Chàng rể phế vật

Chương 219: Lê phủ rung chấn!



Đổi lại là Lê Thần Vũ trước kia, có thể dễ dàng mê hoặc hai người hầu nữ này, hoặc không cần bao lâu liền sẽ chủ động dâng hiến cơ thể trẻ trung xinh đẹp của mình rồi.

Nhưng bây giờ, bộ dạng Lê Thần Vũ người không ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ sẽ khiến người ta cảm thấy u ám quỷ dị, sởn tóc gáy!

Lê Thần Vũ nhìn con chim hoàng yến trong lồng chim, không nhúc nhích, tựa như cái xác, toàn thân tản ra hàn ý quỷ dị.

Hai người hầu nữ đã quen với cách làm việc và nghỉ ngơi của Lê Thần Vũ, sau khi gặp phải đả kích ở thành phố T, Lê Thần Vũ của bây giờ, mỗi ngày đều sẽ ở trong đình viện này ngắm chim, hơn nữa vừa nhìn chính là cả ngày, cứ lặp đi lặp lại như vậy, ngày nào cũng thế.

Không có ai ngờ, Lê Thần Vũ của trước kia sẽ tàn tạ thành bộ dạng như ngày hôm nay.

Anh ta không chỉ bị đứt một cánh tay, tim của anh ta bị một dao đó chém mất một nửa, suy yếu từng ngày.

Anh ta vừa làm phẫu thuật xong, còn có thể lấy lại sự tự tin, nhưng sau đó mới phát hiện, sau khi anh ta bị phế, địa vị ở nhà họ Lê rơi xuống ngàn trượng, người ở đằng sau không chịu ủng hộ anh ta nữa, quyền lực ở nhà họ Lê, cực kỳ nhỏ bé.

Thậm chí những người họ hàng đó của Lê Thần Vũ, các cô các dì đều bắt đầu lấy lòng Lê Thần Yên, may mắn Lê Quán Sâm có mối quan hệ rất tốt với người nhà họ Lê, ở nhà họ Lê như cá gặp nước, mới tránh được truy trách của nhà họ Lê đối với anh ta.

Ý trí to lớn của Lê Thần Vũ dần dần mài mòn, trở thành một phế nhân!

Một bóng người từ trong một căn phòng đi ra, nhìn bóng dáng của Lê Thần Vũ, khẽ thở dài một tiếng.

Bóng dáng này không phải là ai khác, chính là Lê Quán Sâm.

“Sao rồi?” Một người có vóc dáng hấp dẫn khác đi ra, dịu giọng hỏi.

“Vẫn là dáng vẻ cũ.” Lê Quán Sâm thở dài một tiếng: “Tâm tính của nó khôn bằng Yên, gặp phải chút trắc trở thì tự vứt bỏ chính mình.”

Người có vóc dáng hấp dẫn đó lườm ông ta một cái, nói: “Nó bị đứt một cánh tay, đã trở thành người tàn tật, ông để Yên đứt một cánh tay thử xem?”

“Đều là niềm kiêu ngạo của nhà họ Lê, bà nhìn Yên, tính ngày, Yên chắc cũng sắp dẹp yên truyện của thành phố T rồi, đợi sau khi Yên vinh quang trở về, nó thật sự một chút cũng không bì được với anh trai của nó.” Lê Quán Sâm từ từ mở miệng.

Đột nhiên, ngoài Lê phủ, trên cao đường phía xa, một chiếc xe sang màu đen lao thẳng vào, tiếng động cơ tựa như mãnh thú điên cuồng gào thét.

Khi đến Lê phủ, chiếc xe sang màu đe bỗng phanh gấp lại, bánh xe và mặt đất ma sát với nhau, phát ra âm thanh chói tai khiến người ta ê răng.

Sau đó, chiếc xe sang màu đen dừng ở cửa Lê phủ, cửa xe mở ra, một tên thủ vệ thần sắc hoảng hốt, lê lết xông vào Lê phủ.

