Chàng rể vô song

Chương 482



Chương 482: Đúng là muốn ra tay

“Vâng thưa anh Hàn!”

Ngô Xuyên, Nhan Thành và những người khác gật đầu, xuống xe rồi đi cùng những người khác.

Một mình Lâm Hàn lái xe về biệt thự núi Vân Mộng của mình.

Trời đã tối, trăng sáng rọi trên núi Vân Mộng, gió đêm thổi vi vu, còn chưa lên núi Lâm Hàn đã nghe thấy tiếng côn trùng vọng lại, tiếng suối róc rách, thư thái và dễ chịu. Nghĩ đến lát nữa được gặp Dương Lệ, tâm trạng anh trở nên mong chờ, vui vẻ.

Về đến biệt thự núi Vân Mộng, Lâm Hàn dừng xe, mở cửa lớn biệt thự, vui vẻ hô lên:

“Bà xã, anh về rồi!”

Nhưng khi mở cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, Lâm Hàn chợt cau mày.

Trong phòng khách, bố vợ Dương Cảnh Đào còn có rất nhiều họ hàng đang ngồi trên sofa nói chuyện, chứ Tư Trương Đức Thuận, con gái Trương Đào của chú Tư, còn có chú Hai Trần Đại Cường…

Đây đều là người thân trong gia đình.

Cảnh tượng trước mắt rất lộn xộn, trên mặt đất vứt đầy vỏ hạt dưa, vỏ hoa quả, căn biệt thự vốn được trang hoàng tiện nghi nhưng bây giờ lại thật khó coi.

“Lâm Hàn, cậu về mà không nói trước tiếng nào thế, quá mất lịch sự! Trong nhà bao nhiêu người thế này, cậu lịch sự chút đi được không? Ở trước mặt họ hàng, đừng làm tôi mất mặt!”

Dương Cảnh Đào ngồi trên sofa cắn hạt dưa, vừa nói vừa ném vỏ hạt dưa xuống đất:

“Vừa vào cửa cậu đã gọi vợ, haha, trong đầu cậu toàn hình ảnh nam nữ vớ vẩn đúng không? Cậu không thể nghĩ đến công việc và sự nghiệp được à?”

“Đúng đó, học Tiểu Đào nhà chúng tôi đây này, bây giờ con bé chỉ một lòng tập trung vào sự nghiệp. Một người đàn ông có sự nghiệp, tại sao phải lo lắng vì một người phụ nữ?”

Chú Tư Trương Đức Thuận khinh thường liếc nhìn Lâm Hàn.

“Này, Lâm Hàn, sao cậu lại về rồi? Tôi nghe nói cậu nịnh hót đi theo được đại gia ở Kim Lăng à? Về muộn thế này, chẳng lẽ là bị người ta đuổi về?”, chú Hai Trần Đại Cường cũng nói.

Lâm Hàn nhíu mày, anh không hiểu vì sao mình vừa mới rời khỏi Đông Hải chưa bao lâu thì Dương Cảnh Đào chưa có sự cho phép của anh đã đưa bao nhiêu họ hàng về nhà thế này.

Hơn nữa còn làm cho nhà anh bừa bộn thế kia.

Lẽ nào bài học trước đây anh dạy dỗ Dương Cảnh Đào và đám người kia vẫn chưa đủ?

“Lâm Hàn, tự cậu không biết cố gắng, mỗi ngày chỉ nghĩ đến việc nịnh bợ đại gia, cậu có thể có tiền đồ gì?”, Dương Cảnh Đào lại nói, vẻ mặt ghét bỏ: “So với Tứ Hải, tôi thật mất mặt khi có thằng con rể như cậu!”

“Hahaha!”

Gần mười người họ hàng xung quanh đều cười thành tiếng, tất cả đều nhìn Lâm Hànvới ánh mắt khinh thường.

“Cảnh Đào, tôi nghe nói con rể Triệu Tứ Hải còn lại của anh rất có bản lĩnh, không nghĩ đến việc bảo Tứ Hải dẫn Lâm Hàn đi theo làm ăn?”, một người họ hàng cười nói.

Dương Cảnh Đào xua tay: “Đúng đó, tôi cũng nghĩ thế, nhưng Lâm Hàn là bùn loãng không thể trát tường, không chịu cầu tiến. Cho dù đi theo cũng chẳng làm được gì”.

