Chàng rể phế vật

Chương 271: Toàn quân bị tiêu diệt

Phân hội trưởng của phân hội Sát La chưa từng trải qua kiểu bị công kích như ngày hôm nay.

Những người mà anh ta đưa đến để giúp đỡ, gần như đã bị tiêu diệt toàn bộ!

Cho dù là lúc chiến đấu với các thế lực ngầm khác, thương vong cũng không thảm như ngày hôm nay.

Mà số người tạo ra thương vong nặng nề như vậy, lại chỉ có hai người!

Phân hội trưởng lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt đầy tia máu, vô cùng đáng sợ!

“Chết đi!” Phân hội trưởng hét lên, cây đao trong tay như đang phát tiết hết nỗi hận ngập trời trong lòng.

“Keng keng keng!” Cây đao trong tay phân hội trưởng không ngừng va chạm với Long Nha của Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ cầm Long Nha, liên tục chém, ngăn chặn cây đao lại, phân hội trường dốc toàn bộ sức lực, dưới sức mạnh khủng bố của anh ta, cây đao kia như có sức mạnh ngàn cân, khí thế khó mà chống đỡ!

“Chết đi!” Phân hội trưởng giữ cây đao, sát khí ngùn ngụt, như đã trở thành hiện thân của sự chết chóc, muốn tàn sát tứ phương!

Anh ta phải trả thù cho những người anh em đã chết trong trận chiến này của Sát La!

Trần Xuân Độ không ngừng lùi về phía sau, anh không ngừng phòng thủ, cũng may là sức mạnh của anh không nhỏ, nếu không hoàn toàn không thể chống lại được thế tấn công mãnh liệt này của phân hội trưởng.

Mà Tô Loan Loan thấy vẻ chật vật của Trần Xuân Độ, ánh mắt không khỏi lóe lên.

Bóng lưng lúc này càng lúc càng khiến Tô Loan Loan thấy thân thuộc hơn, vô cùng giống với Trần Xuân Độ.

Chẳng lẽ thật sự là anh sao?

Tô Loan Loan thầm nói trong lòng, lai lịch bí ẩn của Trần Xuân Độ… Nhưng cô ta không thể nào liên tưởng được tên lưu manh đường phố mồm mép tép nhảy thường ngày với người có thực lực khủng bố lúc này lại với nhau được.

Nhưng, ngoại trừ tên đó ra, ai sẽ mạo hiểm tính mạng để đến giúp bọn họ chứ.

Tô Loan Loan nhíu mày, mà Trần Xuân Độ đang liên tục lùi lại mười mấy bước đột nhiên dừng bước lại.

“Keng!”

Cây đao đang chém liên tục của phân hội trưởng đột nhiên dừng lại, ánh mắt sắc lẹm của anh ta nhìn về phía Trần Xuân Độ, không hiểu anh muốn giở trò gì.

Trong cơ thể Trần Xuân Độ, một luồng khí đột nhiên xuất hiện, không ngừng dâng cao.

Dường như, có thứ gì đó đang thức tỉnh trong cơ thể anh.

Trần Xuân Độ nhìn phân hội trưởng, đột nhiên thu lại ánh mắt thản nhiên, nói từng câu từng chữ với phân hội trưởng: “Nếu anh chỉ có chút bản lĩnh này, vậy thì nhân lúc còn sớm thì cút đi… nếu không, thì chết đi!”

Giọng điệu của Trần Xuân Độ đột nhiên thay đổi, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lẽo, có một luồng khí mãnh liệt bùng nổ khắp cơ thể!

Phân hội trưởng biến sắc… Anh ta cảm nhật được sát ý lạnh lẽo đáng sợ từ phía Trần Xuân Độ! Khiến người ta cảm thấy sợ hãi như địa ngục dưới vực thẳm!

Phân hội trưởng híp mắt lại… nội tâm nổi sóng cuồn cuộn!

Lúc này dù là tên ngốc cũng có thể đoán ra được, ban nãy không phải thực lực thật sự của Trần Xuân Độ, anh vẫn còn che giấu thực lực của mình!

