Chàng rể vô song

Chương 379



Chương 379: Không nói phét thì mày sẽ chết sao?

“Họ Hồng...”

Ánh mắt Tần Liên lóe lên, Hồng Phong này tự cao tự đại như vậy, hỏi ra lời này, rõ ràng anh ta là người của nhà họ Hồng Kim Lăng.

“Nhà họ Hồng thì đã sao? Tôi không nguyện ý, nhà họ Hồng có thể cưỡng ép bao nuôi tôi sao?”, Tần Liên lạnh lùng đáp.

“Thật ngại quá, nhà họ Hồng chúng tôi có thể làm được điều đó”.

Hồng Phong đáp: “Chỉ cần em ở Kim Lăng này, nhà họ Hồng có thể làm bất kỳ việc gì với em”.

Trong mắt anh ta là sự tin tưởng tuyệt đối vào sức mạnh của nhà họ Hồng.

“Nhà họ Hồng chúng tôi đều có người trong hệ thống an ninh và giao thông, thậm chí có cả những quan chức cấp cao cốt cán của tỉnh Tô. Muốn em bốc hơi khỏi thế giới này, rất đơn giản, hơn nữa còn không để ai biết được. Chỉ với một câu nói, tôi có thể khiến cả đời này của em phải ở trong biệt thự của tôi, vĩnh viễn không thể ra ngoài”.

“Mỗi ngày tôi đều có thể mặc ý chơi đùa em”.

Hồng Phong cười phá lên: “Bởi vậy Tần Liên à, đừng có không biết điều. Tôi muốn bao nuôi em, là tôi đang coi trọng em, hiểu không?”

Nghe được lời này, Tần Liên sợ tái mặt.

Quả thật, với tư cách là một streamer, cô ta chỉ có thể dựa vào việc nhảy những điệu múa cổ điển để phục vụ khán giả, kiếm chút tiền quà tặng.

Xét về quan hệ và xuất thân thì thua xa nhà họ Hồng.

Trước mặt nhà họ Hồng, cô ta bất qúa chỉ là một con kiến hôi.

“Do đó, có hai lựa chọn, 20 triệu tệ - em chủ động chấp nhận được tôi bao nuôi, hoặc là tôi sẽ sử dụng mối quan hệ của mình khiến em ‘biến mất’, cả đời này, mười năm tới sẽ trôi qua trong biệt thự của tôi!”.

“Đợi tôi chơi em chán rồi, em cũng đã trở thành hoa tàn ít bướm, lúc đó tôi sẽ thả em ra ngoài!"

Bốp!

Hồng Phong vừa dứt lời thì vang lên tiếng bạt tai thanh thúy.

Anh ta hít một ngụm khí lạnh, mặt trái đau rát.

“Mày... là ai, mày dám đánh tao?”

Hồng Phong nhìn hướng người thiếu niên bên cạnh Tần Liên.

Cái tát đó là do người thiếu niên này đánh.

“Còn nói cái gì bốc hơi khỏi thế gian, không giả vờ mày sẽ chết à?”

Lâm Hàn liếc xéo Hồng Phong.

“Giả bộ?”

Hồng Phong trợn trừng hai mắt: “Một con sâu cái kiến như mày, tao nói cho mày biết, nhà họ Hồng chúng tao có loại năng lực này!”

“Có năng lực này? Nào, tới đi, để tao nhìn xem, mày sẽ khiến Tần Liên bốc hơi như thế nào?”

Lâm Hàn cười giễu cợt.

“Kiến hôi, mày đang hoài nghi sức mạnh của nhà họ Hồng?”

Mắt Hồng Phong bùng cháy ngọn lửa giận dữ, như thể anh ta đã chịu phải sự sỉ nhục cực lớn:

“Có lẽ một con kiến thấp kém tại tầng đáy xã hội như mày, ngay cả thế gia như nhà họ Hồng cũng chưa từng được nghe qua! Được, tao bây giờ sẽ cho mày mở mang kiến thức, thủ đoạn của nhà họ Hồng khủng bố đến mức nào, không được phép nghi ngờ!”

Nói đoạn, Hồng Phong lấy ra điện thoại di động rồi quay số:

“Alo, Tiểu Trâu, anh dẫn vài người tới đây cho tôi”.

“Cậu Hồng, sao thế? Cậu gặp phải rắc rối à?”

Một giọng nói truyền đến.

“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, bảo anh mang người qua thì cứ như vậy mà làm, tới khu phố đi bộ mà anh quản lý đó!”, Hồng Phong mất kiên nhẫn nói.

“Vâng vâng vâng, cậu Hồng cậu đợi một chút, tôi sẽ đến đó trong vòng một phút!”, đầu bên kia điện thoại nói.

Cúp máy, Hồng Phong khinh thường liếc Lâm Hàn:

“Kiến hôi, mày biết sức mạnh của nhà Hồng là gì không? Cả Kim Lăng này, mọi ngóc ngách, đều bị thế lực của nhà họ Hồng bao phủ”.

"Giống như phố ăn vặt này, ông chủ ở đây chính là người dưới trướng nhà họ Hồng chúng tao. Quên đi, loại chuyện bí mật này, nói với loại kiến hôi như mày cũng không được gì, tao sẽ cho mày biết một góc thực lực của nhà họ Hồng là như thế nào”.

Lâm Hàn trợn mắt, cười mà không nói.

Còn chưa tới một phút đồng hồ, một người đàn ông mập mạp đã chạy chậm tới.

“Cậu Hồng!”

“Cậu Hồng!”

Khuôn mặt anh ta tràn ngập sự nịnh bợ, vừa chạy vừa nói:

“Khiến cậu Hồng phải đợi lâu rồi, tên nào không có mắt chọc cậu Hồng không vui vậy? Cậu Hồng yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý hắn đâu vào đấy!”

