Chàng rể vô song

Chương 427



Chương 427: Không xứng

Cô vội cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt Lâm Hàn, cô sợ cứ nhìn thì nước mắt sẽ thật sự trào ra mất.

Vừa nghĩ đến chuyện phải ly hôn, tim Dương Lệ như bị đao cắt, cơ thể đau đớn không ngừng run rẩy.

"Bà xã, tối hôm qua đi đâu mà không nói với anh? Làm anh sợ bóng sợ gió".

Lâm Hàn đi đến trước mặt Dương Lệ, cười hỏi.

Vừa nghe thấy giọng của Lâm Hàn, rốt cuộc Dương Lệ cũng không kiềm được nữa, nước mắt không ngừng rơi, nhỏ giọng khóc thút thít.

Lâm Hàn cau mày:

"Bà xã, sao em lại khóc?"

Một luồng sát khí rét buốt từ trên người Lâm Hàn bỗng tỏa ra.

Cảm nhận được hơi thở lạnh giá này, đám người Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải đều đồng loạt rùng mình, sợ mất mật.

"Bà xã, có ai làm gì em sao? Anh sẽ đòi lại công bằng cho em!"

Lâm Hàn cầm bàn tay nhỏ bé của Dương Lệ lên, dịu dàng hỏi.

Lời nói này tuy rất dịu dàng, nhưng mang đậm sự đáng tin.

Trong mắt Lâm Hàn cũng dấy lên tia rét lạnh, anh nghĩ, Dương Lệ khóc rất có thể là do đám người Dương Cảnh Đào, Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải.

"Lâm Hàn, mong cậu chú ý hành động của mình! Đứng xa con gái tôi một chút đi!"

Dương Cảnh Đào cạnh đó quát lên.

"Tiểu Lệ là vợ tôi, tôi đứng gần cô ấy thì sao?"

Lâm Hàn liếc Dương Cảnh Đào, nhàn nhạt hỏi ngược lại.

"Vợ hả? Haha, Lâm Hàn à, thằng vô dụng nhà cậu bắt đầu từ nay làm gì còn vợ chứ!", Dương Cảnh Đào cười nhạo nói.

Lâm Hàn ngây ngẩn cả người.

"Lâm Hàn, chúng ta ly hôn đi".

Dương Lệ lau đi nước mắt, bỗng nhiên nói.

"Hở?"

Người Lâm Hàn nhẹ run lên: "Tiểu Lệ, em nói cái gì?"

"Em nói, chúng ta ly hôn đi".

Dương Lệ ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ nhìn Lâm Hàn.

Trong đôi mắt đó, chất chứa tình cảm sâu sắc và không đành lòng, pha lẫn sự dứt khoát.

"Tại...tại sao cơ chứ?"

Trong lòng Lâm Hàn cuồn cuộn dấy lên những suy nghĩ, cơ thể anh khẽ run, rất khó nhận ra được việc hít thở cũng đã khó khăn hơn.

Anh đang có cảm giác như trời sập vậy.

Vốn dĩ cuộc sống đang rực rỡ tươi đẹp, mà giờ đây, chỉ vì mấy chữ "chúng ta ly hôn đi" của Dương Lệ mà lập tức trở nên mờ mịt u tối.

"Anh có chỗ nào không tốt sao?", Lâm Hàn hít sâu một hơi.

"Không có, anh lúc nào cũng tốt, chỉ vì em...em không xứng với anh, vậy nên chúng ta ly hôn thôi", Dương Lệ nói rồi dần rút tay mình ra khỏi bàn tay của Lâm Hàn.

"Haha, không xứng gì chứ! Tất cả chỉ do tính tình Tiểu Lệ hiền lành, muốn để lại mặt mũi cho tên vô dụng nhà cậu mà thôi!", Dương Duyệt cười lạnh nói.

"Lâm Hàn, nghe rõ chưa, Tiểu Lệ muốn ly hôn với cậu, cậu còn không nhanh chóng chuẩn bị đến Cục Dân Chính với Tiểu Lệ đi?"

Chát!

Cô ta vừa dứt lời, khuôn mặt bỗng hằn lên dấu bàn tay đau rát.

"Tôi đang nói chuyện với vợ tôi, chị lắm mồm gì hả?"

Lâm Hàn rút tay về, nhìn Dương Duyệt với ánh mắt rét lạnh.

Cái tát vừa rồi là do Lâm Hàn đánh.

"Lâm Hàn, cả chị mày mà mày cũng dám đánh, mày hỗn láo quá rồi!"

Dương Duyệt ôm mặt, đau đến ứa cả nước mắt.