“Báo---”

Ngoài Lê phủ, vang lên một âm thanh lăng lệ.

Tên thủ hạ vội vàng xông vào Lê phủ, trên mặt còn mang theo vẻ kinh hồn.

“Sao vậy?” Lông mày của Lê Quán Sâm nhíu lại, thần sắc không vui.

“Nhà họ Lê chúng ta là nhà lớn ở Yên Kinh, cậu chạy vào như này thành ra cái thể thống gì, khiến người khác sau này nhìn nhà họ Lê tôi như thế nào?” Người phụ nữ trung niên có vóc dáng hấp dẫn ở bên cạnh Lê Quán Sâm, bất mãn mở miệng. Tên thủ hạ đó há miệng thở gấp, thần sắc còn mang vẻ kinh hồn: “Báo... báo... chuyện lớn không hay rồi!”

“Có gì bình tĩnh lại từ từ nói, trời còn có thể sụp được sao?” Lê Quán Sâm hừ lạnh một tiếng, nói.

Tên thủ hạ đó há miệng nuốt nước bọt, khóe miệng đều đang run rẩy: “Ông chủ... là chuyện của cậu cả...”

Lê Quán Sâm sững ra, sau đó lộ ra ý cười, nở nụ cười vui vẻ nói: “Yên quả nhiên không phụ sự mong mỏi của mọi người, xem ra là xử lý xong bên thành phố T rồi.”

“Hay là bảo Yên tối nay trở về đi, chúng ta mở tiệc tẩy trần cho Yên, tiếp đãi nó một bữa, khoảng thời gian này, nó chắc cũng mệt chết rồi.” Người phụ nữ trung niên ở bên cạnh cười nói.

“Cậu cả... không còn rồi!” Tên thủ hạ run giọng nói lớn, khiến hư không đều rung lên!

Ý cười trên mặt Lê Quán Sâm cứng lại, nhíu mày hỏi: “Không còn rồi! Là có ý gì? Cậu nói rõ cho tôi!”

Cơ thể của tên thủ hạ run rẩy, hai tay cầm một tờ báo trình lên, đưa đến trước mặt Lê Quán Sâm.

“Ông chủ, tiêu đề bài báo chính là về cậu cả!” Tên thủ hạ run rẩy mở miệng.

Lê Quán Sâm giật lấy tờ báo, mắt liếc qua tiêu đề bài báo, cả người cứng đờ, sắc mặt trắng bệch!

“Sao thế?” Người phụ nữ trung niên sáp lại, trên tiêu đề bài báo... Trong ảnh, chính là một núi xác biển máu!

“Đó là Yên!” Người phụ nữ trung niên đột nhiên chỉ vào một bức ảnh trong tờ báo... Trong bức ảnh hai thi thể nằm ở trong vũng máu, một thi thể trong đó, không phải là ai khác, chính là Lê Thần Yên.

“Yên!” Lê Quán Sâm vo tờ báo, hai mắt của ông ta trợn to, con ngươi dường như nhảy ra rồi!

Ông ta nhìn chằm chằm vào bức ảnh thi thể của Lê Thần Yên trong tờ báo, thần sắc kinh hãi! Ông ta thế nào cũng không ngờ, thiên chi kiêu tử Lê Thần Yên, vậy mà sẽ chết ở thành phố T!

“Chuyện này không thể nào!” Lê Quán Sâm quát, Lê Thần Yên còn xuất sắc ưu tú hơn Lê Thần Vũ, là niềm kiêu ngạo của ông ta... Lúc này, khói tán mây tan!

Tên thủ hạ đưa báo đó sớm đã quỳ ở trên đất, không ngừng dập đầu tạ tội, toàn thân run rẩy, run rẩy kịch liệt!

