Chàng rể đại gia

Chương 467





Chương 467: Cút đi!

Mấy người ban đầu còn thề hứa sẽ giúp Phương Lỗi lấy lại thể diện, sau khi nghe thấy lời nói của Chu Dương, không dám nói một lời, đã chạy nhanh khỏi đó.

Lời nói vừa nãy của bọn họ vẫn không ngừng vang vọng bên tai Chu Dương.

“Thật sự là nghĩa khí ngút trời, khiến tôi mở mang kiến thức.”

Chu Dương cạn lời, ánh mắt thương hại nhìn Phương Lỗi ngã xuống trước mặt với vẻ mặt không thể tưởng tượng.

Bây giờ những người đó đều tự mình giải tán, ở trước mặt mấy người Chu Dương, chỉ còn một mình Phương Lỗi bị Ngưu Xuyên tát bốn bạt tai, còn đang ngã trên mặt đất, vẫn chưa tỉnh lại.

“Ha ha, đức hạnh của nhóm người này chính là như vậy, luôn muốn bắt nạt kẻ yếu, cậu càng sợ bọn họ, bọn họ càng hung hăng càn quấy.”

Chị Linh thản nhiên nói, không hề ngạc nhiên về hành động của những người này, ngược lại, nếu những người này không làm như vậy, mà chống đối lại Chu Dương, vậy thì có thể khiến chị Linh nhìn với cặp mắt khác.

“Có điều, cậu chuẩn bị xử lý người này như thế nào?”

Chị Linh nhìn Phương Lỗi, nhẹ giọng hỏi.

Theo cô thấy, Phương Lỗi này căn bản không bằng một con kiến, cô hoàn toàn không coi ra gì.

Cho nên chị Linh không có hứng thú với việc cần phải xử lý Phương Lỗi như thế nào.

“Lời nói này nên hỏi các cô chứ, cậu ta đến đây trêu chọc các cô mà.”

Chu Dương cảm thấy không biết nói sao, bản lĩnh đùn đẩy trách nhiệm của chị Linh này trái lại không nhỏ, lên tiếng ném Phương Lỗi cho anh.

Lẽ nào cô ấy không biết rằng, cho dù tên Phương Lỗi này là đồ bỏ đi, chị Linh coi không ra gì, nhưng dù sao cũng là người của Phương gia ở Thủ Đô.

Lẽ nào chị Linh không lo lắng Phương gia sẽ tính sổ lên đầu Chu Dương sao?

“Ha ha, xem kỹ nhé, ở đây người của ai nhiều hơn?”

Chị Linh thờ ơ liếc nhìn Chu Dương, rồi dừng lại trên người Thẩm Bích Quân, Tạ Linh Ngọc và Trần Hân, khóe miệng lạnh nhạt nhếch lên một vòng cung, nói ra rất tùy ý.

Ý nghĩa của lời nói cô ấy đã rất rõ ràng.

Ba người xinh đẹp ở đây đều có quan hệ đến Chu Dương anh, mà có chỉ có mình Giang Yến có quan hệ đến chị Linh cô.

Vậy thì nếu Phương Lỗi thực sự đến kiếm chuyện, thì chắc hẳn càng đe dọa lớn hơn cho Chu Dương.

Thêm vào đó là Ngưu Xuyên ra tay đánh Phương Lỗi, cho nên bảo Chu Dương xử lý cũng vô cùng thích hợp.

Chu Dương không nói nên lời, nhưng cũng không tiếp tục nói gì nữa, dù sao chuyện đã như vậy, quá muộn khi muốn thay đổi gì đó.

Ngoài ra, Chu Dương căn bản không có suy nghĩ thay đổi gì hết.

Phương Lỗi đã đến quấy rối, vậy thì hắn cũng đã sớm chuẩn bị hậu quả.

“Đã là như vậy, thì mặc kệ cậu ta đi, dù sao cũng đã dạy cậu ta một bài học, tốt xấu gì thì ở đây cũng có nhiều người, vẫn phải giữ thể diện cho chủ nhà, đừng làm lớn chuyện.”

Chu Dương thản nhiên nói, coi như là giải thích rõ cho chị Linh.

Chứ không phải Chu Dương sợ Phương gia trả thù.

Chu Dương còn không thèm coi một gia tộc nhị lưu ra gì.

Nhưng nếu thật sự làm gì với Phương Lỗi ở đây, trước tiên không nói đến Phương gia phía sau sẽ có hành động báo thù gì hay không.

Chỉ cần nói cuộc đấu giá sắp được mở ở đây, anh làm như vậy, có phải là có ý không tôn trọng chủ nhân hay không.

Vậy thì, chủ nhân ở đây sẽ không vui?

Thậm chí là tức giận?

Phải biết rằng, Trần Thế Hào không nói một chút gì về thông tin của chủ nhân nơi này cho Chu Dương, thậm chí Trần Thế Hào còn giữ kín như bưng về chủ nhân nơi này, giống như tận lực né tránh gì đó.

Điều này cũng khiến Chu Dương nảy sinh hứng thú lớn, chủ nhân của nơi này rốt cuộc là ai, có thủ đoạn và bản lĩnh như thế nào, có thể dựa vào nghề đấu giá tư nhân mà thu hút nhiều con cháu gia tộc lớn đến đây như vậy.