"Này chú em Lâm Hàn, cậu thô lỗ quá rồi đấy, dám đánh vợ tôi ngay trước mặt tôi à!"

Triệu Tứ Hải giận đến muốn xắn tay áo lên, định xông vào dạy dỗ Lâm Hàn.

"Nếu anh còn lắm mồm, cả anh tôi cũng đánh".

Lâm Hàn đằng đằng sát khí lườm Triệu Tứ Hải.

Bỗng nhiên Dương Lệ đòi ly hôn, tâm trạng Lâm Hàn đang rất bức bối, lúc này mà hai người kia còn dám đến làm phiền anh, đương nhiên Lâm Hàn sẽ chẳng thèm quan tâm đến việc phải chừa mặt mũi cho người nhà nữa.

"Bà xã, em muốn ly hôn cũng phải cho anh một lý do chính đáng chứ! Em vừa đẹp người lại đẹp nết, có chỗ nào mà không xứng với anh đâu?"

Lâm Hàn lại quay sang Dương Lệ, ánh mắt tức thì lại trở nên dịu dàng, tràn ngập thương yêu.

"Khoảng cách giữa chúng ta quá xa, em thật sự không xứng với anh chút nào cả", Dương Lệ mở miệng:

"Ngoài ra, Lâm Hàn, Dương Duyệt là chị cả của em, sao anh lại đánh chị ấy như thế, em mong anh hãy xin lỗi chị ấy đi".

Biểu cảm Lâm Hàn chợt đổi, khẽ cắn răng:

"Bà xã, anh nghe lời em, anh sẽ xin lỗi chị cả. Chị cả, rất xin lỗi chị".

Lâm Hàn nói xin lỗi với Dương Duyệt.

"Hừ, ai là chị của cậu! Sau khi cậu với Tiểu Lệ ly hôn, cậu chỉ là người ngoài thôi! Nể tình cậu từng là chồng của Tiểu Lệ, cái tát này tôi không so đo với cậu!", Dương Duyệt ôm mặt hừ lạnh.

"Đây là Lâm Hàn, chồng cũ của Tiểu Lệ à?"

Lúc này, Vương Xuân bước đến nhìn Lâm Hàn, ánh mắt không hề che giấu sự khinh thường.

"Ôi chao, lại còn ở biệt thư cơ đấy, điều kiện cũng không tồi nha!"

Anh ta là liếc nhìn căn biệt thự sau lưng Lâm Hàn.

"Haha, anh Vương Xuân à, anh nghĩ nhiều rồi, biệt thự này đâu phải do Lâm Hàn mua, mà là do cậu ta nịnh bợ đại gia Trần Nam có được đấy", Triệu Tứ Hải đứng cạnh nói.

"Đại gia Trần Nam?"

Ánh mắt Vương Xuân chợt lóe, đương nhiên anh ta cũng biết danh tiếng lẫy lừng của đại gia Trần Nam ở Kim Lăng.

"Chỉ khi ở đất Kim Lăng này, Trần Nam kia mới được tính là đại gia. Nếu như ở thành phố Thiên Kinh bọn anh, kiểu người này đâu đâu chả có".

Anh ta không ngừng bày tỏ thái độ khinh khỉnh với Lâm Hàn:

"Mà cũng chỉ có loại người nông cạn mới quỳ gối mà liếm chân đại gia thôi".

Lâm Hàn quay sang nhìn Vương Xuân, anh không biết người này là ai.

"Tôi xin phép giới thiệu với cậu, tôi là Vương Xuân, là chồng sắp cưới của Tiểu Lệ".

Vương Xuân tự tin mỉm cười rồi nói: "Đợi sau khi cậu và Tiểu Lệ ly hôn, tôi sẽ trở thành chồng của Tiểu Lệ. Tiểu Lệ xinh đẹp thế này, chẳng xứng với loại người như cậu chút nào cả, cậu có hiểu không?"

"Chồng sắp cưới..."

Lâm Hàn cau mày, tầm mắt lại nhìn về phía Dương Lệ:

"Bà xã, anh ta... nói thật sao? Anh ta là chồng sắp cưới của em?"

"Phải".

Dương Lệ khẽ gật đầu, giọng nói nghẹn ngào, trong lòng đau như dao khứa, Lâm Hàn, em làm thế cũng vì muốn tốt cho anh thôi.

Em không xứng với anh, chỉ có vị công chúa hoàng gia kia mới xứng với thân phận của anh, mới có thể mang lại lợi ích cho nhà họ Lâm của anh.

Ầm!

