Chàng rể phế vật

Chương 281: Đội phá dỡ



Lê Thần Vũ đã bình tĩnh hơn hẳn khi nghĩ như vậy, anh ta nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt lộ vẻ nghiền ngẫm cùng thâm thúy.

Tình hình chiến đấu trên đài ngày càng kịch liệt.

Chủ quản dần dần không chịu nổi nữa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, sức mạnh bùng nổ mạnh mẽ một cách đáng sợ, khiến người ta sợ hãi không thôi.

"Tao muốn mày và tên đó đều bị tao dẫm nát dưới chân…" Giọng nói của quán lộ rõ sự lạnh lẽo.

Đột nhiên, Trần Xuân Độ nhếch mép nhìn chủ quán, sắc mặt châm chọc: "Dẫm nát dưới chân?"

Trần Xuân Độ nhiên co hai chân, vẻ mặt sắc bén!

Ngay sau đó, thân hình Trần Xuân Độ bật lên, khiến toàn trường bất ngờ kinh hô.

"Thú vị đấy..." Lê Thần Vũ nhìn theo bóng dáng Trần Xuân Độ, thì thầm.

Chủ quán chấn động trong lòng, anh ta ngẩng đầu lên, nhưng lại nhìn thấy Trần Xuân Độ từ trên trời rơi xuống, khí thế hừng hực!

"Cái này…" Tròng mắt chủ quán rụt lại, Tốc độ của Trần Xuân Độ bùng nổ quá nhanh khiến anh ta kinh hãi!

Hay đây mới là thực lực chân chính của anh ta?

Chủ quán vung tay lên, muốn phản kháng!

"Rầm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, còn nghe rõ được cả tiếng răng rắc từ hai cánh tay của chủ quán và sắc mặt anh ta bỗng nhiên trắng bệch!

Một nguồn năng lượng đáng sợ khó mà tin được bùng nổ dọc theo cánh tay của chủ quán đẩy anh ta ngã mạnh xuống đất!

Khắp nơi mịt mù khói bụi, rất nhiều người đang vây xem bị chấn kinh! Toàn trường oanh động sôi trào!

Trên mặt đất xuất hiện một cái hố rất lớn, chủ quán bị chôn nửa người xuống đất, quần áo xộc xệch, chật vật không sao chịu nổi!

"Khụ khụ..." Chủ quán liều mạng ho khan, đầu óc mơ hồ như bị vật nặng đập trúng, váng đầu chóng mặt, mắt nổi đom đóm.

Nhưng sau khi ngẩng đầu lên, anh ta lập tức nổi giận.

Hoá ra, Trần Xuân Độ đang dẫm lên đầu anh ta, miệng thì ngậm điếu thuốc và nhìn anh ta với ánh mắt bình tĩnh.

"Rốt cuộc thì ai dẫm ai dưới chân?"

Nhiệt độ bầu không khí không ngừng dâng cao, rất nhiều người ngơ ngác nhìn Trần Xuân Độ, họ đã triệt để bị chấn động.

Trần Xuân Độ quá đáng sợ khi có thể thể ngang nhiên áp chế được sức mạnh của chủ quán rồi còn dẫm anh ta nữa!

Chủ quán rống lên, anh ta muốn đấm, nhưng lại phát hiện hai cánh tay của mình đã gãy, không cách nào dùng sức được!

Cơn đau dữ dội khiến trán anh ta đổ mồ hôi lạnh, anh ta nghiến răng, chịu đựng cơn đau lườm Trần Xuân Độ: "Mày chán sống..."

Chủ quán còn chưa nói xong thì Trần Xuân Độ đột nhiên cúi người, đưa tay ra nhanh như chớp!

"Bốp!"

Một tiếng giòn tan vang lên và trên mặt chủ quán xuất hiện dấu bàn tay đỏ chót!

Toàn trường chấn động, bởi vì tiếng tát tai này rất vang, cơ hồ giống như tiếng sấm doạ sợ rất nhiều người!

Rất nhiều người nhìn về phía tiếng động, họ thoáng nhìn thấy một bên má của chủ quán sưng đỏ, má còn lại thì đỏ ửng, thoạt trông rất buồn cười.

Chủ quán gườm gườm nhìn Trần Xuân Độ, không kìm chế được cơn tức nhưng anh ta chỉ có thể tức chứ không dám nói lời nào.

"Bốp!"

Mọi người còn chưa hoàn hồn sau chấn động thì đột nhiên, giữa bầu không lại vang lên một tiếng bốp vang dội khác!

Chỉ thấy Trần Xuân Độ chăm chú ngắm nhìn gương mặt của chủ quán, bên má phải của chủ quán đã sưng lên, anh vừa quan sát vừa nói: "Bên phải hình như hơi thấp một chút..."

"Bốp..."

"Bên trái cao quá..."

"Bốp bốp bốp..."

Tiếng tát tai liên thanh không dứt, khán đài như muốn bùng nổ, hơi thở của nhiều người trở nên gấp gáp, họ nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt kính nể, sùng bái một cách mãnh liệt!