Sau đó ông ta lại đắc ý:

“Nói đến Tứ Hải, con rể đó của tôi đúng là rất có bản lĩnh, các chú không biết chứ bây giờ nó đã đi theo ông chủ bất động sản Phùng Thạch làm việc rồi, tương lai rất rộng mở!”

“Ông trùm bất động sản Đông Hải, Phùng Thạch? Đó là người nổi tiếng đấy! Tứ Hải đi theo Phùng Thạch thì đúng là việc thăng quan tiến chức ở trong tầm tay!”, Trần Đại Cường nói, vừa hâm mộ vừa ngạc nhiên.

Trương Đức Thuận ở bên cạnh dường như nghĩ đến điều gì, ánh mắt loé lên:

“Hơn nữa Phùng Thạch cũng không đơn giản đâu. Tôi nghe nói phía sau ông ta còn có nhân vật lớn giúp đỡ, nếu không cũng không thể đi đến ngày hôm nay. Tứ Hải đi theo ông ta đúng là sẽ phát triển sớm thôi!”

“Chúc mừng, chúc mừng…”

Lập tức mấy người họ hàng đều nhìn Dương Cảnh Đào với vẻ mặt hâm mộ.

Nghe những lời này của các họ hàng xung quanh, Dương Cảnh Đào đột nhiên cảm thấy nở mày nở mặt. Có con rể như Triệu Tứ Hải, ở trước mặt họ hàng ông ta cũng oai lắm.

Dương Cảnh Đào lại nhìn Lâm Hàn rồi lắc đầu thở dài:

“Cùng là con rể của Dương Cảnh Đào tôi, sao khác biệt lại lớn thế chứ? Lâm Hàn, tôi khuyên cậu, cậu đừng nghĩ đến việc nịnh bợ đại gia nữa, tôi bảo Tứ Hải tìm việc cho cậu, làm vận chuyển gạch nhé. Mỗi tháng cho cậu sáu ngàn tệ, hoặc là cậu tiếp tục đi giao đồ ăn, lương cũng không thấp!”

Dương Cảnh Đào là chủ gia đình, có thể tuỳ ý chỉ trỏ.

Dương Cảnh Đào biết Lâm Hàn có tiền, cũng biết căn biệt thự này là của anh.

Nhưng hôm nay có bao nhiêu bà con ở đây, những chuyện khác không nói, ông ta nhất định phải có thể diện!

Nhất định phải để những người này biết ai mới là chủ gia đình!

“Chuyển gạch? Sáu ngàn tệ một tháng?”

Mấy bà con đột nhiên bật cười, nhìn Lâm Hàn như nhìn thằng hề.

Lúc này, trên mặt Lâm Hàn không có biểu cảm gì, ánh mắt lạnh như băng.

Bố vợ Dương Cảnh Đào chưa được sự cho phép của Lâm Hàn đã dẫn theo bao nhiêu họ hàng tới đây thì thôi đi, lại còn làm loạn ở nhà anh.

Điều này có thể bỏ qua, nhưng bây giờ đám người này còn khinh thường anh.

Lâm Hàn bật cười, đúng là cho thể diện mà còn không thèm!

“Ông nhìn xem, thằng vô dụng này, một tháng sáu ngàn tệ mà đã vui thành thế này. Đúng là thiển cận, cả đời chỉ có thể chuyển gạch thôi, cậu cũng chỉ xứng làm vậy mà thôi!”

Một người họ hàng nhìn thấy nụ cười của Lâm Hàn thì lập tức bật cười.

Lâm Hàn nhìn mọi người xung quanh với ánh mắt lạnh lùng:

“Đây là nhà tôi, mời tất cả các ông ra khỏi đây ngay lập tức!”

“Hử?”

Nghe vậy, sắc mặt Dương Cảnh Đào sa sầm: “Lâm Hàn, cậu có ý gì? Đây đều là người thân họ hàng của cậu, cậu đuổi họ ra ngoài? Phép lịch sự đâu? Cậu không hiểu à?”

Những người họ hàng ở bên cạnh đều nhìn Lâm Hàn với vẻ bất mãn, mấy ngày nay họ ở trong căn biệt thự này cảm thấy vô cùng thoải mái, cũng mở mang tầm mắt đây mới là cuộc sống của người có tiền!

