Chàng rể phế vật

CHƯƠNG 379



CHƯƠNG 379

 

Trong phòng ăn nhà họ Đỗ ở thành phố T.

 

Một chiếc máy bơm nước to đặt ở trong phòng ăn, máu dần được rút sạch, để lộ ra căn phòng ăn như địa ngục.

 

Diệp Thái Linh theo sát nhân viên cảnh sát đi vào trong phòng ăn, cảnh sát nói với Diệp Thái Linh: “Sau khi chúng tôi dùng máy bơm nước bơm hết máu đi thì nhìn thấy cái này… chắc là lúc trước được trưng bày trên bàn ăn.”

 

Người cảnh sát chỉ vào một thi thể nhỏ được quần bằng vải trắng, ánh mắt Diệp Thái Linh dừng lại trên thi thể nhỏ kia, đôi mắt khẽ rung lên, đồng tử lập tức co lại!

 

“Không thể nào!” Diệp Thái Linh nhìn chằm chằm vào thi thể nhỏ kia, nghẹn ngào nói.

 

“Chúng tôi cũng cảm thấy không thể nào. Người bình thường không thể nào làm ra được chuyện tàn nhẫn như thế này được.” Người cảnh sát kia gật đầu: “Nhưng cuống rốn bên trên đã chứng minh mọi chuyện, chúng tôi còn tìm được một thi thể phụ nữ đang mang thai ở cửa phòng ăn. Nếu như không sai thì thai nhi này bị kéo ra khỏi người phụ nữ đang mang thai đó, từ cuống rốn và thai nhi đó có thể nhìn ra được người phụ nữ mang thai này không hề được tiêm thuốc gây tê, thai nhi cũng đã phải chịu nỗi thống khổ vô cùng lớn.”

 

Người cảnh sát đó không nói tiếp, Diệp Thái Linh nặng nề thở ra một hơi, vẻ mặt lạnh như băng, lửa giận đang hừng hực quanh cơ thể yêu điệu của cô ta, đây là lần đầu tiên cô ta tức giận đến như vậy!

 

“Vô nhân tính! Điều tra ra được ai làm chưa?” Diệp Thái Linh lạnh lùng hỏi.

 

“Tạm thời thì chưa, nhưng chúng tôi căn cứ vào manh mối ở hiện trường thì trên người thai nhi có chút mùi hương, có thể là do nhà họ Đỗ gây ra.” Người cảnh sát kia nói.

 

“Mắt hết tính người!” Diệp Thái Linh nghiền răng, lửa giận trong lòng bùng cháy ngập trời.

 

“Ăn thịt người mà sống… nhà họ Đỗ đáng chết!” Diệp Thái Linh lớn tiếng quát, tức giận lên án.

 

Một lúc lâu sau Diệp Thái Linh mới bình tĩnh lại được, nói với người cảnh sát đứng ở bên cạnh: “Có thêm bằng chứng gì nữa thì báo cáo với tôi đầu tiên.”

 

“Chúng tôi tìm được dấu chân của hung thủ.” Người cảnh sát đó đưa một tắm ảnh: “Vừa nãy chúng tôi đã điều tra lấy chứng cứ thì phát hiện trong lẫn ngoài phòng ăn, cả ở cửa phòng ăn đều có một đôi dấu chân dính máu, nếu không có gì bất ngờ thì chắc là của hung thủ.”

 

Diệp Thái Linh nhận lấy bức ảnh rồi nhìn qua một cái, người cảnh sát lại đưa một chuỗi số liệu báo cáo cho Diệp Thái Linh rồi nói: “Theo sự phân tích của chúng tôi, căn cứ vào khoảng cách giữa các dấu chân thì số liệu chiều cao của hung thủ…”

 

Diệp Thái Linh nhìn qua số liệu, sắc mặt cứng đờ, đồng tử co rút. Những số liệu này làm cho não cô ta nhớ đến một bóng hình đã chôn sâu trong ký ức!