"Tên nhóc này quá lợi hại, trước mặt anh ta, chủ quán chỉ có thể bị dẫm dưới dân mà thôi!

"Chủ quán… Sao lại có thể bị đánh bại chứ? Anh ta tổng cộng mới ra mấy chiêu thôi, tôi đâu có nhìn lầm, chỉ mới một cuốc mà đã dẫm chủ quán dưới chân rồi!”

"Tôi luôn cảm thấy anh ta mang đến cho tôi một cảm giác rất thân thuộc. Chẳng lẽ là quân nhân đã về hưu sao?" Một ông lão, eo thẳng tắp nhìn về phía Trần Xuân Độ bằng đôi mắt trong veo và sáng ngời, Trần Xuân Độ cho ông ta một cảm giác rất thân thuộc, khiến một người tuy gù lưng như ông ta nhưng toàn thân lại toát ra khí chất sắt thép không thể nghi ngờ! Đó chính là khí chất chỉ có thể được mài dũa trong chiến đấu mà thôi!

Những gì ông già nói càng khiến cho mọi người sắp phát điên đến nơi… Lính xuất ngũ lại càng khiến cho ánh mắt của nhiều người nhìn Trần Xuân Độ có thêm vài phần kính trọng.

"Đánh đẹp lắm, lần này đánh ác hơn nhiều, lần trước còn thấy tên đó phá mấy cô gái!"

"Đúng vậy, chúng ta nhẫn nhịn tên đó lâu rồi, đáng đánh lắm!”

Không biết ai là người hét lên trước giữa đám đông, nhưng điều này đã ngay lập tức truyền cảm hứng cho nhiều người, khiến họ nhao nhao đứng dậy.

"Ồn ào." Lê Thần Vũ không hề bị bầu không khí hừng hực đó ảnh hưởng, anh ta nhìn về phía Trần Xuân Độ rồi đột nhiên hỏi vệ sĩ bên cạnh: "Thực lực của tên đó thế nào?"

"Cũng bình thường thôi, chỉ cần tìm một tên lính xuất ngũ hàng thật giá thật đến là có thể giải nhanh chóng quyết tên đó." Vệ sĩ ở bên cạnh thành thực trả lời, biểu hiện vừa rồi của Trần Xuân Độ chẳng qua chỉ là vài chiêu ít ỏi, hơn nữa nhìn qua thì cũng không mạnh lắm.

"Ha ha… Cũng chỉ có thế mà thôi." Lê Thần Vũ nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt anh ta lộ vẻ nghiền ngẫm: "Không chọc vào tao còn được chứ đã chọc vào tao rồi thì đây chính là địa bàn của tao đấy!"

Lê Thần Vũ nghịch viên ngọc trong tay, lẩm bẩm... Nơi này là Yên Kinh, là nơi mà anh ta trưởng thành, còn việc Trần Xuân Độ một thân một mình đến Yên Kinh trong mắt Lê Thần Vũ chính là một cơ hội trời cho!

Nếu Trần Xuân Độ còn dám kiêu ngạo giống như trước kia... Thì anh ta sẽ không ẩn nhẫn nữa!

"Tao cho mày một cơ hội cuối cùng để xin lỗi." Trần Xuân Độ nhìn về phía chủ quán, giờ phút này sắc mặt của anh ta đã trở nên lạnh lùng, giọng điệu cũng lãnh đạm theo.

"Đợi tao ra được… Tao nhất định sẽ đánh với mày đến chết mới thôi!" Chủ quán phun một câu.

"Được." Trần Xuân Độ liếc nhìn chủ quán thật lâu, sau đó đột nhiên cười một cách quái dị rồi rút ra một chiếc điện thoại.

Khi chiếc điện thoại được móc ra, không hiểu sao chủ quán lại bị sốc, có một dự cảm không lành.

"Gọi đội phá dỡ đến phá huỷ vị trí mà tôi đang đứng đi." Trần Xuân Độ ra lệnh qua điện thoại.

Chủ quán choáng váng trong chốc lát khi Trần Xuân Độ nói, sau khi phản ứng lại, anh ta bật cười ha ha: "Hủy đi võ quán của ông mày sao? Mày là cái thá gì mà muốn huỷ võ quán của tao!"

Chủ quán nhìn Trần Xuân Độ: "Mày có biết ai đứng sau tao không, sao mày không đi nghe ngóng xem, cả Yên Kinh này không có đội phá dỡ nào dám phá huỷ võ quán của tao đâu.”

Chủ quán cười khẩy nhưng không ngờ Trần Xuân Độ lại nhìn chủ quán với ánh mắt châm chọc.

Không lâu sau, bên ngoài võ quán có một chiếc xe tải lao đến.

Bên ngoài võ quán, rất nhiều người đã tản đi nhưng khi thấy có một chiếc xe tải đến họ lại tụ tập rất đông.

Bởi vì, đây là cả một đoàn xe phá dỡ!

