Chàng rể cực phẩm

Chương 1047





Chương 1047: Tửu Đạo Nhân ra uy

“Vù!”

Một cái vuốt rồng thật lớn đột nhiên xuất hiện, trực tiếp bắt lấy ông Lôi, dù tia chớp màu tím có rực rỡ thế nào cũng không thể chặn lại vuốt rồng của Lâm Ẩn.

“Thanh Long Thám Trảo!”

Ánh mắt Thanh Hàn thoáng nặng nề, đây vốn là bí thuật dòng chính của nhà họ Thanh mới có thể tu luyện, bây giờ lại bị Lâm Ẩn tiện tay sử dụng, bây giờ hắn càng tin tưởng trong tay Lâm Ẩn có kinh Toạ Vong kia.

“Cái gì!”

Kiền Lang đang xông về phía Lâm Ẩn kia nhìn thấy cảnh này thì thầm thấy căng thẳng, nhưng vẫn kiên trì xông về phía Lâm Ẩn.

“Ầm!”

Kiền Lang biến hoá ra một cái vuốt lửa thật lớn trong không trung, đánh mạnh về phía vuốt rồng muốn cứu ông Lôi.

“Châu chấu đá xe!”

Vẻ mặt Lâm Ẩn lạnh nhạt, tay bóp nhẹ một cái, tia chớp trong vuốt rồng lập tức tắt lịm, ngay cả thi thể của ông Lôi cũng biến thành bột phấn, hài cốt cũng chẳng còn.

“Tên này không thể tha!”

Ánh mặt Kiền Húc nặng nề, đứng bên cạnh Thanh Hàn nói.

“Có lẽ trong tay anh ta là thứ gia tộc chúng ta vẫn luôn truy tìm”, Thanh Hàn lắc đầu nói.

“Kêu chú ba ra tay!”, Kiền Húc nói: “Lấy được Kinh Toạ Vong, nhà họ Kiền và nhà họ Thanh chúng ta mỗi người một phần!”

“Được!”, Thanh Hàn gật đầu.

“Chú ba ra tay đi, phải bắt sống cậu ta”.

Nói xong, bên cạnh Kiền Húc lập tức có một ông lão xuất hiện, ông lão này chỉ đứng yên một chỗ đã khiến mọi người áp lực đến mức không thở nổi.

Dù là người trong ba nhà hay người trong bí cảnh Côn Luân khác nhìn thấy ông lão cũng đều biến sắc, lần này trên cơ bản những người xuống thế giới thường mạnh nhất đều là Nhân Tiên hậu kỳ, nhưng không ngờ nhà họ Kiền lại phái lão quái vật này ra.



Lâm Ẩn bị ông Lôi và Kiền Lang ngăn cản, những Thần cảnh của bí cảnh Côn Luân và kỵ sĩ của Toà Thánh đã xông vào trong đám người.

Kỵ sĩ của Toà Thánh vung trường thương lên, dưới mỗi một thương đều sẽ đánh bay một cái xác, còn Thần cảnh của bí cảnh Côn Luân thì đánh các loại kỹ năng có uy lực thật lớn vào trong đám người, mười mấy võ giả lập tức bị chém tan nát.

“Dừng tay!”

Một vài võ giả Thần cảnh của thế giới thường nhìn thấy cảnh này đều vô cùng tức giận, xông về phía những cao thủ kia.

Nhưng vẫn có bốn năm võ giả Thần cảnh lựa chọn chạy trốn, thái độ của bọn họ với những võ giả của thế giới thường chẳng khác nào người trong tiên cảnh cả, đều chỉ xem như mấy con kiến thôi.

“Ầm!”

Một đạo kiếm quang chém mạnh tới từ xa, bốn cao thủ Thần cảnh chạy trốn bị chém ra làm đôi, đến lúc chết cũng không biết là ai giết bọn họ.

“Các người còn sống cũng chỉ là lãng phí tài nguyên thôi”.

Tửu Đạo Nhân chậm rãi xuất hiện ở chân trời, vào lúc lão thông báo với núi Long Hổ, không ngờ người trong tiên cảnh lại bắt đầu ra tay với võ giả của thế giới thường.

Bí cảnh của núi Long Hổ bọn họ rất nhỏ, đệ tử đều tuyển chọn từ trong thế giới thường, mối quan hệ giữa núi Long Hổ và thế giới thường vẫn luôn rất chặt chẽ, bọn họ cũng xem việc bảo vệ Long Quốc là nhiệm vụ của mình, bây giờ những người của bí cảnh Côn Luân này lại cả gan dám giết võ giả thế giới thường ngay trước mặt lão.

Vào lúc Lâm Ẩn bị ngăn cản, trong thế giới thường đã có mấy trăm võ giả bị giết chết.

“Cao thủ Thần cảnh giết hại người thường, đáng chết!”

Một vài võ giả đang liều mạng chạy trốn đều quay đầu nhìn về phía Tửu Đạo Nhân, tuy nhìn lão lôi thôi, nhưng lại rất có khí thế của cao nhân.

“Đạo trưởng cứu mạng!”

Rất nhiều võ giả đang bị đuổi giết đến mức kêu cha gọi mẹ nhìn thấy Tửu Đạo Nhân tựa như nhìn thấy chúa cứu thế, đều cực kỳ vui mừng.

“Ông là ai?”

Một thiếu chủ đỉnh cao Thần cảnh của gia tộc trong bí cảnh cũng phát hiện Tửu Đạo Nhân, đứng sau lưng hộ vệ nhíu mày hỏi.

