Chàng rể tỷ phú

Chương 194: Tôi không muốn gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện gì



Chương 194: Tôi không muốn gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện gì

Khi Kiều Tuấn Anh dẫn theo hai người nữa xuống dưới lầu, đến chỗ Triệu Hùng đang ngồi, hai mắt anh ta trợn tròn rồi thốt lên: “Triệu Hùng!”

Triệu Hùng đang uống rượu với Nông Tuyền, ngẩng đầu lên là nhìn thấy Kiều Tuấn ANh. Anh nhìn anh ta và lạnh nhạt hỏi: “Cậu gọi tôi làm gì?”

“Anh vừa đánh Hà Thanh Vân hả?” Kiều Tuấn Anh hỏi.

Triệu Hsuc gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy! Sau đó thì sao?”

Kiều Tuấn Anh như mũi tên đã lắp vào cung, không thể không bắn ra, anh ta đã cam kết trước mặt Hà Quý Nam, nếu trở về tay không cũng sẽ bị những người khác xem thường. Nhớ tới Hà Quý Nam và Hán Vân Hiển, còn có hai người kia cũng ở đó, anh ta lại tăng thêm một chút can đảm.

“Triệu Hùng! Anh đánh Tiểu Vận, anh có biết mình làm vậy sẽ có tai nạn gì không? Anh đi theo tôi, chỉ cần anh có một câu trả lời để cậu Nam vừa ý, tôi sẽ không gây khó khăn cho anh. Nếu không…”

“Nếu không thì thế nào?” Triệu Hùng híp mắt hỏi.

“Nếu không cũng đừng trách tôi dùng sức mạnh, ép buộc anh!”

Triệu Hùng khoanh tay, nhìn Kiều Tuấn Anh bằng ánh mắt khinh thường: “Vậy cậu cứ dùng sức mạnh đi.”

“Tiến lên!”. 

Kiều Tuấn ra lệnh với hai người bên cạnh.

Hai người xông lên phía trước. Không đợi Triệu Hùng lên tiếng, Nông Tuyền dứt khoát đứng dậy, giơ hai cánh tay ra, nắm lấy cổ áo cuuar hai người kia, sao đó đập mạnh hai người vào nhau, đầu hai người trực tiếp va vào nhau.

Còn không kịp kêu rên một tiếng, cả hai đã tê liệt ngã xuống đất.

Thấy cảnh này, Kiều Tuấn Anh vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, anh ta không ngờ cái tên mày rậm mắt to bên cạnh Triệu Hùng lại lợi hại như vậy. Kiều Tuấn Anh đang định xoay người chạy trốn, tìm Hà Quý Nam kêu cứu, Nông Tuyền bước một bước dày, đưa tay kéo lấy cổ áo của Kiều Tuấn Anh, kéo ngược anh ta về phía sau, sau đó dứt khoát ném anh ta xuống đất.

Bởi vì Triệu Hùng ngồi trong góc nên chuyện này cũng không làm nhiều người chú ý đến vị trí này, chỉ có hai người phục vụ nhìn thấy trận đánh nhau. Nhưng cả hai người này đều biết anh là ai. Mặc dù vị trí này chỉ ở trong một góc, nhưng chị Ánh đã đặc biệt dặn dò nhân viên, đây là khách quý trong những khách quý.

Hai người lặng lẽ lẩm bẩm: “Cái tên này là ai vậy? Có vẻ anh ta rất lợi hại.”

“Tôi không biết! Cậu cũng đừng lắm mồm, người ta là kháp VIP của chị Ánh đấy!”

Nông Tuyền vừa dùng một chân đạp lên người Kiều Tuấn Anh, dù Kiều Tuấn Anh cố gắng hết sức, cũng không có cách nào vùng vẫy khỏi chân cậu ấy. Bàn chân cậu ấy cứ như một ngọn núi lớn đang đè trên người Kiều Tuấn, làm anh ta không hiét thở nổi.

“Nào cậu chủ! Chúng ta tiếp tục uống rượu đi!”

