Chàng rể phi thường

Chương 430





Chương 430: Vật phẩm đầu tiên

Nhưng trong lòng tên bảo vệ không ngừng oán thán.

Dạo này người có tiền cũng rảnh thật, người khác thì chỉ muốn đi loại xe sang nhất để thể hiện thân phận.

Thì hai người này lại đi bộ cơ, ai mà ngờ nổi chứ.

Sở Phàm không rảnh tính toán với một tên bảo vệ cỏn con, sau khi cùng Giang Mậu đi vào, thì tìm một góc nhỏ giữa dòng người trong đại sảnh để nghỉ ngơi.

Lúc này, nhóm người trong biệt thự đều là những người giàu có bậc nhất thành phố Đông Hoa, Sở Phàm không biết một ai cả. Anh tới đây là vì hoa Mạn Đà La, chứ không phải bàn chuyện làm ăn, nên anh không định đi làm quen với bọn họ.

Hơn một tiếng sau, toàn bộ khách mời đã có mặt, chủ nhân củatrang viên cũng xuất hiện, bắt đầu giới thiệu hội đấu giá tối nay.

Hóa ra hội đậu giá hôm nay là một dòng họ bí mật nhờ chủ trang viên mở ra, tất cả vật phẩm được đấu giá đều do dòng họ bí mật này đưa ra, trong đó có một vài thứ là đồ quý hiếm mà người bình thường cả đời này cũng không thấy được, mong rằng mọi người sẽ trân trọng cơ hội này, đừng để sau này phải hối hận.

Nghe vậy, nhóm thương gia nhà giàu cũng liên mồm phối hợp, nhưng lại vô cùng khinh thường thứ gọi là “đồ quý hiếm” đó. Với thân phận và địa vị của họ, ngoại trừ vảy rồng lông phượng trong truyền thuyết ra thì còn gì mà họ chưa thấy chứ?

Nói là đồ quý hiếm chẳng khác nào chọc cười bọn họ.

Chủ của trang viên biết những người này đang gật đầu qua loa với bản thân, nhưng ông ta cũng không hề tỏ ra bất mãn, mà ánh mắt chỉ hiện lên một chút khinh bỉ.

Sở Phàm thì không hứng thú với “đồ quý hiếm” cho lắm, dòng họ có thể đem hoa Mạn Đà La ra thì những món đồ khác chắc cũng không kém đâu.

Thu hồi suy nghĩ, Sở Phàm và Giang Mậu đi theo chủ trang viên về phía hội trường đấu giá.

Phòng khách chỉ dùng để đón tiếp khách mà thôi, hội đấu giá thì được tổ chức ở trong phòng họp.

Sở Phàm đi vào và tự tìm chỗ ngồi theo sự chỉ dẫn của người làm. Sở Phàm và Giang Mậu mua vé mời tạm nên vị trí ngồi không được ở phía trước mà là ở dãy ghế cứng, số hai trăm mấy.

Sở Phàm không quan tâm lắm, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vài chục phút sau, khi toàn bộ khách đã ngồi vào chỗ, một cô MC xinh đẹp phụ trách lần đấu giá này cũng đi lên sân khấu.

Dưới giọng nói yêu kiều của nữ MC, đám người cũng lấy lại tinh thần, vật phẩm đấu giá đầu tiên cũng xuất hiện.

“Thưa quý vị, vật phẩm đấu giá đầu tiên hôm nay là một cuốn kỹ năng võ học!”

“Cái gì, kỹ năng võ học?!”

Nghe được lời của nữ MC, cả hội trường nhất thời ồn ào hẳn lên.

Trong lịch sử nước Hoa Hạ, văn hóa sùng võ là không thể thiếu. Có thể nói mỗi một người Hoa Hạ đều từng mơ ước làm võ hiệp từ nhỏ.

Nhưng khi lớn lên, phần lớn người ta đều cho rằng võ lâm là một trò đùa, trên đời làm gì có ai có thể vượt núi băng tường, tất cả chỉ là kỹ xảo trong phim để mua vui cho người xem mà thôi.

Cho nên khi nghe thấy vật phẩm đầu tiên là một cuốn kỹ năng võ học, thì đám người chỉ cảm thấy hoang đường.

Nhưng nữ MC đó lại không hề lo lắng, cô ta nhoẻn miệng cười rồi nói: “Các vị khách quý ở đây chắc hẳn đều đại diện cho các dòng họ lớn của thành phố Đông Hoa, nên có kiến thức sâu rộng hơn người bình thường. Trên đời này có võ công thật hay không, tôi tin quý vị đều rõ ràng, cuốn kỹ năng võ học này tên là “Phệ Tâm Trảo”, giá khởi điểm năm triệu!”

Cô ta không giải thích nhiều mà đưa luôn giá khởi điểm ra.