Lê Quán Sâm ôm ngực, địa phương thành phố T chết tiệt đó, như có lời nguyền thần bí vậy, Lê Thần Vũ đến đó, mất đi một cánh tay... Lê Thần Yên đến đó, mất đi tính mạng!

Ông ta không cam tâm! Lê Thần Yên vô cớ chết đi như vậy, ông ta nghĩ không hiểu!

Sắc mặt của Lê Quán Sâm trắng bệch... Bản thân không dễ gì thấy Lê Thần Yên lên được vị trí cao... tiệc chúc mừng... kết quả đột nhiên sụp đổ, khiến ông ta gần như sụp đổ!

Mà Lê Thần Vũ ngồi trên chiếc ghế, sau khi nghe thấy tin tức này, cơ thể bất giác run lên, lúc đó, trong đôi mắt sâu thẳm chết lặng của anh ta, đột nhiên có một ngọn lửa lần nữa được chốt lên, từ từ đứng dậy.

Lê Thần Vũ xoay người, từng bước từng bước đi đến trước mặt Lê Quán Sâm, cúi người nhặt tờ báo lên, sau khi xem xong, trong đầu bỗng xuất hiện một gương mặt... một người tựa con kiến mà trước kia anh ta khinh thường nhìn tới, đến cuối cùng lại như ma quỷ điên cuồng truy sát, khiến anh ta nhếch nhác như chó nhà có tang --- Trần Xuân Độ!

Tay Lê Thần Vũ siết chặt tờ báo, không ngừng run rẩy, gần như trong nháy mắt, anh ta đều không có nghĩ kỹ, liền biết... chuyện này, ngoài Trần Xuân Độ ra, cả thành phố T, còn có ai dám làm như vậy!

Trần Xuân Độ, không những phế một tay của anh ta, càng lấy đi tính mạng của Lê Thần Yên!

“Phụt!”

Lê Quán Sâm ôm lồng ngực của mình, sắc mặt không ngừng thay đổi... Mặt mày tái xanh, nộ hỏa công tâm, yết hầu ngòn ngọt, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi!

“Bịch!”

Lê Quán Sâm bị tức đến nỗi nôn ra máu, sau khi phun ra một ngụm máu, hai mắt anh ta tối đi, cơ thể mềm nhũn không có sức mà ngã ra ghế.

...

Yên Kinh, một chiếc xe sang Hồng kì lặng lẽ chạy trên đường, những chiếc xe sang xung quanh sau khi nhìn thấy chiếc xe sang Hồng Kì đó thì lần lượt tránh né.

Trong xe, Lê Hồng đanh ngắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức.

Ở một bên, một thư ký đeo kính gọng vàng nghe điện thoại, sau khi thấp giọng nói vài câu thì buông điện thoại xuống, nhìn sang Lê Hồng, trầm giọng nói: “Gia chủ, xảy ra chuyện rồi.”

Lê Hoàng mở hai mắt, hỏi: “Sao rồi?”

“Cháu trai của ông Lê Thần Yên, gặp nạn ở thành phố T rồi.”

Vèo!

Cả người Lê Hồng run lên, đôi mắt thâm sâu, lộ ra tia sững sờ: “Lập tức quay đầu, trở về Lê phủ!”

...

Thành phố T, xung quanh khách sạn nơi xảy ra vụ án đều giăng dây phong tỏa của cảnh sát, một lượng lớn các cơ quan truyền thông không ngừng chen lấn, cố gắng chui qua dây phong tỏa.

Bên ngoài dây phong tỏa có một lượng người rất đông, rất nhiều cảnh sát đang phải duy trì trật tự tại hiện trường.

Không những như thế, vẫn có từng chiếc xe cảnh sát từ các nơi trong Thành phố T chạy tới, đèn xe cảnh sát nhấp nháy, tiếng còi xe cảnh sát inh tai, cảnh tượng rất lộn xộn!