Nông Tuyền vừa đạp lên người Kiều Tuấn Anh, vừa nâng ly mời rượu Triệu Hùng.

Triệu Hùng cũng lười không muốn nhìn Kiều Tuấn Anh, thông thường loại người hùng hổ gây chuyện này còn đáng giận hơn người sai sử. Nói một cách đơn giản thì đây là loại người bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.

“Triệu Hùng! Tốt nhất anh hãy thả tôi ra! Đợi đến lúc cậu Nam tìm tới đây, anh sẽ biết tay đấy! Kiều Tuấn Anh lôi ra tên tuổi Hà Quý Nam, định hù dọa Triệu Hùng.

Nhưng Triệu Hùng không hề quan tâm đến điều này, anh lạnh nhạt nói: “Vậy thì đới Hà Quý Nam đến đây rỗi hãy nói.”

“Anh…”

Kiều Tuấn Anh hận cần thể cầm một con dao rồi đâm chết Triệu Hùng ngay tại đây. Đây đúng là sỉ nhục lớn nhất mà anh ta gặp phải, từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa bao giờ bị nhục nhã đến mức này. Nếu để cho mấy người Hà Quý Nam, Hán Vân Hiển biết được mình bị Nông Tuyền dùng một chân đạp lên mặt đất, đúng là mất hết mặt mũi.

Một tiếng “Ồ!” vang lên, Thẩm Minh dẫn Dư Tuấn Kiệt đi tới.

Thẩm Minh nhìn Kiều Tuấn Anh bị Nông Tuyền dùng một chân đạp trên mặt đất, gương mặt gần như vặn vẹo biến dạng. Anh ta thật sự lo lắng, nếu như Nông Tuyền tăng thêm chút sức, chắc cậu ấy sẽ đạp vỡ xương Kiều Tuấn Anh mất.

“Cậu Tuấn Anh! Cậu bị làm sao vậy?” Thẩm Minh châm chọc Kiều Tuấn Vũ.

Kiều Tuấn Anh không rên rỉ nữa, anh ta biết Thẩm Minh và Triệu Hùng khá thân nhau, lời này là đang âm thầm cười nhạo anh ta thôi.

Thấy Kiều Tuấn Anh không lên tiếng, Thẩm Minh mới chuyển hướng về phía Triệu Hùng: “Anh Hùng, sao anh đến quán bar Hoa Đế uống rượu mà anh không gọi tôi?”

Triệu Hùng cười nói: “Mời mọc không bằng vô tình gặp được. Cậu Thẩm! Mời ngồi!”

Thẩm Minh nhìn mấy bình rượu Âu Mỹ đang được đặt trên bàn, hơn nữa còn hai chai rỗng. Anh ta và Dư Tuấn Kiệt ngồi xuống, sau đó bắt đầu khui một chai rượu khác, rót cho hai người mỗi người một ly, tiếp đó Thẩm Minh lại rót cho Triệu Hùng một ly.

Lúc này, Thẩm Minh mới hỏi anh: “Anh Hưng! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Hà Quý Nam và Hán Vân Hiển ở chỗ này. Hà Quý Nam trách tôi ra tay đánh em gái của mình, vì vậy cậu ta để Kiều Tuấn Anh đến dạy dỗ tôi một chút.”

Thẩm Minh cảm thấy rất khó hiểu: “Anh đánh em gái của Hà Quý Nam để làm gì?”

“Ở trường học, con bé đó vô cùng ngang ngược, cô ta ăn hiếp em vợ của tôi, sau đó em vợ tôi tìm đến tôi. Tôi có thể không quan tâm đến chuyện này sao?”

Thẩm Minh “Ồ!” một tiếng, giờ anh ta mới hiểu được đầu đuôi gốc rễ của chuyện này.

Dư Tuấn Kiệt nói một câu: “Con bé Hà Thanh Vân đúng là rất chanh chua, không giống Vân Nhã chút nào, Vân Nhã làm gì cũng chỉ theo ý mình.”

“Ai nhắc đến tôi đấy?”

