Chàng rể cực phẩm

Chương 102





Chương 102: Một trăm triệu, mày có đưa không?

“Gọi điện kêu Tôn Hằng đến đây?” Tần Phú Quý hơi kinh ngạc: “Anh Lâm, ý của anh là diệt Tôn Hằng?”

“Anh Lâm! Cầu xin anh hãy nhường cơ hội này cho em, chuyện này cứ giao cho em làm, để em lập công chuộc tội!” Tần Phú Quý lấy lòng nói: “Bây giờ em lập tức đi sắp xếp ngay, chắc chắn có thể hẹn Tôn Hằng đến Tần Vân Lâu, chỉ cần hắn vừa đến Tần Vân Lâu này, em đảm bảo sẽ cho hắn chết không chỗ chôn thây!”

Đây chính là cơ hội để thể hiện trước mặt anh Lâm, Thẩm Tam Gia bây giờ có thể oai phong như thế lại chẳng phải là nhờ vào anh Lâm sao.

Phải biết rằng, lúc trước Thẩm Tam Gia giết cậu cả nhà họ Chu, anh Lâm đã lật tẩy với gã, nhà họ Chu cũng không dám trả thù!

Thẩm Tam trước đây cũng đứng ngang hàng với mình mà thôi? Tần Phú Quý khoác lác, năng lực hẳn sẽ không kém Thẩm Tam quá nhiều.

Chỉ cần có thể được anh Lâm tín nhiệm như Thẩm Tam, ôm được bắp đùi vàng này thì ba đại gia tộc của thành phố Thanh Vân chẳng là cái thá gì nữa cả, mình cần gì phải bán mạng vì nhà họ Tôn?

“Không cần.” Lâm Ẩn hờ hững nói: “Ông chỉ cần gọi điện bảo Tôn Hằng lại đây là được.”

“Mặt khác, chuyện xảy ra tối hôm nay phải làm như hoàn toàn không biết gì, nghe chưa?”

“Vâng! Vâng! Nghe theo anh Lâm cả!” Tần Phú Quý tiếp tục dập đầu nói, nghe thấy lời nói thấm đẫm sát ý của Lâm Ẩn mà lòng run lẩy bẩy.

Mấy tên đàn em của Tần Phú Quý cũng thay nhau quỳ xuống dập đầu lạy, vỗ ngực thề dốc sức cống hiến.

Bọn họ cũng bị đả kích nặng nề vào thế giới quan của mình, dốc cả đời để luyện được một lá gan, đêm nay đều bị Lâm Ẩn dọa cho vỡ hết, nào dám để lộ chút tin tức gì ra bên ngoài?

Còn nữa, cho dù bọn họ cố ý làm lộ tin tức, phao ra ngoài chuyện hôm nay Lâm Ẩn bộc lộ sức mạnh, mẹ nó, có đứa nào tin à?

Ai mà ngờ được cơ chứ? Lâm Ẩn vô dụng nổi tiếng ở rể nhà họ Trương, sau lưng lại là thần thánh có thủ đoạn lật được cả trời như vậy cơ chứ!

“Tần Phú Quý, ông phái người bắt cóc mẹ của Tưởng Kỳ, còn phái người đánh Tưởng Kỳ nữa.” Lâm Ẩn lạnh lùng nói: “Mạng của ông tôi giao cho Tưởng Kỳ, ông ấy muốn ông chết thì ông phải chết!”

Tưởng Kỳ kích động không thôi, máu nóng sôi trào, đây mới là bề trên đáng để cống hiến cho, là người làm đại sự, cách hành xử quả thật quá mức đẹp?

Khắc ghi trong lòng, Tưởng Kỳ cung kính gật đầu với Lâm Ẩn một cái.

“Tần Phú Quý, anh Lâm giao ông cho tôi, chính ông cũng phải tự biết sau này nên làm thế nào chứ?” Tưởng Kỳ trầm giọng nói, nhìn chằm chằm vào Tần Phú Quý.

“Em hiểu, em hiểu! Chủ tịch Tưởng, sau này kính xin anh quan tâm em nhiều hơn!” Tần Phú Quý chảy mồ hôi ròng ròng, liên tục xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, trước đây đều là hiểu lầm! Chủ tịch Tưởng, sau này chỉ cần anh chỉ tay ở đâu, em sẽ lao vào đó đánh giúp anh.”

