Chàng rể cực phẩm

Chương 147





Chương 147: Trở mặt đòi tiền

 

Trương Kỳ Mạt và Lâm Ẩn ăn xong bữa cơm tối với ánh nến.

 

Bọn họ ra bờ sông đi dạo một vòng, rồi lái xe trở về biệt thự Tuyết Long.

 

Lâm Ẩn đi lên phòng ngủ trên tầng ba, nhìn những bị rác để lộn xộn khắp nơi, bèn gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Tam, sắp xếp một vài công việc.

 

Sáng sớm ngày tiếp theo.

 

Mọi người tụ tập quanh bàn ăn ở tầng một ăn sáng, sắc mặt mọi người đều không giống nhau.

 

Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mật đi xuống cầu thang, hai người họ vừa ngồi vào chỗ, Lý Bộc đã vội vàng tự tay bưng cháo nóng được nấu kỹ lưỡng lên.

 

“Ê ê ê! Làm vậy là ý gì? Bọn tôi phải ăn quẩy uống sữa đậu nành, hai người lại ăn ngon như vậy à? Xem thường người khác đúng không?” Lư Tây Viễn nói, ông ta có vẻ không phục, thấy Trương Kỳ Mạt và Lâm Ẩn ăn sang hơn mình, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

 

“Mọi người uống ăn gì, không biết tự đi nấu à?” Lâm Ẩn hờ hững nói, rồi múc một muỗng đậu đỏ.

 

“Cô, chị Kỳ, mọi người không dạy dỗ cái tên Lâm Ẩn này à? Sao hung hăng thế, bản thân mình thì ăn ngon ăn ngọt, cho chúng ta ăn uống tệ hại, làm gì có cái lý này?” Lư Tiểu Kiện lớn giọng nói.

 

“Lâm Ẩn, cậu hay thật, sắp xếp một quản gia biết nghe lời như vậy ở trong nhà này? Để phục vụ riêng cho cậu chứ gì?” Lư Nhã Huệ lạnh lùng nói, bà ta nhìn Lý Bộc với vẻ uy hiếp: “Ông mau đi nấu cho bọn tôi, mỗi người một phần.”

 

Nghĩ đến là tức, cả đám người bọn họ đều phải ăn bữa sáng đáng giá vài tệ mua ngoài lề đường, mắc gì cái thằng vô dụng như Lâm Ẩn được ăn sang như thế? Còn có quản gia nấu riêng cho cậu ta nữa?

 

“Đúng đó! Cái ông già này, cầm tiền mà không biết làm việc hả? Mau đi đi, nấu một phần mang qua đây.” Lư Tây Viễn nói bằng giọng ra lệnh.

 

“Ngại quá, lương của tôi là do sếp Lâm trả, tôi chỉ nấu ăn cho sếp Lâm và cô Lâm mà thôi.” Lý Bộc lạnh lùng đáp.

 

“Cái ông già này, chỉ là quản gia thôi mà dám hung hăng thế à? Có tin tôi đá ông ra ngoài không.” Lư Tiểu Kiện nói với vẻ ngang ngược.

 

Trương Kỳ Mạt hơi khó chịu, cô lên tiếng: “Mọi người muốn sống ở đây thì cũng được, còn muốn ăn uống miễn phí nữa kia à? Muốn ăn gì thì tự đi mua về ăn?”

 

“Ôi chao, ghê gớm quá nhỉ, sống ở đây hả?” Lư Tây Viễn nói với giọng kỳ quặc: “Còn không muốn nhà các người có thể sống ở đây thêm được bao lâu, còn dám lấy biệt thự ra để nói hả?”

 

“Các người không muốn sống ở đây thì cút đi, không ai bắt các người phải dọn vào đây hết.” Lâm Ẩn hờ hững nói.

 

“Nhã Huệ, Tú Phong, hai em nghe xem cậu ta nói năng kiểu gì thế? Con rể của hai em là loại người như thế này à?” Lư Tây Viễn lên tiếng, ông ta thấy rất khó chịu.