"Tôi không nhìn lầm đấy chứ, võ quán này sắp bị dỡ bỏ sao?!"

"Sao có thể, nghe nói chủ quán của võ quán này có chỗ dựa ghê gớm lắm, võ quán của anh ta sao mà bị dỡ bỏ được? Đội phá dỡ này ở đâu đến mà to gan vậy!"

"Ầm ầm ầm."

Một chiếc Máy ủi và máy xúc được đưa xuống khỏi xe tải, bắt đầu hoạt động, tiếng ầm ầm chói tai, mặt đất cũng rung chuyển theo.

Chẳng mấy chốc, mấy người trong võ quán đã mất bình tĩnh, tiếng ồn quá lớn, ngay cả bên trong võ quán cũng có thể nghe rõ mồn một.

"Tôi không nghe nhầm, đây là tiếng máy xúc.”

"Bên ngoài đang thi công, sửa đường à nhưng sao tôi cứ có cảm giác là đang phá dỡ võ quán vậy nhỉ?"

Rất nhiều người xì xào bàn tán, trong lòng bọn họ vô cùng lo lắng.

Còn chủ quán nghe thấy tiếng động bên ngoài liền biến sắc.

"Không… Sao mày có thể… Mày không thể!" Chủ quán nhìn về phía Trần Xuân Độ, rốt cuộc anh ta cũng luống cuống, anh ta không ngờ Trần Xuân Độ dám làm thật!

Hơn nữa, anh ta còn dùng cả đội xe phá dỡ… Chủ quán khiếp sợ, anh ta không sao hiểu được, cuộc gọi vừa mới được gọi thì sao đã đến ngay được?. ngôn tình hay

"Võ quán này của mày không cần tồn tại nữa." Trần Xuân Độ thản nhiên nói.

"Không, không thể!" Chủ quán lớn tiếng quát.

"Ầm ầm ầm!"

Đột nhiên, các bức tường của võ quán sụp đổ, ánh mặt trời chói lọi từ bên ngoài chiếu vào, trong tích tắc đã gây ra một sự hoảng sợ lớn!

"Không!"

Vô số người xem sợ hãi vội vàng chạy ra khỏi võ quán còn Trần Xuân Độ thì thu chân lại, đi về phía nữ sinh trung học.

"Đi ra ngoài đi, nơi này sắp biến thành phế tích rồi." Trần Xuân Độ dịu dàng nhắc nhở.

Nữ sinh trung học vô cùng cảm kích nhìn Trần Xuân Độ rồi ôm lấy người đàn ông gầy gò, cõng anh ta trên lưng bước ra ngoài.

"Cậu Lê, chúng ta đi ra ngoài đi, nơi này sắp bị phá dỡ rồi… Tôi sợ cậu sẽ gặp nguy hiểm." Thư ký đứng bên cạnh lo lắng nhắc.

"Biết rồi." Lê Thần Vũ gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi võ quán.

"Tao giết mày!" Chủ quán chật vật bò ra khỏi hố lao về phía Trần Xuân Độ.

Anh ta dốc toàn lực vào chân nhưng vừa định chạm vào Trần Xuân Độ thì Trần Xuân Độ đột nhiên xoay người một cái, tung ra một cú đá nhanh như chớp!

"Bịch!"

Chủ quán bay ngược ra đập mạnh vào tường võ quán, máu tươi bắn vào không trung, sau khi đập vào tường thì chầu ông bà ông vải luôn!

Trước khi chết, anh ta nhìn trừng trừng, như thể bị sốc, anh ta không thể tin được Trần Xuân Độ lại có sức mạnh đáng sợ như vậy.

Chỉ đến giây phút cuối cùng trước khi chết, anh ta mới thực sự nhận sức mạnh kinh hoàng của Trần Xuân Độ!

Nếu anh ta còn lại cái mạng để ngoi ngóp thì nhất định sẽ hối hận không thôi, ngay từ đầu anh ta không nên trêu vào Trần Xuân Độ!

Phỏng chừng sẽ tiếc đứt ruột đứt gan.

Trước cửa võ quán, bụi mù tung trời do nhà cửa bị phá huỷ mà ra, bụi bặm mịt mù nên đám người chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Đúng lúc này, một bóng người thấp thoáng xuất hiện trong đám bụi, hai tay đút túi quần, từ bên trong đi ra.

Người này không phải ai khác mà chính là Trần Xuân Độ!

"Khụ khụ." Trần Xuân Độ vỗ bụi đất trên người.

"Đi thôi." Lê Thần Vũ nhìn thấy Trần Xuân Độ bình yên vô sự, tiêu sái bước ra liền nhếch mép, lúc này mới xoay người rời đi.

Trần Xuân Độ ngẩng đầu, anh nhìn thấy bóng lưng của Lê Thần Vũ, ánh mắt ngưng đọng, lộ ra một tia lạnh lẽo.

Anh không còn xa lạ gì bóng dáng này!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 44 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status