Người đàn ông này là ông chủ của phố ăn vặt Hà Quang, mọi cửa hàng ở đây đều thuộc về hắn ta.

Lúc mua lại phố ăn vặt này, người cho hắn ta vay tiền chính là nhà họ Hồng.

Bởi vậy, nhà họ Hồng là chủ nợ của hắn ta, không thể không lấy lòng.

Về phần những xưởng sản xuất kia của nhà họ Hồng, lúc đầu hắn ta cũng nắm một ít cổ phần, nhưng từ khi Hồng Chính thu hồi lại cổ phần, hắn ta chỉ đành ngày ngày ở phố ăn vặt, dựa vào việc thu tiền thuê nhà sống qua ngày.

Đi theo phía sau hắn ta là sáu nhân viên bảo vệ, trận thế phô trương khiến người qua đường phải đứng lại xem.

“Đây là làm gì vậy?”

“Chạy nhanh như vậy là muốn đánh người sao?”

...

“Đánh hắn một trận rồi mang đi!”

Hồng Phong chỉ vào Lâm Hàn, hờ hững nói.

“Thứ không có mắt từ đâu tới, ngay cả cậu Hồng cũng dám đắc tội, đúng là muốn chết mà!”

Người đàn ông nhìn theo hướng ngón tay của Hồng Phong, trong giây lát liền sững sờ:

“Lâm...Lâm Hàn!”

Hắn ta nhận ra người thanh niên này, là người mà hắn ta đã cùng dùng bữa tại một khách sạn lớn ở Kim Lăng vào hai ngày trước.

Người thanh niên này là trợ lý của Trần Nam, một triệu phú thần bí.

Trần Nam đó là một triệu phú vừa phẩy tay là lấy ra chín tỷ tệ, hơn nữa hiện giờ còn đang nắm giữ 45% cổ phần công xưởng của nhà họ Hồng, địa vị rất cao.

Nếu như đánh Lâm Hàn ở đây khiến Trần Nam tìm tới cửa tính sổ, hắn ta cảm giác mình có chút gánh vác không nổi.

“Cậu Hồng, tên nhóc này, không đánh được!”

Người đàn ông xoa tay, nặn ra một nụ cười, nói với Hồng Phong.

“Không đánh được?”

Hồng Phong khựng lại, hỏi ngược lại một câu: “Ở Kim Lăng còn có người mà nhà họ Hồng không động tới được?”

“Cậu Hồng, nói thật, lai lịch của tên nhóc này không đơn giản, phía sau cậu ta, là Trần Nam…”

Người đàn ông bước tới, ghé vào tai Hồng Phong, đem lai lịch của Lâm Hàn nói một lượt từ đầu đến cuối.

Hồng Phong nghe xong, nhìn Lâm Hàn một cái thật sâu:

“Chậc chậc chậc, chẳng trách lại có khí phách như vậy, thì ra còn có người chống lưng!”

“Vậy thì đã sao, Trần Nam đó một lúc có thể lấy ra chín tỷ, là triệu phú không sai, nhưng tiền đó cũng không phải là của tên nhóc này!”

“Trong mắt Trần Nam, hắn cũng chỉ là một công cụ, cho dù tôi đánh hắn, Trần Nam cũng sẽ không vì hắn mà gây rắc rối cho nhà họ Hồng!”

“Tiểu Trâu, đánh cho tôi!”

“A!”, sắc mặt người đàn ông thay đổi: “Cậu Hồng, thực sự muốn đánh sao? Phía sau tên nhóc này thế nhưng là Trần Nam! Là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy hiện giờ của thành phố Kim Lăng!”

“Bảo anh đánh thì anh cứ đánh! Đến lúc đó Trần Nam tìm tới cửa, tôi thay anh gánh!”

Hồng Phong lạnh băng nói: “Loại người này cho rằng ôm được đùi Trần Nam, đuôi cũng vểnh lên trời rồi! Ngay cả nhà họ Hồng tôi cũng không coi ra gì, hôm nay tôi phải phổ cập cho hắn một chút về sức mạnh của nhà họ Hồng!”

“Được, nếu cậu Hồng đã có một lời này vậy thì ra tay đi!”

Người đàn ông cắn răng phất tay!

Sáu nhân viên bảo vệ ngay lập tức bước tới bao vây Lâm Hàn.

“Đánh bằng chết cho tôi, không phải lo, nhà họ Hồng không sợ Trần Nam!”, Hồng Phong hét lớn: “Đánh gãy một chân thưởng 10 ngàn tệ!”

Sáu nhân viên bảo vệ nhận được khích lệ, hai mắt sáng lên, trong giây lát liền lao về phía Lâm Hàn.

“Cậu Lâm!”

“Anh hai rể, nhanh chạy đi!”

Thấy cảnh này, Tần Liên và Dương Khiết đều gấp gáp kêu lớn.

Lâm Hàn mỉm cười, anh tất nhiên sẽ không để những nhân viên bảo vệ này trong mắt.

Chân phải vừa nhấc liền đá liên tục về phía trước.

Bụp!

Bụp!

Bụp!

...

Âm thanh nặng nề không ngừng vang lên.

Sáu nhân viên bảo vệ kia hoàn toàn không thể đến gần người Lâm Hàn, giây tiếp theo liền bị Lâm Hàn đạp ngã ngồi xuống đất, bắt đầu than khóc.

“Tên nhóc này là lại biết võ công!”

Đôi mắt của người đàn ông trợn to.

Lúc này, Lâm Hàn quay sang nhìn Hồng Phong với ánh mắt nghiền ngẫm.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status