Trong lòng Tần Phú Quý âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lần này mới thật sự là tránh được một kiếp, anh Lâm sắp xếp cho hắn ta làm đàn em dưới trướng Tưởng Kỳ, vậy chứng tỏ hắn ta còn giá trị lợi dụng, không phải bị xử ngay.

Tưởng Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Tần Phú Quý, chính ông tự cân nhắc trong lòng đi! Theo tôi ra sức đẩy ngã nhà họ Tôn giúp anh Lâm, có lẽ tôi sẽ tha thứ cho sai lầm của ông.”

“Tất nhiên rồi! Em nhất định phải đẩy nhà họ Tôn vào chỗ chết!” Tần Phú Quý lập tức vỗ ngực, nói lời từ tận đáy lòng.

Nếu không phải do Tôn Hằng hại mình, sao hắn ta phải đến bước đường đứt mất hai ngón tay, đắc tội người hung tàn như anh Lâm, còn phải dạo quanh một vòng địa ngục mới trở về được chứ.

Lâm Ẩn thấy sự tình đã ổn thỏa, tất cả đều theo kế hoạch của mình, thế là anh đứng dậy đi ra khỏi phòng bao.

“Anh Lâm đi thong thả!”

Người trong phòng bao đều cung tiễn Lâm Ẩn ra khỏi cửa.

Sau đó Tưởng Kỳ nghe theo dặn dò của Lâm Ẩn, bảo Tần Phú Quý gọi điện thoại hẹn Tôn Hằng đến đây, Tôn Hằng nhận điện thoại, vô cùng vui vẻ, nói mười phút nữa sẽ đến Tần Vân Lâu.

Còn Tần Phú Quý thì vội vàng chạy đến phòng y tế tư nhân trong Tần Vân Lâu, gọi bác sĩ riêng của mình ra để băng bó cẩn thận vết thương trên tay của mình.

Dù sao anh Lâm đã căn dặn, lát nữa phải ra mặt gặp Tôn Hằng…

Mười phút sau.

Tiệm ăn Trung Quốc ở tầng thứ sáu của Tần Vân Lâu, Lâm Ẩn ngồi thẳng trên ghế dựa lớn, trước mặt là một bàn tròn lớn, trên bàn được xếp mấy chục món chính, còn có một ấm Bích Loa Xuân.

Hai người Thẩm Tam cùng Tưởng Kỳ, chia nhau ra ngồi hai bên trái phải anh, vẻ mặt rất cung kính.

Lâm Ẩn cầm ấm trà, rót cho cả hai hai tách.

Hai người cung kính đứng dậy, dùng hai tay nâng tách trà lên.

Lâm Ẩn tự uống một tách trước rồi hờ hững nói: “Thẩm Tam, Tưởng Kỳ, hai người làm quen với nhau đi. Sau này hai người sẽ là cộng sự hợp tác với nhau. Chuyện trong tỉnh Đông Hải này, tôi không hy vọng còn cần tôi tự đứng ra giải quyết nữa.”

Đã trải sẵn đường đi rồi, dựa vào năng lực của hai người bọn họ, là hai phe hùng mạnh hợp tác với nhau, một là giới kinh doanh, một là thế giới ngầm, vậy đã có thể càn quét khắp Đông Hải rồi.

Tương lai Tưởng Kỳ cùng Thẩm Tam, một sẽ là đao nhọn của mình, một sẽ là túi tiền của mình.

“Sếp Lâm, tôi có thể đảm bảo, không tốn quá nhiều thời gian nữa, tài nguyên trong giới kinh doanh tỉnh Đông Hải sẽ chảy vào túi tiền của cậu cuồn cuộn không dứt.” Nghiêm nghị nghiêm nghị nói.

Ông ta hiểu rõ đường làm ăn, cách vơ vét tài nguyên, đó là không để vụt mất bất cứ người nào, có Lâm Ẩn chống lưng, là đã có đủ tài chính để hoạt động, làm việc cũng thoải mái hơn hẳn, tài nguyên trong giới kinh doanh tỉnh Đông Hải này đều sẽ bị hút về đây như sông đổ biển.

“Anh Lâm, xin anh yên tâm, chẳng mấy chốc nữa em sẽ tóm gọn cả vùng trời tỉnh Đông Hải này cho anh!” Thẩm Tam cũng nghiêm túc nói.

“Được rồi, sau này cụ thể ra sao hai người tự mình thương lượng đi.” Lâm Ẩn hờ hững nói, sau đó đứng dậy: “Qua vài hôm nữa tôi sẽ rời khỏi thành phố Thanh Vân một thời gian, cả nhà vợ tôi, hai người phải trông nom cho tốt.”