 

Lư Nhã Huệ và Trương Tú Phong đều nhíu mày nhìn Lâm Ẩn, định lên tiếng khiển trách anh.

 

Tích tích tích.

 

Điện thoại đổ chuông, Lâm Ẩn đứng dậy đi nghe máy.

 

“Anh Lâm, bọn tôi đã làm xong chuyện anh giao hồi tối qua rồi, bây giờ đang đợi anh ở ngoài biệt thự Tuyết Long.” Giọng nói cung kính của Thẩm Tam vang lên trong điện thoại.

 

“Được rồi.” Lâm Ẩn cúp máy, anh quay sang nhìn Trương Kỳ Mạt: “Kỳ Mạt, anh còn chút việc phải làm, lát nữa em cứ gọi sang số điện thoại anh đưa, bạn của anh sẽ giúp em xử lý nguồn vốn.”

 

“Vâng, em biết rồi.” Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt gật đầu.

 

Lâm Ẩn không nói gì nữa, chỉ bước ra ngoài, đi khỏi căn biệt thự Tuyết Long.

 

Chiếc Rolls-Royce của Thẩm Tam đậu ngay trước cửa, Lâm Ẩn ngồi ở hàng ghế sau, Thẩm Tam ngồi ở ghế tài xế, gã khởi động máy, chạy về phía bờ sông Thanh Vân.

 

“Anh Lâm, bọn tôi đã mua lại hòn đảo nhân tạo theo như lệnh của anh rồi, chỉ đợi anh qua đó xem xem, coi phải xây dựng cải tạo thế nào.” Thẩm Tam vừa lái xe, vừa cung kính nói.

 

“Làm tốt lắm.” Lâm Ẩn khẽ gật đầu.

 

Tối qua anh đã gọi điện thoại dặn Thẩm Tam mua lại hòn đảo nhân tạo gần bờ sông Thanh Vân, đó cũng là bãi đậu trực thăng của anh.

 

Căn biệt thự trên núi Tuyết Long bị bố mẹ Kỳ Mạt quấy lên chướng khí mịt mù, sống ở đó không thoải mái chút nào, đợi khi tòa biệt thự trên hòn đảo nhân tạo được xây dựng xong xuôi, anh sẽ hỏi xem Kỳ Mạt thích không gian như thế nào, rồi dọn qua đó sống.

 

Trong căn biệt thự, Lư Nhã Huệ và Lư Tây Viễn đều tỏ vẻ khinh thường.

 

“Cái thằng vô dụng đấy biết mình bất tài, mỗi lần gặp chuyện đều giả vờ bận bịu làm ăn, trốn ra ngoài né tránh.” Lư Nhã Huệ nói: “Kỳ Mạt, con còn chưa biết bộ mặt thật của Lâm Ẩn nữa à, vừa nghe thấy biệt thự thu hồi đã đi mất dạng, gặp khó khăn chỉ biết trốn, có ra dáng đàn ông không?”

 

“Không phải thế đâu mẹ ơi, biệt thự sẽ không bị thu hồi, Lâm Ẩn đã nghĩ ra cách rồi, anh ấy giới thiệu con với bạn của mình, bạn anh ấy sẽ cho con mượn vốn.” Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt nói.

 

“Ồ ồ? Với loại người vô dụng như anh ta, mà còn có bạn bè cho mượn vốn hả? Chị Kỳ Mạt, trò hề này mà chị cũng tin ư? Buồn cười chết mất.” Lư Tiểu Kiện nói.

 

“Đúng vậy, đúng là đồ vô dụng, ngoại trừ dẻo miệng thì không còn biết gì nữa cả.” Lư Tây Viễn cũng mượn đề tài này để nói: “Tú Phong và Nhã Huệ à, hai em có biết vì sao tối sao Lư Vi không về hay không? Tại vì thằng Lâm Ẩn vô dụng này bày trò ly gián, hại Lư Vi chia tay bạn trai nó rồi! Suýt nữa Lư Vi đã nghĩ quẩn, bị trầm cảm! Bây giờ con bé còn đang nằm trong bệnh viện đấy! Hai em nói xem phải làm sao bây giờ?”