Tiếng bàn luận dưới sân khấu ngày càng to hơn, có rất nhiều người miệng thì nói là “Thứ này mà cũng đáng giá năm triệu à”, “Lừa người hay gì”, “Vớ va vớ vẩn”, nhưng trong ánh mắt lại là sự yêu thích, rõ ràng là muốn mua lại.

Cuối cùng, có người không kìm được mà hét giá.

“Tôi trả năm triệu năm mươi nghìn!”

Một người đàn ông đầu hói giơ biển, hét lớn.

Sở Phàm nhìn người này, thấy đó chỉ là một người bình thường, nhưng người đàn ông trung niên bên cạnh người đó lại có sắc mặt trang nghiêm, khí thế hùng hậu, hai bên huyệt thái dương nhô ra, vừa nhìn đã biết là người luyện võ.

Xem ra, người muốn cuốn kỹ năng võ học này chắc là ông ta rồi.

Có người mở đầu, thì những tiếng báo giá cũng lục tục vang lên. Có người là thật sự muốn nó, nhưng có vài người chỉ đơn thuần là muốn cất giữ lại nên ra giá để tranh giành.

Rất nhanh chóng, một cuốn kỹ năng võ học với giá khởi điểm là năm triệu đã được nâng lên đến hai mươi ba triệu.

Nhưng mọi người lại không hề thấy có gì khó hiểu, mà còn muố tiếp tục nâng giá.

Sở Phàm mắt chữ A mồm chữ O, nói: “Thú vị thật, món đồ đầu tiên đã là một cuốn kỹ năng võ học, vậy những món sau sẽ là gì nhỉ?”

Giang Mậu nhìn thôi cũng thấy ngứa ngáy, không kìm được mà hỏi: “Cậu Phàm, chúng ta không tranh món này à? Cậu cũng là người học võ, cái này chắc sẽ giúp ích cho cậu”.

“Tôi không cần đến nó đâu”.

Sở Phàm nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

Anh đúng là người luyện võ, nhưng từ khi trở thành người luyện võ đến giờ, anh chỉ tu luyện theo cuốn Thuật Thổ Nạp lấy từ ông cụ nhà họ Kiều mà thôi.

Ngoài ra, anh không hề tu luyện loại võ công hay kỹ năng võ học nào khác, cùng lắm là bắt chước một vài kỹ năng của Sở Vân mà thôi, nhưng anh cũng rất ít khi sử dụng.

Đối với anh, kỹ năng võ học đúng là có hiệu quả để tăng uy lực cho các chiêu thức, nhưng khi thực lực của anh đã đạt đến một trình độ nhất định rồi thì độ mạnh của kỹ năng võ học cũng không quá rõ ràng, vậy thà dùng chân tay còn thoải mái hơn.

Trong lúc anh suy nghĩ, cuốn kỹ năng võ học này đã được treo lên đến “ba mươi triệu”, cuối cùng được một người đàn ông trẻ tuổi mặt mũi dữ dằn đấu giá được.

Nữ Mc gõ búa xong, người đàn ông đó đứng dậy ôm quyền nói: “Cảm ơn mọi người đã nhường, Tôn Thừa tôi xin cảm ơn mọi người”.

Tôn Thừa?

Sở Phàm lại không có ấn tượng với cái tên này.

Mà Giang Mậu lúc đi mua vé mời cũng đã tìm hiểu đôi chút về tình hình các dòng họ lớn tại thành phố Đông Hoa này.

Giang Mậu giới thiệu với Sở Phàm, Tôn Thừa này là người nhà họ Tôn ở thành phố Đông Hoa.

Địa vị của nhà họ Tôn tương đương với nhà họ Phùng và nhà họ Đổng ở thành phố Vân Hải, là dòng họ lâu đời rất có thế lực.

Mà nhà họ Tôn còn là dòng họ học võ cổ, trong nhà họ Tôn, ngoại trừ gia chủ nhà họ Tôn là người luyện võ ra thì còn mời không ít người luyện võ có thực lực mạnh mẽ tới làm khách.

Là người nhà họ Tôn, dù nam hay nữ, đều phải luyện võ từ nhỏ, họ không những có thầy dạy mà mỗi ngày còn phải tắm trong thuốc, tỉ lệ có học trò xuất sắc là rất cao, cho nên Tôn Thừa này cũng là một người luyện võ.

“Hóa ra là vậy”.

Sở Phàm gật đầu, trong lòng cũng có suy nghĩ, nếu sau này muốn phát triển thế lực ở thành phố Đông Hoa, thì nhà họ Tôn cũng là một đối tượng kết giao rất tốt.

Thu hồi lại ý nghĩ, hội đấu giá lại tiếp tục.

Vật phẩm đầu tiên được bán với giá ba mươi triệu, không còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng là một khởi đầu tốt đẹp cho hội đấu giá lần này.

Tất cả mọi người đều mong chờ món đồ tiếp theo, vài người đã dần bỏ đi thái độ khinh thị với hội đấu giá lần này, mà bắt đầu nghiêm túc chờ đợi.

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 913 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status