“Vâng!”

Tưởng Kỳ cùng Thẩm Tam nghiêm mình đứng dậy, cung kính cúi đầu.

Lâm Ẩn khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Anh đã sắp xếp tất cả mọi chuyện rồi, Thẩm Tam cùng Tưởng Kỳ cho dù có là heo đi nữa thì cũng có thể đẩy ngã được nhà họ Tôn. Huống chi cả hai đều là nhân tài kiệt xuất.

Mọi sự đã chuẩn bị xong, đến lúc phải chuẩn bị cho chuyến đi đến thủ đô, xử lý việc của nhà họ Văn rồi.

Nghĩ đoạn, Lâm Ẩn đi thang máy xuống đến đại sảnh, chẳng mấy chốc đã ra khỏi cửa Tần Vân Lâu.

“Ớ? Lâm Ẩn à? Sao đến đây mà còn gặp phải cậu?”

Ngay vào lúc này, một giọng nói vừa ngạc nhiên vữa pha lẫn trêu tức vang lên.

Lâm Ẩn quay đầu lại nhìn, Tôn Hằng mặc một thân tây trang, bên cạnh là Trương Tử Ngưng, hai vợ chồng được nữ tiếp viên mời vào Tần Vân Lâu.

“Tên oắt vô dụng cậu mà còn có tiền đến đây chơi gái à? Đủ không?” Vẻ mặt Tôn Hằng cất nhắc nhìn Lâm Ẩn.

“Anh chưa nghe đồn sao? Lâm Ẩn bây giờ đã không còn là oắt con vô dụng nữa rồi, thăng cấp lên thành trai bao non mềm rồi!” Trương Tử Ngưng cũng làm vẻ khinh thường nói đầy châm chọc: “Bây giờ Trương Kỳ Mạt là đã là thành viên hội đồng quản trị cùng phó tổng giám đốc của tập đoàn rồi, cậu ta bám váy đàn bà vẻ vang lắm cơ, đòi vợ mình tiền tiêu vặt rồi đến đây ăn vụng, cũng bình thường thôi mà?”

“Ồ! Cũng đúng, dù sao cũng là bám váy đàn bà. Nhưng mà không biết có phải cậu ta đến đây ăn vụng hay không nữa, không chừng là đến phục vụ mấy bà lắm tiền đấy, đâu ai biết được.” Tôn Hằng nói với giọng điệu thần bí, rồi lại cười nhạo.

Nói xong, Tôn Hằng vui vẻ xoay người, chuẩn bị đến gặp Tần Phú Quý, tâm trạng hắn hôm nay rất tốt, chuyện mà êm đẹp thì không dưng lại nuốt được tỷ mấy, thoải mái quá xá.

Nếu tâm trạng không tốt, hôm nay hắn chắc chắn đã đánh tiếng với Tần Phú Quý, dạy dỗ Lâm Ẩn một trận ra trò ngay tại đây!

Chát!

Ngay lúc này, một gã mập mạp tay trái được băng bó xông đến tát một cái thật mạnh lên mặt Tôn Hằng, cạnh hắn ta còn có vài tên vệ sĩ cũng xông đến, tay đấm chân đá rất thuần thục, chẳng mấy chốc đã đánh ngã Tôn Hằng xuống đất, vỡ đầu chảy máu, mặt mũi sưng húp.

Lần này, khách khứa trong đại sảnh Tần Vân Lâu đều chạy tới vây xem.

Tần Phú Quý vốn còn định nghe theo sắp xếp của Tưởng Kỳ, đợi đến khi lên tầng đàm phán sẽ bắt đầu lừa Tôn Hằng vào tròng, nhưng lần này hắn ta thấy Tôn Hằng không sợ chết dám chế giễu anh Lâm, sao không chớp cơ hội thể hiện cho tốt trước mặt anh Lâm chứ?

“Hả? Tần đại ca, anh làm gì vậy? Anh đánh tôi à, anh điên rồi sao?” Tôn Hằng bị đánh cho choáng váng, chẳng hiểu mô tê gì, tại sao Tần Phú Quý không dưng xông đến tát mình hai cái?

“Tao đm mày, hôm nay ông muốn đánh Tôn Hằng mày đấy!” Tần Phú Quý lại tát một cái thật mạnh lên mặt Tôn Hằng, tiếng vang giòn tang.

“Nợ ông đây một trăm triệu, mẹ nó, mày có đưa đây hay không!”

————————



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1811 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status