến trước mặt Dương Chấn, trịch thượng nhìn anh: “Hôm nay là mừng thọ bảy mươi của ông nội tôi, có máu không may, cho tôi một lời giải thích, nếu không, anh đừng nghĩ đến việc ra ngoài.”

Dương Chấn chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh ta, khóe miệng mang theo ý cười: “Quan Lâm Phong là gì của anh?”

Quan Tuyết Tùng hơi nhướng mày, tự hỏi tại sao Dương Chấn lại đột nhiên hỏi tới Quan Lâm Phong, chẳng lẽ anh quen biết với Quan Lâm Phong sao?

“Quan Lâm Phong là anh trai tôi, nhưng dù anh có quen biết với anh ấy đi nữa, nếu không cho tôi lời giải thích, ai cũng không cứu được anh.”

Chỉ trong nháy mắt, Quan Tuyết Tùng khôi phục biểu cảm như cũ, vén lọn tóc che ánh mắt, lạnh lùng nói: “Hôm nay anh làm máu chảy trong tiệc mừng thọ của ông nội tôi, đây là tội lớn!”

Sau khi xác nhận Quan Lâm Phong là anh em ruột của Quan Tuyết Tùng, Dương Chấn thản nhiên cười: “Nếu không muốn thấy thêm máu, cậu, tối nhất nên câm miệng lại!”

“Anh uy hiếp tôi?”

Quan Tuyết Tùng không tức giận trái lại còn cười, ở Giang Châu bây giờ, đừng nói là người trẻ tuổi, ngay cả những người lớn tuổi cũng không có ai dám uy hiếp anh ta.

Dương Chân lắc đầu, khóe miệng cong lên, lộ ra chiếc răng nanh nhọn trắng tinh, lập tức đứng dậy.

Thấy Dương Chấn lắc đầu, Quan Tuyết Tùng cười khinh thường, nói: “Không phải thì tốt!”

Chỉ là anh ta vừa nói xong những lời này, Dương Chấn đột nhiên vươn tay ra nắm lấy tóc của anh ta.

Ngay sau đó, Dương Chấn đè đầu Quan Tuyết Tùng xuống bàn ăn, úp mặt xuống.

“Rầm!”

Một tiếng động lớn, mặt của Quan Tuyết Tùng lập tức bê bết máu.

Chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi, tiếng kêu thảm thiết lại vang vọng khắp phòng tiệc.

Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Dương Chấn, nhìn thân hình anh đứng thẳng tắp, tất cả mọi người sợ tới mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

“Tôi theo chủ nghĩa hành động, không uy hiếp ai bao giờ.”

Trên mặt Dương Chấn tràn đầy nụ cười như gió xuân, nói xong lập tức trở lại vị trí của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status