Chàng rể tỷ phú

Chương 159: Mị Nương



Chương 159: Mị Nương

Hà Quý Nam không nghĩ tới ông cụ vẫn là cao thủ của “Võ thần bảng”.

“Ông nội! Thực lực trước mắt của nhà họ Hà vẫn không thể đánh bại được tập đoàn Hùng Quang ạ?” Hà Quý Nam lo lắng nói.

Ông cụ nhà họ Hà nở một nụ cười đầy tự tin và nói: “Tập đoàn Hùng Quang đúng là không dễ đối phó, nhưng không phải là không thể đối phó. Ngày mai bố con hai đứa đến tập đoàn Thiên Vương tìm một người gọi là Robert。Hắn sẽ giúp bọn con, còn nữa, thằng nhóc tên Triệu Hùng kia, hiện tại không rõ thân phận, không nhất thiết phải luôn làm đúng với nó, có thể dùng một vài cách thích hợp. Thịnh Kha, có thể cho Mị Nương lên sàn rồi.”

“Con đã biết thưa bố.” Hà Thịnh Kha nói với vẻ mặt cung kính.

Hà Quý Nam hỏi: “Mị Nương là ai ạ?”

“Bố của con sẽ nói cho con biết. Được rồi, mọi người đi ra ngoài hết đi! Ta muốn tiếp tục từ luyện.” Ông cụ nhà họ Hà lại tiến vào trạng thái ngồi thiền, vị lão tăng nhập tịnh.

Sau khi bố con Hà Thịnh Kha bước ra khỏi nhà thờ tổ tiên, Hà Quý Nam tưởng như đang ở trong một giấc mơ.

Đây thực sự là bí mật lớn của nhà họ Hà, không ngờ ông cụ còn sống. Hơn nữa, một mực âm thầm sắp xếp mọi thứ.

Có ông cụ nhà họ Hà vạch kế hoạch ở trong tối, Hà Quý Nam tràn đầy hi vọng. Hắn ta nói với bố mình là Hà Thịnh Kha hỏi: “Bố! Mị nương là ai thế?”

“Một đứa bé bị bỏ rơi được gia đình nhà họ Hà chúng ta nuôi dưỡng. Vì vậy, cô ấy chỉ nghe lời nhà họ Hà chúng ta, bảo cô ta làm cái gì thì làm cái đó.”

“Cô ấy có xinh đẹp không?” Hà Quý Nam hỏi.

Hà Thịnh Kha “Ừ!” một tiếng, sau đó trừng mắt nhìn chằm chằm con trai Hà Quý Nam nói: “Tiểu Nam, ta cảnh báo con! Con không được có ý gì với mị nương.”

“Bố, bố cũng biết tình hình của con, con bây giờ đâu còn tư tưởng gì với đàn bà chứ.”

Hà Thịnh Kha gật đầu nói: “Đi! Ta sẽ đưa con đến gặp Mị nương.”

Hà Quý Nam đi theo sau Hà Quý Nam, hai người lái xe đến tiểu viện xinh đẹp ở ngoại ô.

Thành phố Hải Phòng là một thành phố xinh đẹp có núi có nước, ngoại ô có nơi gọi là sông Đá Bạc, tiểu viện này nằm bên cạnh sông Đá Bạc.

Hà Quý Nam không ngờ tới nhà mình lại có nhiều bí mật mà bản thân không hề hay biết như vậy. Nếu như thật sự có thể lật đổ tập đoàn Hùng Quang, thì nhà họ Hà sẽ lên ngôi ở thành phố Hải Phòng này, đến lúc đó không phải muốn gió được gió, muốn mưa được mưa hay sao?

Tiểu viện này không lớn, nhưng rất sạch sẽ.

Khi Hà Thịnh Kha mở cửa bước vào tiểu viện, một con “Liêu ca” ríu rít kêu: “Có người tới! Có người tới!”

Lúc này, cửa được mở ra, một cô gái đẹp tóc dài mặc váy đen xẻ tà bước ra.

Cô gái nhìn khoảng hai tư, hai năm tuổi, cao khoảng một mét sáu tám, phía trước có một đôi núi non no đủ rất thú hút.

Hà Quý Nam nhìn cô mà mắt sáng lên, không ngờ nơi nhỏ bé này lại có một người với thân hình nóng bỏng, dung mạo tuyệt trần như vậy.

“Mị Nương, kính chào chú Hà.” Cô gái gọi là Mị Nương chào Hà Thịnh Kha.

“Mị nương, không cần khách sáo! Người bên cạnh ta là con trai của ta.”

“Xin chào cậu chủ!” Mị Nương cúi chào với Hà Quý Nam.

Hà Quý Nam gật đầu, không nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn lơ lửng trên thân thể nóng bỏng của Mị Nương. Trong lòng hắn ta đem mình đánh thành tên thái giám, mắng mười tám đời tổ tông. Cuộc sống tốt đẹp của mình đã bị lãng phí như thế này.

Sau khi cả ba vào nhà, Hà Thịnh Kha đưa cho người con gái gọi là “Mị nương” một trăm bảy năm triệu.

Mị Nương thấy Hà Thịnh Kha đưa tiền cho mình liền nói: “Chú Hà, con vẫn còn tiền!”

“Cầm lấy đi.”

Mị nương lúc này mới nhận lấy.

Cô được nhà họ Hà nuôi dưỡng, sau khi lớn lên được ăn bài ở trong tiểu viện này, Hà Thịnh Kha định kỳ đều tới thăm cô.

