Chàng rể vô song

Chương 342



Chương 342: Quán bida Ánh Sao

Vừa nói, Lưu Vỹ vừa lấy điện thoại ra định gọi người đến.

"Mày khỏi kêu người", Lâm Hàn mở miệng.

"Hử? Thằng nhãi, có phải mày vừa nghe đến danh tiếng của nhà họ Hoàng nên sợ rồi đúng không!", Lưu Vỹ cười hắc hắc.

"Tao chả sợ", Lâm Hàn bình thản nói tiếp: "Mày nói địa chỉ anh Kiện cho tao, tao sẽ tự qua đó tìm hắn ta".

"Đi tìm anh Kiện của bọn tao?"

Lưu Vỹ trợn tròn mắt, chưa nghe được yêu cầu như này bao giờ.

"Bớt nói nhảm đi, dẫn tao đến đó ngay!"

Lâm Hàn nhướng mày, có hơi mất kiên nhẫn.

"Thằng nhãi, mày chán sống rồi à? Tao nói cho mày biết, bọn tao đều là đàn em của anh Kiện, mày đánh bọn tao còn dám đi tìm anh ấy, nếu mày thật sự đến đấy thì sẽ bị đập cho một trận tơi bời!", Lưu Vỹ cười nhạt.

"Sao hả, không phải mày rất muốn thấy cảnh đó sao?", Lâm Hàn lườm Lưu Vỹ.

"Đừng nói là mày bị ngu nhá! Được rồi, tao sẽ dẫn mày đến chỗ anh Kiện nhà bọn tao!"

Dứt lời, ba tên đám Lưu Vỹ quay người bước xuống cầu thang bộ.

Lâm Hàn đi theo sau.

"Thầy Lâm, em cũng muốn đi với thầy!"

Tạ Huyên gọi lớn, nhanh chóng chạy theo.

"Lâm Hàn, bây giờ là thời gian lên lớp của cậu, tiết học của cậu còn chưa kết thúc, cậu không được tự ý đi như vậy!", Trần Thông ở phía sau hét lớn:

"Nếu cậu đi chính là bỏ bê công việc! Ông chủ chúng tôi có quyền đuổi cậu đấy! Cậu sẽ không nhận được một đồng lương nào đâu!"

Lâm Hàn vốn chẳng may mảy để ý tới lời nói của Trần Thông, anh quay sang nói với Tạ Huyên:

"Cô nhóc như em theo làm gì?"

"Phải đi chứ ạ! Thầy Lâm, Phạm Kiện có chút thế lực ở quanh trường bọn em, nếu thầy đến đó mà gặp nguy hiểm thì em... Em có thể năn nỉ giúp thầy", Tạ Huyên cắn môi.

Lâm Hàn bất lực, thì ra cô nhóc này đang lo anh sẽ gặp nguy hiểm.

"Vậy thì đi thôi", Lâm Hàn cười nhạt, nói với Lưu Vỹ:

"Đúng rồi, anh Kiện bọn mày nói đang ở đâu?"

"Trường Nhất Trung - Kim Lăng! Địa bàn của anh Kiện ở đó!", Lưu Vỹ hãnh diện nói.

"Ừm".

Lâm Hàn gật đầu, biểu tình bình thản.

Sau khi đám người Lâm Hàn rời khỏi.

"Thầy Lâm Hàn này không có phép tắc gì cả, đi dạy còn chưa được 3 ngày đã bắt đầu dở thói bỏ bê công việc!", Khúc Hà chau mày.

"Báo cáo chuyện này với ông chủ chúng ta đi, tự ý bỏ bê công việc như thế có thể nói người này không có trách nhiệm gì đâu! Loại người này phải đuổi việc ngay!", Trần Thông lạnh lùng nói.

"Đúng vậy, mấu chốt là anh ta cũng chẳng có một bằng cấp về ghi-ta nào cả, cũng không xứng làm giáo viên!"

Lại có cô giáo lên tiếng.

...

Trường Nhất Trung - Kim Lăng là trường cấp 3 bốn sao trọng điểm của tỉnh, ở đây cách dạy và học đều rất nghiêm khắc, mỗi năm luôn có học sinh thi đậu những trường đại học đứng đầu Hoa Hạ như đại học Thiên Kinh, đại học Hoa Thanh...

Nơi Tạ Huyên học chính là trường cấp 3 này.

Nửa tiếng sau, một chiếc GMC đỗ ở ven đường.

Đám người Lưu Vỹ mở cửa bước xuống, nhìn xe Lâm Hàn ngạc nhiên nói:

"Nhãi ranh, xe của mày bề ngoài trông rất bình thường nhưng nội thất bên trong không tệ chút nào! Trang trí lại bên trong cũng mất 2-30 ngàn nhỉ!"

Lúc ba tên này đến tìm Tạ Huyên là bắt taxi đi.

Khi quay về Lâm Hàn dứt khoát lái xe đưa bọn họ theo luôn.

Mặc dù xử sự của ba tên này vừa nãy rất tàn bạo, nhưng vốn cũng chỉ là mấy tên choai choai 17-18 tuổi, xử sự và hành động cũng còn chút ngây ngô.

"Cái xe van nát này phải đốt kha khá tiền để trang hoàng lại nội thất đó, mày cũng giàu quá ha!"

"Anh Kiện kia ở đây à?"

Lâm Hàn xuống xe, nhìn ngó một vòng xung quanh, chẳng để tâm gì tới chủ đề thảo luận của đám Lưu Vỹ.

"Đúng đó!"

Lưu Vỹ chỉ tay về phía cửa tiệm mặt tiền bên đường: "Đó chính là địa bàn của anh Kiện".