 

“Cái gì? Có chuyện này nữa à?” Lư Nhã Huệ hỏi với giọng ngạc nhiên.

 

Gương mặt Lư Tây Viễn toát ra vẻ giận dữ, nói với vẻ căm phẫn: “Không biết Lâm Ẩn nịnh nọt làm quen với anh họ của bạn trai Lư Vi kiểu gì, cứ đi nói xấu Lư Vi với người ta, hắt nước bẩn, khiến cho con gái anh không còn cơ hội được làm dâu nhà giàu nữa, món nợ này, nhà em phải tính thế nào đây?”

 

“Không phải như những gì Lư Vi nói đâu, bạn trai của Lư Vi đã có vợ rồi, chẳng liên quan gì đến Lâm Ẩn hết.” Trương Kỳ Mạt tức giận nói. Nếu như không nể mặt mẹ và chú, cô đã nói toạc chuyện giữa Lư Vi và bạn trai cô ta hồi tối hôm qua rồi.

 

“Nhã Huệ, đó em nghe đi, đến Kỳ Mạt cũng bị Lâm Ẩn lừa, thằng Lâm Ẩn đó giỏi hắt nước bẩn thật. Rõ rành rành là vì nó cảm thấy mình kém cỏi hơn bạn trai của Lư Vi, bèn mưu hèn hãm hại con gái anh, đúng là đồ bỉ ôi.” Lư Tây Viễn nói với giọng giận dữ: “Nhã Huệ, anh nói cho em biết, đừng nghĩ phá hoại chuyện tốt của em gái anh, thì anh vẫn bỏ qua cho. Nhà bọn em phải bồi thường tiền thuốc thang và tổn hại tinh thần cho nhà anh! Ít nhất phải bồi thường một triệu cho nhà anh!”

 

“Cái gì? Một triệu, các anh thèm tiền đến điên luôn rồi hả? Liên quan gì đến nhà em, cho dù thật sự có chuyện này, muốn đòi thì nhà anh đi mà đòi Lâm Ẩn đấy.” Sắc mặt Lư Nhã Huệ lộ ra vẻ kinh ngạc, vừa nghe nói phải bồi thường tiền bạc, bà ta bèn sốt ruột.

 

“Chú, chú đang nói gì đấy? Muốn tống tiền đúng không?” Trương Kỳ Mạt sững sờ, không ngờ ông ta có thể nói như vậy.

 

Lư Tây Viễn đáp: “Anh không tìm Lâm Ẩn đâu, cái thằng đó vừa nghèo kiết xác vừa bỉ ổi. Nó là con rể của nhà em, hại con gái anh suy sụp tinh thần phải nhập viện, còn hại con gái anh không được làm dâu nhà giàu! Nhà em phải bồi thường mới được! Nếu không chịu bồi thường, đừng trách anh trở mặt!”

 

“Tây Viễn, anh vừa mở miệng là đòi một triệu ngay, thế là ý gì?” Trương Tú Phong cũng tức giận, làm vậy có khác gì cướp của không?”

 

“Ức hiếp con gài nhà anh mà còn không chịu bồi thường đúng không? Đừng nghĩ nhà anh không quen không biết ai trong thành phố Thanh Vân!” Lư Tây Viễn dọa dẫm: “Đã từng nghe nói đến Tưởng Kỳ, người cực giàu ở Đông Hải chưa? Chiều nay Lư Tiểu Kiện, con trai anh sẽ đến tập đoàn của Tưởng Kỳ làm giám đốc! Tương lai sáng lạng!”

 

Gương mặt Lư Tiểu Kiện hết sức đắc ý: “Đúng vậy đó, chiều nay cháu sẽ đến tập đoàn Hải Dương báo danh, bố nuôi cháu là chủ tịch tập đoàn quản trị của tập đoàn Hải Dương! Các người không chịu bồi thường cho chị cháu thì khó nói lắm, ha ha, đừng nói cháu đây không nể mặt mọi người, đến lúc ấy lại tìm người làm khó làm dễ mọi người đấy!”

————————



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1811 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status