“Cậu có che giấu nhiều hơn nữa cũng vô dụng!” Phân hội trưởng nghiêm giọng nói, giọng nói hùng hồn làm rung chuyển cả bầu không khí.

Sắc mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh, nhưng dưới vẻ bình tĩnh đó lại rất lạnh lẽo, thậm chí nhiệt độ của không khí cũng không ngừng giảm xuống!

Lê Kim Huyên đứng ở xa không cảm nhận được điều gì, nhưng sắc mặt Tô Loan Loan đã thay đổi.

Cô ta có thể cảm nhận được hơi thở khiến cô ta cảm thấy sợ hãi từ cơ thể Trần Xuân Độ!

Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt tràn ngập sự mê hoặc… người đàn ông này, rốt cuộc đã che giấu bao nhiêu. Dường như cũng giống với tên lưu manh kia, tràn đầy bí mật!

“Tôi từng nói, một tay đối phó với anh… cũng đủ rồi!” Trần Xuân Độ tay cầm Long Nha, giọng nói vô cùng bình tĩnh, nhưng lại khiến phân hội trưởng không khỏi run rẩy.

Sâu thẳm trong linh hồn anh ta lại cảm nhận được một nỗi nguy hiểm mãnh liệt!

Anh ta cầm cây đao trong tay, dù là chiếm thế thượng phong, nhưng cảm giác nguy cơ sinh tử theo bản năng vẫn khiến anh ta không chút do dự lùi về phía sau!

Đây là bản năng của con người, giống như khi đau đớn sẽ giãy dụa… Nhưng Trần Xuân Độ chỉ cầm Long Nha đứng ở đó, lại khiến anh ta sởn da gà hơn bất cứ sự nguy hiểm nào!

Cả người Trần Xuân Độ bị một luồng khí lạnh lẽo bao vây, như thể là một thanh kiếm sắc bén vừa được rút ra khỏi vỏ, khiến toàn thân phân hội trưởng run rẩy!

Anh chỉ cầm Long Nha trong tay… nhưng lại khiến phân hội trưởng vô cùng kiêng kị!

“Kết thúc rồi.” Trần Xuân Độ lạnh lùng nói, ngay sau đó, phân hội trưởng chưa kịp phản ứng lại, Trần Xuân Độ đã bước tới, ánh mắt sắc bén!

Long Nha trong tay anh run rẩy, vô cùng hưng phấn!

Ngay sau đó, cơ thể của Trần Xuân Độ lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt phân hội trưởng!

Con ngươi của phân hội trưởng co lại, tốc độ của Trần Xuân Độ cũng nhanh quá rồi đó, thậm chí còn không lưu lại tàn ảnh, gần như một tia chớp!

Tốc độ của anh nhanh đến cực hạn, cuối cùng phân hội trưởng cũng hiểu ra, Trần Xuân Độ nói chỉ cần dùng một tay cũng đủ để giết anh ta… không phải là lời nói dối!

Bởi vì anh thật sự có thể làm được!

“Keng!”

Là tiếng Long Nha rơi xuống đất, bàn tay nhuốm máu của Trần Xuân Độ rút ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hút một hơi thật sâu.

Phân hội trưởng quay người lại, nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Anh ta dường như đã trải qua chuyện khủng bố gì đó, nhìn Trần Xuân Độ như đang nhìn ma quỷ, quái vật!

Trần Xuân Độ quay người, chậm rãi nhả một hơi khói ra về phía phân hội trưởng, nói: “Hài lòng rồi chứ?”

Ánh mắt sợ hãi của phân hội trưởng lộ ra vẻ oán độc: “Đợi đó, tôi chết rồi, cả Sát La cũng không buông tha cho cậu đâu!”

Trần Xuân Độ khẽ cười, giọng nói cuồng ngạo hơn bao giờ hết: “Một đám lưu manh vô tích sự cũng dám tìm tôi gây phiền phức sao?!”

