Chàng rể phế vật

CHƯƠNG 377



CHƯƠNG 377

 

Trương Khải Luân nói chuyện rất ưu nhã và lịch sử, cả người tỏa ra khí chất đàn ông… Thật khó để có ai có thể từ chối lời đề nghị của anh ta.

 

Mà Diệp Thái Linh lại là một cô gái mạnh mẽ, nhìn Trương Khải Luân lạnh lùng mở miệng nói: “Không cần, bây giờ tôi chỉ muốn nhìn thấy thi thể của những người của nhà họ Trương, còn anh thì có thể phối hợp lấy lời khai với tôi một chút.”

 

Sắc mặt Trương Khải Luân bỗng cứng đờ… Một người của nhà họ Trương đứng bên cạnh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Lời khai? Cô có biết cô đang nói chuyện với ai không? Kể cả cục trưởng của các cô có đến cũng không dám nói với nhà chúng tôi những lời như thế này!”

 

Diệp Thái Linh liếc nhìn người của nhà họ Trương kia một chút, không có vẻ gì là sẽ lùi bước, “Lần này tôi chấp hành lệnh của cục trưởng… Những gỉ tôi nói là ý kiến của cục trưởng… Ảnh hưởng của chuyện lần này nghiêm trọng, nếu như chúng ta không xử lý thỏa đáng… thậm chí sẽ lan ra đến cả Yên Kinh…”

 

“Được rồi,” đúng lúc này, Trương Khải Luân bỗng nhiên lên tiếng, ngắt lời Diệp Thái Linh, ánh mắt nhàn nhạt nhìn chằm chằm Diệp Thái Linh nói: “Cô Diệp, ở đây đông người, nói chuyện không tiện lắm, hay là cô đến nhà tôi, tôi sẽ phối hợp với cô.”

 

Không chờ Diệp Thái Linh kịp phản ứng lại, sau khi Trương Khải Luân nói xong, từ từ quay người rời đi…

 

Mà những người của nhà họ Trương vây quanh Diệp Thái Linh cũng theo đó tản đi dần, mặc cho ánh mắt Diệp Thái Linh lấp lóe không yên nhìn bóng lưng kéo dài của Trương Khải Luân.

 

Một lúc lâu sau, Diệp Thái Linh cắn răng một cái, cô ta hạ quyết tâm bước ra ngoài, đuổi theo bóng lưng của Trương Khải Luân.

 

Trong biệt thự nhà họ Trương có một chiếc ghế salon rộng rãi, một chiếc bàn trà ở bên cạnh, một cái lư hương màu vàng tỏa ra một làn khói xanh và một hương thơm kỳ lạ tỏa ra khắp phòng, làm cho người ta cảm thấy thoải mái hơn.

 

“Đàn hương Lão Sơn là loại đàn hương cao cấp nhất, tôi phải cho người đặc biệt đi đến Án Độ, bái phỏng một vị đại sư điều hương nước hoa trứ danh, dùng không ít tiền mới mua được đó… Nghe nói là có tác dụng với cả thể xác và tinh thần, rất tốt cho cơ thể.”

 

Lúc ánh mắt của Diệp Thái Linh đang nhìn vào lư hương thì một giọng nói lạnh lùng thâm thúy truyền đến từ bên cạnh, Diệp Thái Linh theo bản năng đứng lên, lại thấy Trương Khải Luân khoát tay áo, ôn nhu nói với Diệp Thái Linh: “Cô Diệp không cần khách sáo, cứ coi như đây là nhà mình, cô cứ tự nhiên.”

 

Sau khi Diệp Thái Linh ngồi xuống, Trương Khải Luân vung tay lên, cô giúp việc thông minh lanh lợi bên cạnh đi đến rót cho Diệp Thái Linh một chén trà.

 

“Trên giếng Bình Long có một cái cây mọc lên, nghe đồn là chính tông của trà Long Tỉnh mọc ở trong giếng… Mà chén trà bây giờ cô Diệp đang uống đây chính là lứa trà thứ hai được thu hoạch… Mặc dù không bằng được những cây mọc trong giếng… nhưng có lẽ chín mươi phần trăm trà Long Tỉnh trên thị trường không thể so sánh được với loại trà này.” Trương Khải Luân mỉm cười, giải thích cho cô ta nghe.

 

Diệp Thái Linh hơi sững sờ, sắc mặt từ từ hiền hòa lại, cô ta nhấp một miếng trà Long Tỉnh, một hương thơm thanh đạm tràn ngập trong mũi, ánh mắt cô ta chớp động, vô cùng vui vẻ.

 

Sau khi Diệp Thái Linh đặt chén trà xuống, nhìn về phía Trương Khải Luân, giọng nói nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều: “Tôi biết thân phận của anh rất cao quý… Nhưng đây là thủ tục bình thường, tôi cũng không thể làm khác được, mong anh phối hợp với tôi một chút.”

 

Trương Khải Luân nhẹ gật đầu, mỉm cười, tướng mạo của Trương Khải Luân vốn đã anh tuần, anh ta cười lên lại càng đẹp trai hơn.

 

Diệp Thái Linh lấy một chiếc máy ghi âm cỡ nhỏ ra, đặt trên bàn trà, bắt đầu hỏi.

 

Cô ta hỏi liên tiếp vài câu hỏi, Trương Khải Luân không chút nghĩ ngợi trả lời, làm cho Diệp Thái Linh từ đầu đến cuối không có cơ hội chen vào, cô ta chau mày.

 

Ánh mắt Diệp Thái Linh nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh nhạt của Trương Khải Luân, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn, “Ông chủ Trương, tôi muốn thấy thi thể của những người trong gia tộc, như vậy có được không?”

 

“Cô Diệp, tôi đề nghị cô tốt hơn hết là không nên xem, bởi vì tôi lo lắng sau khi xem xong cô sẽ không thể tin nổi có thi thể như thế.” Trương Khải Luân cười nhạt một tiếng, bỗng nhiên anh ta vung tay lên, hai người cường tráng của nhà họ Trương khiêng một thi thể được phủ bởi một tắm vải trắng ra, đặt trên mặt đất.

 

Diệp Thái Linh xốc tắm vải trắng lên, ánh nhìn vừa lướt qua, con ngươi cô đã co rụt lại, đáy mắt hiện lên vẻ kinh hãi.

 

Diệp Thái Linh đờ cả người, ánh mắt của cô ta đầy vẻ khó tin, ánh mắt chăm chú nhìn xuống ngực của thi thể đặt trên mặt đất.

 

Thi thể lạnh lẽo cứ như thế nằm trên mặt đất, hai con mắt vẫn trợn tròn! Trong đôi mắt tràn ngập sự hoảng sợ! Thi thể này chết không nhắm mắt!

 

Ngực của thi thể vỡ nát, máu tươi trào ra… Diệp Thái Linh nhìn một chút đã thấy trên thi thể người kia có dầu chân!

 

Thậm chí Diệp Thái Linh có thể nhìn ra rằng thi thể này rõ ràng đã bị sát thủ dùng một cước đạp chết!

 

“Tất cả xương sườn ở lồng ngực đều bị gãy, cả lồng ngực sụp xuống… Lực của tên sát thủ này…” Giọng Trương Khải Luân vang lên từ bên cạnh, “Chỉ dùng một cú đạp là mọi chuyện đã xong rồi.”

 

Diệp Thái Linh hít sâu một hơi, cô cố gắng hít thật sâu, nhìn về phía Trương Khải Luân, trầm giọng hỏi, “Anh còn biết gì nữa không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 44 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status