Cửa tiệm mặt tiền kia là một quán bida, trên bảng hiệu viết 5 chữ lớn: "Quán bida Ánh Sao".

Trên vài chiếc xe điện đang đỗ ở trước cửa, có mấy học sinh mặc đồng phục lam pha trắng đang ngồi, mồm ngậm thuốc lá phì phèo, gác chân vênh váo, cứ tưởng như thế là ngầu.

Đám học sinh này còn rất nhỏ, đều là học sinh cấp 3.

Lâm Hàn có chút bất lực, quả thật anh không tin nổi cái loại đại ca cầm đầu một đám học sinh cá biệt thì có liên quan gì đến nhà họ Hoàng rung trời chuyển đất ở vùng xám Hoa Đông nữa.

"Đi thôi, nhóc con!"

Lưu Vỹ liếc Lâm Hàn: "Anh Kiện ở bên trong quán bida, đợi khi gặp được anh ấy, thì tao cho mày khóc tiếng Miên!"

"Bạn Tạ Huyên này nữa, anh Kiện đã mơ tưởng mày từ lâu rồi! Mày bước vào địa bàn của anh Kiện thì đừng hòng đi ra một cách dễ dàng", gã ta lại quay sang nhìn Tạ Huyên với nụ cười ranh mãnh.

"Thầy Lâm..."

Tạ Huyên bị dọa mặt mày trắng bệch, sáp lại nắm chặt tay Lâm Hàn.

Phạm Kiện là đại ca đám côn đồ cắc ké xung quanh trường Nhất Trung - Kim Lăng.

Vào năm 18 tuổi, khi học lớp 12 vì đánh nhau mà bị trường đuổi học, sau đó thì đi làm côn đồ.

Chỉ trong 2-3 tháng ngắn ngủi, chẳng biết tại sao đã được tôn làm đại ca khu này, mấy tên đàn em choai choai dưới trướng lên đến hàng trăm tên.

Hắn ta còn mở một quán bida ở đối diện trường Nhất Trung - Kim Lăng, cốt yếu dụ mấy đứa học sinh đến chơi bida, tiện thể thu gom thế lực cho bản thân, có thể nói là thuận buồm xuôi gió.

Hồi còn học cấp 3, Tạ Huyên lúc nào ngồi trước hoặc sau bàn của Phạm Kiện, có lẽ thế nên Phạm Kiện đã thích Tạ Huyên, đeo theo cô bé như sam.

Nhưng Tạ Huyên vẫn nghĩ lên được đại học thì mới tính tới chuyện yêu đương, vì thế đã luôn từ chối hắn ta.

Không biết có phải do yêu quá thành hận không, Phạm Kiện mềm mỏng không được liền chuyển sang mạnh bạo.

Ví dụ như chặn đường Tạ Huyên lúc tan học, leo rào vào trường tìm Tạ Huyên, hoặc là bảo mấy thằng đệ choai choai trong trường của hắn ta gửi thư tình cho Tạ Huyên...

Sau cùng, sự việc ngày một đi quá đà, nhân lúc Tạ Huyên đi học năng khiếu ngoài giờ, không ai trông coi, thẳng tay bảo đám Lưu Vỹ bắt cô bé về.

"Còn đứng ngây ở đó làm gì, vào thôi!", Lưu Vỹ mất kiên nhẫn đẩy Lâm Hàn một cái.

"Đợi đã".

Lâm Hàn đứng yên bất động nhìn qua bên đường.

"Đợi? Đợi gì nữa?", Lưu Vỹ ngẩn ra.

"Đến rồi".

Lâm Hàn nhàn nhạt nói, cách đó không xa có một chiếc Buick Business đang chạy đến, sau đó đỗ lại bên cạnh Lâm Hàn.

Cửa xe mở ra.

Bốn người đàn ông vạm vỡ bước xuống, đứng ở trước mặt Lâm Hàn cung kính nói:

"Cậu Lâm!"

Ngoại hình bốn người này cao lớn, mặc vest đeo kính đen, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo.

Vừa nhìn thấy bốn người vạm vỡ này, ba tên đám Lưu Vỹ cũng cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo kia, đó là hơi thở của những người đã trải qua rất nhiều cuộc chém giết, quanh người bọn họ đều thấp thoáng sự lạnh lẽo xen lẫn tàn nhẫn.

Ba tên đều bị dọa lùi về sau mấy bước, sống lưng ớn lạnh.

Đây...đây mới là người trong vùng xám thật đó!

Đám 17-18 tuổi con nít ranh bọn chúng vừa mới được va chạm với xã hội, đứng trước bốn người này thì có là cọng lông gì đâu!

"Nhãi ranh, mày có ý gì hả? Mày còn gọi thêm người đến?"

Hàm răng Lưu Vỹ va vào nhau lộp cộp, nhìn về phía Lâm Hàn nói.

Lâm Hàn chẳng thèm để ý, bước về phía quán bida Ánh Sao. Trên đường đi, anh đã nhắn wechat cho Đông, Tây, Nam, Bắc bảo họ đến trường Nhất Trung - Kim Lăng.

Đông, Tây, Nam, Bắc lập tức nối gót theo sau Lâm Hàn.

"Hở?"

Trước cửa quán bida, mấy học sinh mặc đồng phục đang phì phèo khói thuốc cố tỏ ra mình ngầu vừa nhìn thấy Lâm Hàn và mấy người vạm vỡ đeo kính đen thì biến sắc, vội vã né sang một bên nhường đường.

Bọn chúng biết đây... đây mới là nhân vật thuộc vùng xám.

Đương nhiên Lâm Hàn cũng không gây khó dễ cho đám học sinh này, dẫn bốn người bước thẳng vào quán bida.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status