 

“Trần Xuân Độ!” Đôi môi đỏ mọng của Diệp Thái Linh khẽ mở, nói ra một cái tên.

 

“Trần Xuân Độ?” Người cảnh sát đứng ở bên cạnh khẽ ngắn người, có chút khó hiểu, không biết là sao đột nhiên Diệp Thái Linh lại nói ra cái tên này.

 

Còn Diệp Thái Linh nói với người cảnh sát kia: “Lập tức điều tra toàn bộ thông tin liên quan đến Trần Xuân Độ, điều tra camera gần đây xem có thấy người có vóc dáng giống anh ấy xuất hiện không.”

 

“Đội trưởng Diệp, toàn bộ camera ở đoạn đường quanh đây đều không có hình trong thời gian đó, dường như hệ thống đã bị làm nhiễu.”

 

Diệp Thái Linh nhíu mày, lúc này cho dù là ngốc cũng có thể nhìn ra được đây không chỉ là một trận chém giết máu me, mà đây là một kế hoạch được chuẩn bị từ trước!

 

Sau khi Diệp Thái Linh đi ra khỏi nhà họ Đỗ, đứng ở trước cửa khu nhà, khoanh tay trước ngực, cuối cùng cô ta hiểu được vụ án này có bao nhiêu hóc búa rồi.

 

Diệp Thái Linh nhìn đường chân trời nơi xa, nhíu mày một hồi lâu, ánh mắt hơi lay động. Một lúc lâu sau cô ta mới khẳng định, lẫm bẩm nói: “Lần này nhất định là anh!”

 

Diệp Thái Linh gần như đã kết luận là Trần Xuân Độ làm ra mọi chuyện. Lần này Trần Xuân Độ đã vô cùng tự tin, anh làm ra tội ác giết người nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ là thân phận của anh có lớn đến đâu cũng không thể bảo vệ được anh nữa!

 

Cổng sân bay Hồng Kiều của thành phố T.

 

Một chiếc xe chậm rãi dừng lại, cửa xe được mở ra, Trần Xuân Độ đeo kính râm bước xuống khỏi xe, quay người lại, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía trạm trưởng.

 

Trạm trưởng ngồi trong xe nhìn về phía Trần Xuân Độ, tràn đầy áy náy, nói: “Đi đứng bát tiện, không thể tiễn cậu đi được. Lần này đúng là làm phiền cậu rồi, vì giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ, diệt trừ tận gốc đường dây mua bán thuốc phiện mà cậu phải ngàn dặm xa xôi từ Yên Kinh đến đây…”

 

Trạm trưởng còn chưa nói xong, Trần Xuân Độ đã bĩu môi, ngắt lời, nói: “Ông già, tôi chỉ nể tình mà giúp ông báo thù thôi, không liên quan gì đến tổ chức an ninh quốc gia chết tiệt gì đấy.”

 

Trạm trưởng ngắn người, một lúc mới ngộ ra là trong tim Trần Xuân Độ vẫn chưa bỏ qua cho an ninh quốc gia.

 

Trưởng trạm thầm than trong lòng, lúng túng cười một tiếng rồi nhìn Trần Xuân Độ nói: “Tôi biết, nhưng hy vọng nỗi giận tổ chức an ninh quốc gia của cậu có thể giảm bớt… Dù sao thì năm đó tổ chức an ninh quốc gia cũng là bát đắc dĩ. Nếu như có thể thì xin cậu hãy nể tình đã từng sát cánh tổ chức an ninh quốc gia, đừng để tâm nữa.”

 

Mấy đặc công tinh anh ngồi bên cạnh trưởng trạm cảm thấy rung động. Đương nhiên bọn họ không biết người đàn ông trước mắt đây đang bị cả nước C truy nã diệt trừ cấp cao nhất nhưng vẫn dám đến nước €, tàn sát người tại Yên Kinh thành một biển máu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 44 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status