Chàng rể phế vật

Chương 974



CHƯƠNG 974

Trong bóng tối, ông lão như hóa đá, kinh ngạc hỏi: “Cậu, cậu đập tường đi qua sao ?”

“Chà, rượu của ông, tôi phải uống mới được.” Trần Xuân Độ nói, đi thẳng tới chỗ ông lão trong bóng tối, sau đó chậm rãi ngồi xuống.

Mặc dù trời tối đen như mực, nhưng tầm nhìn của Trần Xuân Độ dường như rất tốt, có thể cảm nhận rõ ràng vị trí.

Ông lão đờ đẫn trong vài giây, rồi dần dần bình thường lại. Ông ta cười rộ lên: “Thú vị, thú vị … anh bạn trẻ, với kỹ năng của cậu, cậu không thể bị nhốt bởi cái lồng chim sắt nhỏ bé này được nhỉ.”

“Bị nhốt thì đã sao? Không nhốt được thì đã sao?” Trần Xuân Độ nói, cầm lấy một chai rượu trong bóng tối, sau đó rót rượu ra, một làn hương rượu mạnh lập tức thoang thoảng bay ra ngoài khiến người ta phải nuốt nước bọt.

“Này này này, cậu giữ lại cho tôi chút rượu, lão già tôi chỉ còn mấy chai rượu cuối cùng thôi…” Ông lão bất lực nói khi thấy con nhậu trước mặt.

“Sảng khoái quá.” Trần Xuân Độ vui vẻ uống mấy ngụm rượu trắng, miệng cay xè, thật là nhẹ nhõm.

Ông lão nâng bát rượu chậm rãi nói: “Nào cậu trai, cạn ly.”

Hai chiếc ly leng keng trong bóng tối. Thịt gà và thịt kho tàu thơm phức, có vài món ăn kèm với rượu, với chỗ này thì đã là một sự xa hoa rồi.

“Cậu trai trẻ, cậu tên gì?” Ông lão vừa uống rượu trong bát vừa tò mò hỏi.

“Trần Xuân Độ.” Trần Xuân Độ vừa nói vừa cắn chân gà.

Ông lão khẽ nói: “Trần Xuân Độ? Cậu trai, hình như ta chưa từng nghe đến tên của cậu ở thành phố T này.”

“Tôi mới về nước gần đây. Hơn nữa tôi là một người vô danh, nghe tên tôi gì chứ?” Trần Xuân Độ nói xong lại uống thêm vài ngụm rượu mạnh.

“Ông lão, tên ông là gì?” Trần Xuân Độ hỏi, lau vết rượu trên khóe miệng.

Ông lão im lặng một lúc không trả lời.

Thật lâu sau, ông ta chậm rãi nói: “Ta chẳng qua là một tên vô danh tiểu tốt thôi, danh tiếng không lớn, có nói cậu cũng không biết.”

Thấy ông lão ra vẻ thần bí, Trần Xuân Độ cũng không để ý nữa, chăm chú uống rượu ăn thịt.



Trần Xuân Độ thì vui vẻ uống rượu và ăn thịt trong phòng. Nhưng bên ngoài, một người phụ nữ nào đó chỉ vì việc của anh mà không thiết tha ăn uống.

Lê Kim Huyên ngồi trong phòng làm việc, khuôn mặt xinh xắn tái nhợt và phờ phạc. Mái tóc dài rối bời, trông thật xót xa.

Cả ngày nay cô không ăn. Cả ngày nay, cô tiếp xúc với đủ tầng lớp người ở thành phố T, hy vọng có thể cố gắng hết sức để tìm được người.

Nhưng tất cả các câu trả lời đều phủ định. Trần Xuân Độ đã bị kết án, chuyện này đã đi vào ngõ cụt. Không có cách nào để cứu người.

Nghĩ đến đây, đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lại cay xè, mắt cô nhòe đi. Lúc này, cô đang tự trách mình. Nếu không phải vì cô thì Trần Xuân Độ sao có thể xảy ra chuyện? Đều tại cô.

Tô Loan Loan đang ngồi trên sô pha, cô đã thuyết phục rất nhiều lần nhưng Lê Kim Huyên hoàn toàn không tin lời cô nói. Tâm trạng bi quan chiếm hết tâm trí của Lê Kim Huyên. Lúc này, Lê Kim Huyên không nghe lọt tai lời nói của người khác.

Đúng lúc này, đột nhiên cô thư ký hốt hoảng gõ cửa phòng làm việc.

“Lê tổng, có người nói muốn gặp chị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 44 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status