Hà Thịnh Kha sớm đã có ý thèm muốn với Mị Nương, nhưng ông cụ đã nói, cô gái “Mị Nương” này rất có giá trị và không để thể bất kỳ ai của nhà họ Hà được chạm vào cô. Vậy nên, cho dù là Hà Thịnh Kha cũng không dám cãi mệnh lệnh của ông cụ.

“Mị Nương, bố của chú bảo chú giúp cháu làm việc.”

Mị Nương nghe thế, mắt lộ ra vui thích. Cô hình như đã biết có một ngày như vậy, lại chờ mong ngày này đến. Cô gật gật đầu, nói: “Được! Cháu sẽ nghe lời chú Thịnh Kha.”

“Cháu cùng ta về nhà họ Hà, bố ta sẽ nói cho cháu biết phải làm như thế nào.”

“Được! Cháu đi thu dọn một chút, rồi cùng hai người đi.”

Lúc Mị Nương thu dọn đồ đạc, mắt sắc của Hà Quý Nam nhìn thấy trong ngăn tủ của cô có ít nhất ba trăm năm mươi triệu tiền mặt. Nhìn dáng vẻ là nhà họ Hà đem cô nuôi như chim hoàng yến dưỡng.

Sau khi quay lại nhà họ Hà, chỉ Hà Thịnh Kha đưa Mị Nương vào mật thất ở nhà thờ tổ tiên.

Hà Quý Nam ngồi một mình trong sân, buồn chán xem video trên điện thoại. Đột nhiên, kéo đến một đoạn video nhỏ của Phần Ngọc Anh.

Khóe miệng Hà Quý Nam xuất hiện một tia cười lạnh, thêm quản tâm vào video của Phần Ngọc Anh.

Hơn một giờ sau, Hà Thịnh Kha và Mị Nương đi ra ngoài. Mị Nương không ở lại nhà họ Hà mà trực tiếp rời đi.

Hà Quý Nam đi tới trước mặt Hà Thịnh Kha, hỏi: “Bố! Ông nội có chỉ thị gì thế?”

“Ông nội còn muốn ta nghĩ cách tạo mối quan hệ tốt với Triệu Hùng.”

“Cái gì?”

Hà Quý Nam kinh ngạc nói: “Bố! Bố cũng biết rồi đó, con cùng tên tiểu tử Triệu Hùng kia vốn nước lửa không tương dung, còn muốn con tạo quan hệ tốt với hắn ta, chẳng phải là đàn gảy tai trâu hay sao.”

“Con đó, tự mình nghĩ cách đi! Mấy ngày nay cũng đừng gây chuyện nữa. Ông nội của con đã bắt đầu thu xếp chuyện tập đoàn Hùng Quang rồi. Ngày mai, ta sẽ dẫn con đến tập đoàn Thiên Vương tìm Robert nói chuyện.”

Từ khi Hà Thịnh Kha bảo Hà Quý Nam tạo quan hệ tốt với Triệu Hùng, hắn ta vẫn luôn buồn bực. Không nghĩ đến ông nội sẽ bảo hắn ta lấy phương thức “tốt đẹp” để tạo quan hệ với Triệu Hùng, thế này khác gì cúi đầu trước người khác.

Buổi tối, Hà Quý Nam mang theo một đám người Hán Vân Hiển đi “Quán bar Hoa Đế”.

Hán Vân Hiển nhìn ra tâm tình của Hà Quý Nam không tốt, hỏi hắn ta: “Cậu Nam, hình như cậu có chuyện gì trong lòng à?”

“Haizz! Đừng nói nữa, bố tôi muốn tôi tạo quan hệ tốt với tên tiểu tử Triệu Hùng kia.”

“Tạo quan hệ tốt với Triệu Hùng?”

Hán Vân Hiển nhăn mặt, không biết Hà Thịnh Kha này muốn làm cái gì?

Hà Quý Nam “Ừ!” một tiếng, nói: “Tôi cũng không biết bố tôi đang làm cái quỷ gì nữa, khả năng tạm thời lúc này không thể đối phó với tiểu tử Triệu Hùng nữa.

Nhà họ Hán không lạc hậu, Hán Vân Hiển đang chuẩn bị mượn tay Hà gia, diệt trừ Triệu Hùng “một mũi tên trúng hai đích”, không ngờ tới Hà Thịnh Kha lại phá hủy kế hoạch của mình.

“Phục vụ, mang hai bình Hennessy đến đây!”

Hà Quý Nam hô với người phục vụ bên cạnh.

Lúc Hà Quý Năm nhìn qua, bỗng nhiên nhìn thấy Phan Ngọc Anh mới từ toilet đi ra.

Hà Quý Nam nhẹ nhàng chạm vào Hán Vân Hiển một chút, nói: Vân Hiển, đó không phải là cô gái cùng ăn cơm với Triệu Hùng ở St.Paul à?

Hán Vân Hiển gật đầu, nói: “Là cô ấy! Xong việc tôi đã điều tra cô ấy, cô ấy tên Phan Ngọc Anh, là cử nhân của trường Đại học Sư phạm thành phố Hải Phòng, hiện tại cô ấy có vẻ đã đầu quân cho một công ty giải trí. Có thể cô ấy muốn trở thành một ngôi sao và phát triển trong làng giải trí. ”

Hà Quý Nam và Hán Vân Hiển nhìn nhau, khóe miệng 2 người đồng thời nở nụ cười xấu xa.

Hà Quý Nam mỉm cười: “Bố của tôi nói trước đừng làm gì Triệu Hùng, nhưng không có nói không được làm gì người bên cạnh hắn. Nếu Phan Ngọc Anh đã quen biết với Triệu Hùng thì tất nhiên phải chăm sóc tốt cho cô ấy.” Nói xong, đồng thời cười lớn với Hán Vân Hiển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status