Từng chiếc xe cảnh sát dừng ở bên đường, pháp y, cảnh sát hình sự, các loại cảnh sát từ trên xe bước xuống, mặt mày nghiêm túc đi vào trong khách sạn.

Đây là một vụ án rất lớn! Gây lên chấn động ở Thành phố T!

Thành phố T rất lâu không có xuất hiện loại vụ án đặc biệt này, lần này, khác xa với bình thường!

Bởi vì người chết, đều xuất thân từ cơ quan thần bí của nước C, một người trong đó, còn là Lê Thần Yên của nhà họ Lê ở Yên Kinh!

“Kít!”

Một âm thanh chói tai vang lên, đó là tiếng ma sát của bánh xe với mặt đất.

Cửa xe mở ra, một đôi chân dài thon thả bước ra, giẫm trên mặt đất, một thân hình mảnh mai, mặt như hàn băng, dưới sự vây quanh của mấy người cảnh sát, sốt ruột vội vàng đi vào trong khách sạn.

Hoa khôi cảnh sát của cục cảnh sát của T, Diệp Thái Linh.

Diệp Thái Linh vừa bước vào trong khách sạn, một mùi máu tanh nồng nặc xộc đến, khiến bước chân của Diệp Thái Linh khựng lại, lông mày nhíu chặt.

Diệp Thái Linh đã xử lý các loại vụ án khác nhau, nhưng mùi máu tanh trong không khí, đã nói rõ, vụ án lần này không bình thường!

“Cộp cộp cộp...”

Diệp Thái Linh chân đi bốt của cảnh sát, bước qua vũng máu, ở cửa khách sạn, thi thể đều nằm la liệt trên đất, trông rất kinh hãi, máu me đầm đìa! Thật sự là một núi xác biển máu!

Cảnh tượng đậm máu như này, dùng câu máu chảy thành sông để hình dung cũng không hề quá!

Diệp Thái Linh nhìn thấy một màn này, đôi mắt đẹp nheo lại, gương mặt tinh tế trở nên vô cùng nghiêm nghị!

Diệp Thái Linh sau khi hít sâu một hơi, đi theo hành lang, đi đến trong phòng bao.

Sau khi một pháp y đứng dậy, nói: “Đội trưởng Diệp... Lần này, rất phức tạp.”

“Sao lại nói vậy?” Diệp Thái Linh nhíu mày.

Pháp y chỉ vào Lê Thần Yên và một thi thể trần trụi của nữ ở một bên, nói: “Cậu Lê là tự sát, mà thi thể của cô gái này là bị cậu Lê dùng súng giết... Nhưng trong phòng từng có sự xuất hiện của người thứ ba.”

Diệp Thái Linh mày liễu nhíu lại: “Lê Thần Yên, không phải là bị hung thủ giết chết?”

Pháp y gật đầu, vào lúc này, một cảnh sát xông vào trong phòng bao, há miệng thở dốc nói: “Đội trưởng Diệp... Chuyện này không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”

“Nói từ từ.”

Người cảnh sát đó run giọng nói: “Ở cửa khách sạn, những đặc công đó, bắn giết một người, nhưng bị hung thủ dễ dàng giải quyết... Biểu cảm trước khi chết của mỗi người bọn họ... đều là sự kinh hoàng!”

“Mọi manh mối đều chỉ ra rằng, những đặc công được huấn luyện bài bản này, bị hung thủ dễ dàng giết chết, không tốn một chút sức lực.”

Diệp Thái Linh mặt mày nghiêm túc, vào lúc này, một bóng người xuất hiện ở cuối hành lang, rảo bước đi tới.

Cùng với tiếng giày da, một giọng nói tràn ngập uy nghiêm truyền tới: “Diệp Thái Linh, dừng mọi cuộc điều tra lại.”

Diệp Thái Linh ngẩng đầu, nhìn về phía âm thanh phát ra, sắc mặt sững sờ: “Cục trưởng...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 44 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status