“Hôm nay, người giết chết các người, Tửu Đạo Nhân của núi Long Hổ!”

Nói xong, lão vung trường kiếm trong tay, những võ giả Thần cảnh và mấy kỵ sĩ của Toà Thánh đang đuổi giết võ giả của thế giới thường đều ngã xuống, giữa mi tâm bị một đường kiếm khí xuyên thủng.

“X… uýt!”

Người trong bí cảnh Côn Luân hít sâu một hơi khí lạnh.

Trong những người chết dưới một kiếm của Tửu Đạo Nhân khi nãy có hai võ giả của tiên cảnh, ngay cả ông lão bị Kiền Húc gọi là chú ba cũng đưa mắt nhìn về phía Tửu Đạo Nhân, trong mắt xuất hiện sự nặng nề hiếm thấy.

Khi nãy Lâm Ẩn vẫn đang hết sức chăm chú nhìn chú ba của Kiền Húc, bị cảnh trước mắt làm cho ngây người, anh vẫn luôn biết thực lực của Tửu Đạo Nhân rất mạnh, nhưng không ngờ lão lại mạnh như vậy.

Anh cũng có thể giết chết mấy người này trong một giây, nhưng tuyệt đối không thể thoải mái như lão được.

“Ông đừng có làm càn!”

Thanh Hàn nặng nề nói: “Chúng tôi là người của vương tộc trong tiên cảnh, ông dám tuỳ tiện ra tay với chúng tôi, chẳng lẽ không biết sự mạnh mẽ của tiên cảnh sao?!”

Tuy biết Tửu Đạo Nhân là một cao thủ, nhưng hắn không hề sợ hãi chút nào, bọn họ được phái xuống thế giới thường, ai không có một vài át chủ bài chứ, nếu không phải muốn giữ át chủ bài đến khi tranh đoạt động phủ thì đã sớm lấy ra đối phó Lâm Ẩn rồi.

“Ha hả!”

Tửu Đạo Nhân cười khinh bỉ: “Không phải tổ tiên của các người cũng đều là đám rùa rụt cổ từ thế giới thường đi vào bí cảnh Côn Luân à, bây giờ lại tự xưng là tiên cảnh, cho rằng đẳng cấp cao hơn người bên ngoài?”

“Hừ!”

Kiền Húc cũng hừ lạnh một tiếng: “Núi Long Hổ tự xưng là thần bảo vệ của thế giới thường, không muốn tiến vào bí cảnh Côn Luân, chẳng lẽ bây giờ cho rằng thế giới thường là địa bàn của núi Long Hổ ông rồi? Núi Long Hổ ông nghìn năm trông coi cái bí cảnh nhỏ kia, còn lại bao nhiêu thực lực của nghìn năm trước chứ?”

“Nếu núi Long Hổ ông không còn thực lực như nghìn năm trước thì có thể ngăn cản ba nhà chúng tôi sao?”, Trịnh La cũng hờ hững nói, lúc này cũng có một ông lão xuất hiện đứng ra đằng trước để bảo vệ hắn ta, thực lực cũng là Nhân Tiên đỉnh cao.

“Mẹ nó!”

Bạch Vũ đứng bên cạnh Lâm Ẩn, nhỏ giọng mắng: “Các gia tộc lớn giao hẹn thực lực của người xuống thế giới thường không thể vượt qua Nhân Tiên hậu kỳ, đám khốn kia quả nhiên không giữ chữ tín”.

Hắn ta hơi bực bội, ba nhà kia đều dẫn theo cao thủ Nhân Tiên đỉnh cao, còn nhà họ Bạch bọn họ chỉ có hai người chú trong tộc là Nhân Tiên hậu kỳ, tuy hắn ta cũng có mang theo báu vật, nhưng cũng chưa chắc đối phương không mang theo.

Bây giờ thế cục trong tiên cảnh dần rõ ràng, các gia tộc lớn cũng không muốn tiếp tục tranh đấu nữa, chỉ có nhà họ Bạch và nhà họ Thanh là thù hận nhau, vẫn còn tranh đấu trong bí cảnh.

“Không sao, lần này bọn họ không chiếm được lợi thế đâu!”, Lâm Ẩn lắc đầu nói.

Chỉ cần trong bí cảnh Côn Luân không có Địa Tiên xuống thế giới thường thì lần này bọn họ thắng chắc, anh nghe thấy Tửu Đạo Nhân từng chính miệng nói sư thúc của lão là một cao thủ Địa Tiên đang toạ trấn ở Nam Dương, vì để đề phòng cao thủ Địa Tiên của phương Tây ra tay.

“Hy vọng như thế!”

Bạch Vũ lo lắng, nhà họ Bạch và nhà họ Thanh của hắn ta đã hoàn toàn trở mặt, cho dù lần này hắn ta không chiếm được lợi thế cũng không thể để người nhà họ Thanh có được báu vật của Sơn Hải Thiên Tiên để lại.

“Tôi không quan tâm các người là gia tộc nào, ở thế giới thường thì phải tuân theo quy tắc của thế giới thường, nếu tuỳ tiện ra tay với người của thế giới thường thì đừng trách tôi vô tình!”, sắc mặt Tửu Đạo Nhân lạnh lùng, nhưng cũng không hùng hổ hăm doạ.

Tuy núi Long Hổ của ông ấy không yếu, nhưng cũng không muốn một lần đắc tội hết tất cả thế lực lớn của bí cảnh Côn Luân.





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1811 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status