Đây là điều mà trước đây họ thậm chí không dám nghĩ tới, có lẽ cố gắng làm việc cả đời cũng không mua nổi nhà vệ sinh trong biệt thự.

Nhưng bây giờ, có thể trò chuyện, ngủ nghỉ ở đây, điều này thật hạnh phúc biết bao?

Bọn họ còn định ở đây lâu dài, dù sao biệt thự lớn thế này hoàn toàn có thể ở được, nhưng không ngờ Lâm Hàn lại đuổi họ đi.

“Lâm Hàn, cậu là cái thá gì? Ngày đó cậu đánh tôi, bảo tôi rửa xe cho cậu, tôi còn chưa tìm cậu gây phiền phức đâu! Cậu thế nào, cậu không tự biết à?”, Trương Đức Thuận lạnh lùng nói:

“Căn biệt thự này một mình cậu mua chắc? Còn không phải là do Tiểu Lệ? Chúng tôi ở nhà của họ hàng mình, cậu là một thằng con rể tới ở rể thì dựa vào đâu đuổi chúng tôi đi?”

Trần Đại Cường ở bên cạnh cũng đồng ý:

“Đúng thế, căn biệt thự lớn thế này cậu và Dương Lệ làm sao ở được hết? Cho người già chúng tôi hưởng thụ một chút thì có sao? Đây chính là lúc cậu báo hiếu đấy!”

“Đúng là không hiểu chuyện, không có chút lịch sự nào…”

Nhất thời, mấy người họ hàng đều lần lượt chỉ trỏ Lâm Hàn.

Nghe vậy, sắc mặt Dương Cảnh Đào sa sầm: “Lâm Hàn, cậu có ý gì? Đây đều là người thân họ hàng của cậu, cậu đuổi họ ra ngoài? Phép lịch sự đâu? Cậu không hiểu à?”

Những người họ hàng ở bên cạnh đều nhìn Lâm Hàn với vẻ bất mãn, mấy ngày nay họ ở trong căn biệt thự này cảm thấy vô cùng thoải mái, cũng mở mang tầm mắt đây mới là cuộc sống của người có tiền!

Đây là điều mà trước đây họ thậm chí không dám nghĩ tới, có lẽ cố gắng làm việc cả đời cũng không mua nổi nhà vệ sinh trong biệt thự.

Nhưng bây giờ, có thể trò chuyện, ngủ nghỉ ở đây, điều này thật hạnh phúc biết bao?

Bọn họ còn định ở đây lâu dài, dù sao biệt thự lớn thế này hoàn toàn có thể ở được, nhưng không ngờ Lâm Hàn lại đuổi họ đi.

“Lâm Hàn, cậu là cái thá gì? Ngày đó cậu đánh tôi, bảo tôi rửa xe cho cậu, tôi còn chưa tìm cậu gây phiền phức đâu! Cậu thế nào, cậu không tự biết à?”, Trương Đức Thuận lạnh lùng nói:

“Căn biệt thự này một mình cậu mua chắc? Còn không phải là do Tiểu Lệ? Chúng tôi ở nhà của họ hàng mình, cậu là một thằng con rể tới ở rể thì dựa vào đâu đuổi chúng tôi đi?”

Trần Đại Cường ở bên cạnh cũng đồng ý:

“Đúng thế, căn biệt thự lớn thế này cậu và Dương Lệ làm sao ở được hết? Cho người già chúng tôi hưởng thụ một chút thì có sao? Đây chính là lúc cậu báo hiếu đấy!”

“Đúng là không hiểu chuyện, không có chút lịch sự nào…”

Nhất thời, mấy người họ hàng đều lần lượt chỉ trỏ Lâm Hàn.

Lâm Hàn phớt lờ những lời này, bước tới chỗ Trần Đại Cường.

“Làm gì đấy? Cậu còn định ra tay với chú Hai là tôi à? Cho cậu mượn một lá gan đấy, có dám không?”

Thấy Lâm Hàn bước đến, Trần Đại Cường vắt chân lên nhau, được nước mở miệng.

“Đúng thế, đúng là tôi muốn ra tay đấy!”

Lâm Hàn cười lạnh lùng, dùng một tay xách Trần Đại Cường lên như xách gà con.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status