Mọi người nhìn lại thì thấy khóe môi Vân Nhã đang nhếch lên, nụ cười tủm tỉm trên môi, bước từng bước nhẹ nhàng đến chỗ mấy người.

Nhìn thấy Vân Nhã, vẻ mặt Dư Tuấn Kiệt hơi lúng túng trong mấy giây, sau đó anh ta cười nói: “Chị Nhã! Chị tới thật đúng lúc, vừa rồi tôi còn khen chị đấy!”

Vân Nhã ngồi xuống bên cạnh Triệu Hùng, dùng bàn tay xinh đẹp rót cho mình một ly rượu.

Cô ta dùng một đôi mắt vô cùng xinh đẹp nhìn Dư Tuấn Kiệt và hỏi anh ta: “Cậu Kiệt! Tôi cũng muốn nghe thử cậu khen tôi như thế nào?”

“Cái này…”

Bị Vân Nhã hỏi như vậy, vẻ mặt Dư Tuấn Kiệt càng lúng túng hơn, anh ta nhanh trí giải thích: “Chị Nhã! Vừa rồi, bọn tôi đang nói đến con bé Hà Thanh Vân, nói là ở Thành phố Hải phòng, chị mới là mẫu con gái điển hình hình của những quý cô xinh đẹp!”

Chẳng có ai không thích nghe người khác nịnh nọt, khen ngợi, tâng bốc mình, tất nhiên Vân Nhã cũng không phải là trường hợp ngoại lệ. Cô ta khẽ thở dài rồi nói: “Thật là đáng tiếc mà! Một quý cô xinh đẹp như tôi còn không bằng một cô gái bình dân thông thường. Một số người chẳng coi tôi ra gì cả.”

Triệu Hùng biết rằng Vân Nhã đang nói anh, nhưng anh cũng không lộ ra ngay tại chỗ mà chỉ ngồi im ở đó và cười ngây ngô.

Thẩm Minh thấy bầu không khí có chút gì đó hơi kỳ lạ, anh ta nâng ly nói với mọi người: “Nào nào! Hiếm khi chúng ta cũng thể tụ tập một chỗ. Uống rượu đi! Uống rượu nào!”

Mọi người nâng ly rượu lên, mỗi người đều uống cạn ly rượu của mình.

Vân Nhã chỉ nhấp nhẹ một chút, cô ta thấy Kiều Tuấn Anh bị Nông Tuyền dùng chân đạp, bên cạnh còn có hai người đang hôn mê bất tỉnh. Cô ta tò mò hỏi anh: “Triệu Hùng! Anh đang làm gì vậy?”

“Hà Quý Nam muốn gây sự với tôi, cậu ta phái Kiều Tuấn Anh đến đây kiếm chuyện đấy thôi.”

“Vậy anh cũng quá…”

Triệu Hùng biết Vân Nhã muốn nói gì, anh chỉ giải thích một câu: “Vân Nhã! Nếu hôm nay tôi không có bản lĩnh, cô nghĩ là Hà Quý Nam và Kiều Tuấn Anh sẽ tha cho tôi ư?”

Vân Nhã gật đầu một cái, cô ta hiểu rất rõ tính cách của mấy người Hà Quý Nam, nếu bọn họ oán hận ai, chắc chắn bọn họ sẽ trả thù, sợ rằng thủ đoạn của họ còn độc ác hơn cả Triệu Hùng chứ không “nhẹ nhàng” như anh.

Lúc này, phía trên sân khấu, Lý Phương Nga đã hát xong, Phan Ngọc Anh lên sân khấu bắt đầu ca hát.

Đầu tiên, Phan Ngọc Anh hát một bài “Vẽ” của Đặng Tử Kỳ, tiếng hát trong trẻo, linh hoạt kỳ ảo rất êm tai.

Mặc dù Triệu Hùng ngồi trong một góc, nhưng vị trí này vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh tượng trên sân khấu.

Tiếng hát của Phan Ngọc Anh rất hay. Khi nghe qua truyền hình, tiếng ca của cô ta cũng rất êm tai. Khi hát tại hiện trường, giọng hát của cô ta cũng không thua những ngôi sao ca nhạc lớn. Một ca khúc làm toàn trường khiếp sợ, rất nhiều khách quý đều rối rít tặng hoa tươi cho cô ta.