Hơn nữa, dường như tất cả mọi người trong quảng trường đều rất biết cách kiềm chế bản thân, không dám la hét lớn tiếng, cũng không dám gây rắc rối.

Ngoại trừ Chu Dương bên này vừa nãy có động tĩnh nhỏ, những nơi khác đều vô cùng yên tĩnh.

“Ha ha, tùy ý cậu.”

Chị Linh không thể bác bỏ cách làm của Chu Dương, cũng không quá để ý đến.

“Được rồi, cậu có thể cút đi.”

Chu Dương nhìn Phương Lỗi, lạnh lùng nói, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không nhìn quá lâu trên người hắn.

Vẻ mặt Phương Lỗi đầy oán hận nhìn Chu Dương, trong đôi mắt lóe lên sự phẫn nộ, trực tiếp bò dậy, che mặt, nhếch nhác bỏ đi.

Chẳng mấy chốc, bầu không khí xung quanh Chu Dương trở nên yên tĩnh.

Mặc dù không có nhiều người nhìn thấy và quan tâm đến chuyện vừa nãy, nhưng dù sao cũng có hai mươi mấy người.

Sau khi hai mươi mấy người này nhìn thấy Phương Lỗi nhếch nhác rời khỏi, ngơ ngác nhìn nhau, căn bản không dám đến gần Chu Dương trong phạm vi mười mét.

Cho nên, nhất thời không gian mười mét xung quanh Chu Dương trống rỗng, không có ai qua lại.

Không lâu sau, Trần Thế Hào đã trở lại.

Sau khi trò chuyện với người bạn cũ, sắc mặt của Trần Thế Hào rõ ràng tốt hơn nhiều, xem ra cũng có sức sống hơn.

Nhưng khi ông ấy đi về phía Chu Dương, sắc mặt thay đổi trở nên kì lạ.

Chưa kể Giang Yến và chị Linh xuất hiện ở đây khiến ông ấy cảm thấy hơi bất ngờ.

Trên thực tế, Trần Thế Hào không hề quen biết Giang Yến và chị Linh, trước đây cũng chưa từng gặp mặt, còn cho rằng đây là bạn Chu Dương quen biết, là người của gia tộc lớn ở tỉnh Tương Tây.

Nhưng tình hình xung quanh không thể che giấu khỏi đôi mắt của Trần Thế Hào.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Trần Thế Hào khẽ cau mày, trầm giọng hỏi.

Trước đó ông ấy đã giải thích tình hình ở đây với mấy người Chu Dương, tùy tiện chỉ ra một người, sợ rằng đều là con cháu đến từ gia tộc không kém hơn năm gia tộc lớn ở tỉnh Tương Tây.

Cho nên Trần Thế Hào còn đặc biệt dặn dò bọn họ, tốt nhất là im lặng, đừng va chạm với bất cứ ai.

Nhưng bây giờ, mười mét xung quanh, không có một ai, cho dù thần kinh của Trần Thế Hào có vấn đề, cũng phát hiện lúc này không thích hợp.

Mặc dù nói nơi này rất thần bí, người bình thường hoàn toàn không thể vào được.

Những người bước vào đều là người có gia cảnh lớn, luôn thân thiện với người khác, sẽ không dễ dàng xảy ra xung đột với người khác.

Thế nhưng, cũng không đến nổi mười mét xung quanh, không có một ai chứ?

Cả quảng trưởng chỉ lớn bao nhiêu?

Không nhìn thấy bên cạnh đó, nhiều người đang dồn lại thành một đoàn, cũng không dám đến gần bên này sao?

“Hì, đây là một câu chuyện dài, nhưng tôi sẽ nói ngắn gọn thôi.”

Chu Dương hơi bất lực, đành phải nói lại một lần chuyện vừa mới xảy ra.

Trên thực tế, cho dù Chu Dương không nói, Trần Thế Hào cũng sẽ nhanh chóng biết được.

Ông ấy chỉ cần nghe ngóng từ người khác một chút, thì sẽ biết ngọn nguồn của câu chuyện.

Chỉ trong vài phút, Chu Dương đã kể lại toàn bộ quá trình của câu chuyện.

Anh cũng không che giấu, đã xảy ra cái gì thì nói cái đó.

Sau khi nói xong, mấy người liền lập tức im lặng.

Chu Dương trái lại không quan tâm, dù sao anh không cảm thấy tên Phương Lỗi đó có thể gây ra đe dọa nào cho anh.

Hơn nữa, không phải còn có chị Linh ở đây sao, tin rằng đến lúc đó chị Linh chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng Trần Thế Hào đã rơi vào trầm tư.

“Bố, làm sao vậy? Lẽ nào chúng con làm như vậy không đúng sao?”

Trần Hân nhìn thấy bố mình rơi vào trầm tư, còn cho rằng bọn họ vừa nãy làm không đúng, cho nên trong giọng điệu hơi cẩn thận, rất sợ Trần Thế Hào sẽ tức giận.

“Không có, chỉ là bố đang nghĩ, người Phương gia đó sẽ báo thù hay không.”

Trần Thế Hào lắc đầu, điềm đạm nói, mặc dù trên miệng nói như vậy, nhưng trong giọng điệu lại không tỏ ra hơi lo lắng.

———————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 2199 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status