Chàng rể cực phẩm

Chương 1149

Chương 1149: Người quen cũ

Lúc này, trong Huyễn Lôi tông.

Một đám tinh anh của Huyễn Lôi tông tập trung trong tiểu viện của đại sư tỷ Li Mộng tiên tử, người có tu vi yếu nhất trong đó cũng là Thần cảnh, hơn nữa còn chưa đến hai mươi tuổi, ngoài ra còn có sáu bảy Nhân Tiên trẻ tuổi.

Lúc này những thiên tài của Huyễn Lôi tông đều tập trung bên cạnh hai người, dù bọn họ rất giỏi, nhưng vẫn có chênh lệch rất lớn với hai người ngồi trên ghế chính.

“Mấy năm nay anh Bạch đi khắp bí cảnh Côn Luân, có lẽ Thanh Thủy thành sẽ là trạm cuối cùng đúng không, sau khi trở về, anh Bạch cũng nên bước vào cảnh giới Địa Tiên rồi”, Li Mộng tiên tử nhìn Bạch Vũ trông rất chín chắn ở trước mặt, thầm thấy bùi ngùi.

Người thuộc thế hệ của bọn họ bị người kia vô tình giẫm đạp trong Thiên Vực, khó khăn lắm mới trở lại bình thường, đến thế giới thường lại bị người kia áp đảo. Thậm chí còn có rất nhiều người sau khi trở về từ thế giới thường thì bị ám ảnh tâm lý, cả đời cũng khó phát triển thêm.

Nhưng cũng có một vài người sau khi trở về cố gắng phấn đấu, mạnh mẽ xông lên, tiến bộ không ngừng, đã sắp bước vào cảnh giới Địa Tiên. Tu vi của cô ta cũng đã là đỉnh cao Nhân Tiên, chưa bước vào được Địa Tiên, nhưng đối mặt với Bạch Vũ, cô ta có ảo giác như đang đối mặt với một cao thủ Địa Tiên vậy.

“Thanh Thủy thành đúng là trạm cuối cùng”, Bạch Vũ cười tự giễu: “Mấy năm nay những người này cố gắng tu luyện như vậy là vì đánh bại người kia, không biết người kia trong thế giới thường đã tu luyện đến cảnh giới gì rồi nữa”.

“Hầy!’

Bạch Vũ thở dài một tiếng: “Mười mấy năm trước người kia đã là Nhân Tiên, không biết bây giờ đã bước vào Địa Tiên chưa nữa”.

“Người kia thật sự rất có thiên phú, nhưng chắc chắn anh ta không dám đến Côn Luân lần nữa, việc đột phá cảnh giới cũng sẽ chậm lại, lúc này có lẽ anh ta còn đang giãy giụa ở cảnh giới Nhân Tiên”, Li Mộng tiên tử lắc đầu nói: “Tôi thừa nhận thiên phú của anh ta rất đáng sợ, mạnh hơn tất cả những người thuộc thế hệ của chúng ta, nhưng ngoài thiên phú, tài nguyên cũng rất quan trọng”.

“Tuy là nói thế, nhưng người đó cũng là một kẻ đáng sợ!”

Bạch Vũ cười nói: “Bây giờ tôi rất chờ mong cảnh những người tu luyện vất vả là chúng ta gặp lại anh ta”.

Trong nhóm người bọn họ, có không ít người chuyên tâm tu luyện giống hắn ta, tựa như Hiên Viên Long và Hiên Viên Bằng, thậm chí hắn ta còn nghi ngờ bọn họ đã bước vào cảnh giới Địa Tiên rồi. Chỉ có hắn ta biết gần hai mươi năm nay mình đã sống thế nào, trải qua bao nhiêu lần nguy hiểm sống chết mới có thể đi đến bước này, chỉ cần bước vào cảnh giới Địa Tiên, với thân phận của hắn ta ở nhà họ Bạch, chắc chắn có thể từ quân cờ trở thành người xem cờ, dù không thể trở thành người đánh cờ, nhưng cũng không phải quân cờ mặc cho người ta định đoạt.

Lúc này, hai đệ tử chân truyền vừa đón Tông Huyền khi nãy đi vào.

Hai người đi vào cửa viện, chắp tay nói với mọi người: “Khi nãy đi đón một vị sư đệ nên đến muộn, mong mọi người đừng trách”.

Thấy hai người, một vài đệ tử cảnh giới thấp đều cúi người:

“Diêu sư huynh, Lam sư huynh”.

Có thể nhận ra hai người có địa vị rất cao trong các đệ tử của Huyễn Lôi tông.

Hai người mỉm cười gật đầu với mọi người, lúc đi đến bên cạnh Bạch Vũ và Li Mộng tiên tử mới cúi người nói: “Bạch thánh tử, sư tỷ, xin lỗi vì đã đến muộn”.

“Không sao”.

Bạch Vũ hờ hững đáp.

Hắn ta và Li Mộng tiên tử có quen biết nên mới muốn đến Huyễn Lôi tông trong Thanh Thủy thành thăm hỏi, còn những đệ tử khác của Huyễn Lôi tông, còn chưa đến mức được hắn ta quan tâm.

Li Mộng tiên tử cũng gật đầu nói: “Hôm nay mọi người chỉ gặp mặt nhau thôi, không cần quá gò bó”.