Phan Ngọc Anh vừa ra sân, Hà Quý Nam không nhịn được sáng mắt lên. Mặc dù anh ta bị đánh thành thái giám, nhưng trong lòng vẫn rất thích cái đẹp. Anh ta để một tên đàn em tặng Phan Ngọc Anh mười bó hoa tươi.

Một bó hoa tươi có giá một trăm bảy mươi lăm nghìn đồng, mười bó chính là một triệu bảy trăm nghìn đồng, cộng thêm hoa tươi mà những vị khách khác tặng thưởng, Phan Ngọc Anh đã bị bao bọc bởi biển hoa.

Triệu Hùng gọi nhân viên phục vụ đến, để người phục vụ thay mặt mình, tặng Phan Ngọc Anh mười bó hoa tươi.

Khi người dẫn chương trình của quán bar thông báo có người khác cũng tặng cho Phan Ngọc Anh mười bó hoa tươi, Hà Quý Nam tức giận mở miệng mắng to: “Lại có người dám cướp đoạt sự nổi bật của tôi là sao?”

Hà Thanh Vân đổ thêm dầu vào lửa: “Anh à! Người tặng mười bó hoa tươi chính là Triệu Hùng, anh ta đang ngồi ở bàn kia kìa!”

Hà Quý Nam vỗ đùi, hô lên một tiếng: “Hỏng rồi! Tại sao Kiều Tuấn Anh đi lâu như vậy mà vẫn chưa trở lại?”

“Để tôi ra ngoài xem sao!” Hán Vân Hiển đứng lên nói.

Hà Quý Nam gật đầu đồng ý.

Sau khi ra khỏi phòng, Hán Vân Hiển đi thẳng đến vị trí bàn Triệu Hùng. Khi anh ta thấy Kiều Tuấn Ánh bị đạp dưới đất, mấy người Vân Nhã, Thẩm Minh lại đang uống rượu với Triệu Hùng, anh ta xoay người trở về phòng riêng.

Thẩm Minh nói: “Anh Hùng! Hán Vân Hiển đi về phía Hà Quý Nam rồi, cậu ta muốn tố cáo anh đấy!”

“Ừ! Chúng ta uống thêm ly nữa nào, cứ đợi chính chủ đến đi!”

Triệu Hùng không để ý chút nào, giơ ly lên mời mọi người. Vân Nhã, Thẩm Minh và Dư Tuấn Kiệt cũng lần lượt cụng ly với anh rồi mỗi người uống hết rượu trong ly của mình.

Trên mặt Vân Nhã đầy vẻ mong đợi, cô ta nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng bằng ánh mắt nóng bỏng: “Triệu Hùng, anh định dùng cách nào để đối phó với Hà Quý Nam?”

Triệu Hùng nhìn thấy Vân Nhã nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, cô gái này có vóc dáng xinh đẹp hấp dẫn, thế lực gia đình cũng không nhỏ, đúng là dễ làm người khác động lòng. Nhưng nếu xảy ra quan hệ vượt quá giới hạn với cô ta, sau này dù muốn bỏ rơi cũng không thể bỏ rơi được. Cho nên Triệu Hùng vẫn nghiêm ngặt tuân thủ ranh giới cuối cùng, không dám vượt qua biên giới dù chỉ là nửa bước.

Vân Nhã gần trong gang tấc, hơi thở của cô ta như hoa lan, phất qua mặt Triệu Hùng làm anh cũng cảm thấy rất thoải mái.

Triệu Hùng cố gắng lấy lại tinh thần, đè ép những suy nghĩ không chính đáng trong cơ thể rồi lạnh nhạt nói: “Hòa thuận hay là đánh nhau một trận đều phải xem Hà Quý Nam sẽ làm gì? Tôi không muốn gây chuyện, nhưng tôi cũng không sợ hãi chuyện gì cả. Nếu cậu ta muốn đạp tôi rồi đi đại tiện trên đầu tôi thì không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status