Khi nghe được lời thừa nhận của Dương Lệ, Vương Xuân này đúng là chồng sắp cưới của cô, con ngươi Lâm Hàn bỗng co rúc lại, cả người không kiềm được run lên, dường như đã bị sấm sét đánh thẳng vào người.

Khuôn mặt anh vặn vẹo, nhưng vẫn cố ngượng cười:

"Bà xã à, em không gạt anh chứ?"

"Lâm Hàn, chuyện này em không có gì phải gạt anh cả".

Dương Lệ mở miệng, nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lâm Hàn, trong lòng cô cũng đau đớn khôn cùng.

"Lâm Hàn, tôi cho cậu một đêm để suy nghĩ!"

Dương Cảnh Đào lên tiếng: "Mong rằng lúc này cậu biết giữ lý trí, đừng làm ra chuyện bốc đồng".

 

"Mà cũng chỉ có loại người nông cạn mới quỳ gối mà liếm chân đại gia thôi".

Lâm Hàn quay sang nhìn Vương Xuân, anh không biết người này là ai.

"Tôi xin phép giới thiệu với cậu, tôi là Vương Xuân, là chồng sắp cưới của Tiểu Lệ".

Vương Xuân tự tin mỉm cười rồi nói: "Đợi sau khi cậu và Tiểu Lệ ly hôn, tôi sẽ trở thành chồng của Tiểu Lệ. Tiểu Lệ xinh đẹp thế này, chẳng xứng với loại người như cậu chút nào cả, cậu có hiểu không?"

"Chồng sắp cưới..."

Lâm Hàn cau mày, tầm mắt lại nhìn về phía Dương Lệ:

"Bà xã, anh ta... nói thật sao? Anh ta là chồng sắp cưới của em?"

"Phải".

Dương Lệ khẽ gật đầu, giọng nói nghẹn ngào, trong lòng đau như dao khứa, Lâm Hàn, em làm thế cũng vì muốn tốt cho anh thôi.

Em không xứng với anh, chỉ có vị công chúa hoàng gia kia mới xứng với thân phận của anh, mới có thể mang lại lợi ích cho nhà họ Lâm của anh.

Ầm!

Khi nghe được lời thừa nhận của Dương Lệ, Vương Xuân này đúng là chồng sắp cưới của cô, con ngươi Lâm Hàn bỗng co rúc lại, cả người không kiềm được run lên, dường như đã bị sấm sét đánh thẳng vào người.

Khuôn mặt anh vặn vẹo, nhưng vẫn cố ngượng cười:

"Bà xã à, em không gạt anh chứ?"

"Lâm Hàn, chuyện này em không có gì phải gạt anh cả".

Dương Lệ mở miệng, nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lâm Hàn, trong lòng cô cũng đau đớn khôn cùng.

"Lâm Hàn, tôi cho cậu một đêm để suy nghĩ!"

Dương Cảnh Đào lên tiếng: "Mong rằng lúc này cậu biết giữ lý trí, đừng làm ra chuyện bốc đồng".

"Bởi vì chuyện ly hôn của cậu với Tiểu Lệ đã là điều đã định, Tiểu Lệ cũng đã đồng ý, cậu nên biết đạo lý dưa hái xanh không ngọt. Hơn nữa, thân phận của cậu không xứng với con gái Tiểu Lệ nhà tôi, mang ra để so sánh với Vương Xuân chồng sắp cưới của con bé thì càng thua xa tám con phố".

Lúc này, Dương Cảnh Đào sợ Lâm Hàn vì tức giận, đầu óc không còn tỉnh táo mà làm ra chuyện nông nổi.

Quy trình tiến hành ly hôn sẽ gặp khó khăn.

"Tiểu Lệ, chúng ta về trước đi, ngày mai quay lại tìm cậu ta!", Dương Cảnh Đào nói.

"Dạ".

Dương Lệ liếc nhìn Lâm Hàn, trong mắt tràn đầy không đành lòng.

Cô cắn môi mỏng, quay người rời đi.

"Tiểu Lệ, Vương Xuân đỗ xe ở ngoài đấy, em cứ ngồi xe anh ấy mà đi, tranh thủ vun đắp tình cảm với Vương Xuân, dù sao cũng phải kết hôn, nên ở bên nhau nhiều chút", Triệu Tứ Hải mở miệng nói.

"Em biết rồi!"

Dương Lệ khẽ gật đầu, sau khi ra khỏi biệt thự, ngoan ngoãn ngồi lên ghế phụ của BMW X5.

Lúc này, cô không còn kiềm chế được nữa, nước mắt tuôn rơi, đau đớn gào khóc.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status