“À, sư tỷ, lần này hai chúng tôi đến là vì có truyện muốn hỏi”, Diêu sư huynh nhỏ giọng nói: “Khi nãy lúc đón tiểu sư đệ kia, chúng tôi gặp phải một người khinh thường Huyễn Lôi tông ta, người đó có mái tóc trắng, nhưng trông rất trẻ, không biết sư tỷ và Bạch thánh tử có quen biết không? Có phải người của vương tộc hoàng tộc không?”

Li Mộng tiên tử đưa mắt nhìn về phía Bạch Vũ, dù cô ta có quan hệ không tệ với dòng chính của rất nhiều gia tộc, nhưng nói về người thừa kế của vương tộc hoàng tộc thì chắc chắn không hiểu rõ bằng Bạch Vũ.

“Theo tôi biết, trong thế hệ trẻ tuổi của dòng chính không có ai tóc trắng cả”, Bạch Vũ lắc đầu nói.

Nghe Bạch Vũ nói vậy, Diệu sư huynh và Lam sư huynh nở nụ cười, hai người cúi người nói với Li Mộng tiên tử và Bạch Vũ: “Người nọ sỉ nhục Huyễn Lôi tông chúng ta, chúng tôi đi một chút sẽ về ngay, bắt cậu ta lại”.

“Đi đi”.

Li Mộng tiên tử gật đầu, ở Thanh Thủy thành, cô ta không cho phép bất cứ ai chống lại Huyễn Lôi tông cả.

“Để anh Bạch cười chê rồi”.

Li Bạch tiên tử cười khẽ, khiến rất nhiều đệ tử đều nhìn sang với ánh mắt si mê.

“Không sao!”

Bạch Vũ lắc đầu, bưng một ly rượu lên uống cạn.



Hai người Diêu sư huynh và Lam sư huynh mới đi không xa đã thấy Tông Huyền đi về phía này.

Tông Huyền cũng nhìn thấy hai sư huynh đi tới từ đối diện.

“Diêu sư huynh, Lam sư huynh, hai người muốn đi đâu thế?”, Tông Huyền hỏi.

“Sư đệ, cậu đến đúng lúc lắm, chúng tôi đang muốn đi tìm thằng nhóc kia, còn tưởng cậu ta có bối cảnh gì, khi nãy đã xác nhận rồi, trong vương tộc hoàng tộc không có ai như thế cả. Tôi cũng muốn xem tên này có thực lực gì mà dám coi thường Huyễn Lôi tông chúng ta”, Lam sư huynh nở nụ cười lạnh lùng.

“Tôi đã nói…”

Tông Huyền cũng tỏ vẻ vui mừng, nhưng nhớ ra có Diêu sư hunh ở đây bèn không nói tiếp nữa.

“Đi thôi, bắt tên kia lại trước!”

Diêu sư huynh bình thản nói, đi thẳng về phía thành Bắc.

Cả Thanh Thủy thành đều là địa bàn của bọn họ, khi nãy trước khi đến đây đã cho người theo dõi chàng trai tóc trắng và đội buôn của Hắc Sơn thành rồi, chỉ cần chàng trai tóc trắng chưa đi thì sẽ không thể thoát khỏi tay bọn họ.

Diêu sư huynh dẫn hai người tìm đến đệ tử Huyễn Lôi tông phụ trách theo dõi Lâm Ẩn: “Người tôi bảo các cậu theo dõi đâu?”

Hai đệ tử kia đều có tu vi Thần cảnh, nghe Diêu sư huynh hỏi thế, trên trán có mồ hôi lạnh chảy xuống, nhỏ giọng đáp: “Diêu sư huynh, tu vi của người kia quá cao, chúng em không theo kịp, nhưng đội buôn của Hắc Sơn thành vẫn đang bị chúng ta theo dõi, bọn họ đang ở thành Nam”.

“Đi, đi tìm đội buôn của Hắc Sơn thành trước, tôi muốn xem tên ranh con kia có quan tâm đến sống chết của mấy người đó không”, Lam sư huynh lạnh lùng nói.

Dù Hắc Sơn thành không phải thế lực lớn gì như cũng có một trạch viện lớn ở Thanh Thủy thành, bình thường cũng có người ở lại trông chừng, nhưng bây giờ cả trạch viện đều bị đệ tử của Huyễn Lôi tông bao vây.

“Tông Huyền, ngài Lâm đã đi rồi, cậu còn muốn làm khó chúng tôi ư?”

Hắc Báo nhìn người của Huyễn Lôi tông hùng hổ kéo đến, có chút tuyệt vọng.

“Chú Báo, chú vẫn nên giao người ra đi, nếu không tôi cũng không biết hai vị sư huynh có nể mặt tôi không đâu”, Tông Huyền tỏ vẻ khinh thường, lạnh lùng nói.

“Đừng nói nhảm nữa, ông già, hôm nay nếu tên đó không xuất hiện thì các người cứ chờ chết đi!”, Lam sư huynh lạnh lùng nói: “Tên ranh con đó khinh thường Huyễn Lôi tông tôi, nếu không cho cậu ta một bài học, sau này còn ai kính nể Huyễn Lôi tông nữa, nếu cậu ta không xuất hiện, mười lăm phút tôi sẽ giết một người, tôi thấy ở đây cũng có nhiều người, chắc sẽ chịu được đến lúc cậu ta tới thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1811 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status