Trần Xuân Độ bật cười, phân hội trưởng còn muốn nói gì đó, cổ anh ta lại xuất hiện một vết máu, anh ta cúi đầu xuống, mới nhận ra bản thân không thể phát ra tiếng nữa, chỉ có những tia máu đang bắn ra!

Anh ta sợ hãi nhìn cây Long Nha Trần Xuân Độ ném xuống dưới đất, đôi môi mấp máy, như đang muốn nói gì đó…

Lúc này anh ta mới hiểu rõ… Long Nha của Trần Xuân Độ thật sự là rất nhanh… nhanh đến mức nó đã lướt qua cổ anh ta, anh ta cũng không có bất cứ cảm giác gì… cho đến vài giây sau, vết thương trên cổ anh ta mới dần xuất hiện.

Phân hội trưởng nhìn Trần Xuân Độ, dáng vẻ kiêu ngạo của Trần Xuân Độ đã để lại một dấu ấn sâu sắc trong đầu anh ta.

Tiếc là, anh ta không bao giờ còn có cơ hội nữa.

“Ầm!”

Phân hội trưởng ngã trong vũng máu, nhiệt độ cơ thể dần dần biến mất, mà trước khi chết anh ta còn trừng lớn mắt, chết không nhắm mắt.

Trần Xuân Độ vừa hút thuốc, vừa nhìn đống thi thể nằm rạp dưới đất, vũng máu… Số thi thể này, đủ để chất thành một ngọn núi nhỏ… trở thành thi sơn huyết hải danh đúng với thực!

Không khí trở nên yên tĩnh khác thường, nếu không nhìn xuống dưới mặt đất thì chỉ có mùi máu nhàn nhạt tiết lộ rằng nơi này vừa xảy ra một vụ thảm sát dữ dội.

Lê Kim Huyên nhìn bóng lưng kia, trong lòng càng bội phục và chấn động hơn… Rốt cuộc là nhân vật như thế nào, tâm thái phải tốt đến mức nào mới có thể bình tĩnh đứng tại hiện trường hút thuốc sau khi trải qua một vụ đồ sát như vậy.

Lê Kim Huyên càng tin tưởng, bóng người này nhất định là người bí ẩn thường xuyên ra tay giúp đỡ cô kia, tên Trần Xuân Độ kia sao có thể có được loại tâm thái như này, nếu là anh, e là đã sợ đến mức tiểu cả ra quần rồi.

Sau khi hút xong một điếu thuốc, Trần Xuân Độ bĩu môi, chợt ngẩng đầu, nhìn về nơi xa…

***

Trong chiếc xe Audi, Trương Khiếu Thiên cầm một ly rượu trong tay, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân đều đang run rẩy!

Rượu sâm panh trong ly rung lắc dữ dội, sắc mặt Trương Khiếu Thiên u ám như nước… nội tâm, khó mà bình tĩnh được!

“Không thể nào… anh ta rốt cuộc là ai!” Thư kí đứng bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm vào hiện trường, lắp bắp nói.

“Cả một phân hội Sát La, toàn quân bị tiêu diệt, đến cả phân hội trưởng cũng…” Giọng nói thư kí run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng.

“Lập tức rời đi!” Trương Khiếu Thiên nghiến răng: “Tôi phải đến tổng bộ Sát La, cường giả ở Yên Kinh có vô số, tôi không tin là không thể tìm ra người đối phó được với con rể nhà họ Lê!”

Sự căm hận trong lòng Trương Khiếu Thiên càng lúc càng mạnh mẽ, Trần Xuân Độ càng khó giết, anh ta lại càng hận!

Anh ta không thể nào chấp nhận nổi kết quả như vậy… chỉ là một tên ở rể của nhà họ Lê, lại có thể khiến cả phân hội Sát La đều bị hủy diệt… Đây không phải là đang đánh vào mặt anh ta sao!

Ban nãy Trương Khiếu Thiên còn cười đùa với thư kí, thấy dáng vẻ chật vật của Trần Xuân Độ, trong lòng sảng khoái khỏi nói, nhưng bây giờ, biến cố đến quá nhanh, khiến anh ta trở tay không kịp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 44 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status