Chàng rể vô song

Chương 816: Sự đời xoay vần



Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********

Bên trong xe.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ngô Xuyên nghe thấy Lâm Hàn nói vậy thì sửng sốt, rồi kịp phản ứng lại.

Nghĩ kỹ lại thì đúng là thế thật, Lâm Hàn đã riêng vận chuyển số máy móc hạng nặng ấy đến Bắc Đông, hiển nhiên là muốn lợi dụng chúng để giúp đỡ các thế lực vùng xám ở đây.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau khi biết được điều ấy, Ngô Xuyên bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Có vài nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng ấy của Lâm Hàn thì bên anh ta cũng dễ làm hơn, vừa có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, còn có thể khiến đám thế lực vùng xám kia ngừng kinh doanh phi pháp, chuyển sang làm ăn hợp pháp.

Tuy sẽ gặp phải đủ mọi vấn đề, nhưng Ngô Xuyên cũng đã có cách giải quyết. Dù sao, thực lực và mối quan hệ đều được cung cấp đầy đủ hết rồi. Chẳng phải Lâm Hàn không tạo điều kiện mà bảo Ngô Xuyên hướng dẫn đám thế lực vùng xám kia làm ăn hợp pháp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trái lại, Lâm Hàn đã cung cấp đủ mọi tài nguyên, từ công ty đến vốn rồi cả các mối quan hệ.

Giờ lại có thêm vài nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng kia, quả thật có thể khiến các thế lực vùng xám yên tâm. Ngô Xuyên cũng nhẹ nhõm, còn lại thì hiển nhiên không thành vấn đề.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc này, Ngô Xuyên cũng cười nói: "Chuyện khác đương nhiên tôi sẽ không khách sao với anh Hàn, chỉ vì vài nhà xưởng kia có quy mô quá lớn, còn ảnh hưởng rất rộng, nên tôi mới khó xử".

Lâm Hàn nghe vậy thì gật đầu, tất nhiên là anh hiểu được ý của Ngô Xuyên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vài nhà xưởng này đương nhiên khác với các nhà máy và công ty khác. Nó không chỉ có quy mô lớn nhất từ trước đến nay, mà còn là máy móc hạng nặng tiên tiến đến từ La quốc, có thể nói số máy ấy đã đi đầu trong ngành kỹ thuật ở Hoa Hạ, nên tất nhiên là có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.

Tuy Lâm Hàn sẽ lợi dụng vài nhà xưởng kia giúp các thế lực vùng xám ở Bắc Đông phát triển, nhưng nó lại có một tầm quan trọng rất lớn với nhà họ Lâm. Thế nên, anh chỉ dùng họ ở một mặt cho phép nào đó, rồi chia một phần lợi nhuận cho họ mà thôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bởi vì đây là những máy móc có kỹ thuật tiên tiến đến từ La quốc, nên có rất nhiều mặt các thế lực vùng xám kia chẳng thể giúp được gì, chỉ giúp được vài chỗ nhỏ lẻ mà thôi.

Tuy chỉ là vài chỗ nhỏ và Lâm Hàn cũng chỉ cần chia ra một phần lợi nhuận nhỏ cho họ. Nhưng so với thu nhập mà khi các thế lực vùng xám kia buôn bán phi pháp thì nó đã là một con số khá lớn, thậm chí còn nhiều hơn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Kể từ đó, vì có Lâm Hàn và vài nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng kia, mà các thế lực vùng xám ở đây vừa chuyển đổi hình thức kinh doanh từ phi pháp sang hợp pháp sẽ kiếm được không thua gì trước kia. Khởi đầu như thế đã xem như rất tốt, so với các công ty mới chập chững lập nghiệp thì đã khiến không biết bao nhiêu người hâm mộ.

Bấy giờ, Lâm Hàn lại chợt nhớ ra một chuyện, nhìn Ngô Xuyên nói: "À đúng rồi, bởi vì là nhà xưởng sản xuất máy móc hặng nặng nên bọn họ cũng không giúp được gì nhiều. Tôi chỉ dùng họ ở một vài mặt, rồi trả lương tương ứng thôi. Còn cụ thể thế nào thì tôi sẽ bảo nhân viên chuyên nghiệp sắp xếp".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Đương nhiên rồi", Ngô Xuyên cười đáp, hoàn toàn chẳng để ý mấy chuyện ấy.

Mặc dù Ngô Xuyên không hiểu rõ vài nhà xưởng kia, nhưng cũng biết đôi chút. Lâm Hàn chỉ cần nhường ra một bộ phận nhỏ thôi, đã đủ để các thế lực vùng xám kia kiếm bộn tiền.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Một lát sau, đoàn xe chợt dừng lại trước cửa một quán ăn

Lâm Hàn xuống xe thì thấy đây là một quán ăn nằm bên cạnh cầu, chính là quan ăn nhỏ mà lần trước Lâm Hàn và đám Ngô Xuyên đến Phụng Thiên lần đầu tiên đi ăn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lâm Hàn vẫn nhớ như in quán ăn này, tuy không tính là sang trọng, nhưng cũng khá nổi tiếng ở Phụng Thiên bởi đồ ăn nơi đây. Lúc ấy, Lâm Hàn và đám Ngô Xuyên còn xảy ra xung đột với đàn em của Trương Thiên Sơn, sau đó được ông ta chạy tới giải vây.

Chuyện cũ dần dần hiện lên trong đầu, Lâm Hàn không khỏi cảm khái, ký ức chỉ mới như hôm nào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Cố tình", Lâm Hàn liếc Ngô Xuyên nói.

Đồ ăn ở quán ăn này khá ngon, Lâm Hàn vẫn nhớ như in hương vị ấy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ngô Xuyên đứng cạnh cười nói: "Đến giờ, tôi vẫn nhớ hương vị đồ ăn nơi đây, nghĩ tới là chảy nước miếng".

Lâm Hàn nghe vậy bật cười, sao anh lại không thèm cơ chứ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau đó, đám Lâm Hàn bèn bước vào ăn cơm.

Anh bất chợt có chút bực bội, đây còn chưa trở thành ông chủ nhà họ Lâm mà cũng đã bận rộn như thế. Một khi lên làm gia chủ, tiếp quản toàn bộ sản nghiệp trong gia tộc thì chẳng phải sẽ bận tối mặt tối mày?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tuy cơ chế quản lý của nhà họ Lâm đã khá hoàn thiện, các công việc nhỏ lẻ đều có người đi xử lý. Nhưng có một số việc vẫn cần phải do ông chủ tự mình giải quyết.

Mà sản nghiệp dưới trướng nhà họ Lâm lại muôn màu muôn dạng, liên quan tới nhiều ngành nghề, trải rộng khắp các nước. Vì vậy, ông chủ nhà họ Lâm cũng rất bận. Cập nhật* chương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Những thế lực khác chỉ biết hâm mộ sự hùng mạnh của gia tộc họ, hâm mộ của cải, tài nguyên cùng quyền lực khổng lồ trong tay ông chủ nhà họ Lâm. Nhưng có mấy ai lại thấu hiểu sự mệt mỏi và phiền phức của nó.

Lâm Hàn chưa tự mình trải nghiệm, lại có thể nhìn thấy một chút trên người Lâm Thiên Tiểu

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chẳng qua, anh cũng hiểu, đây là chuyện mà mình không thể từ chối và thay đổi. Chỉ có thể tự nghĩ cách giúp mình giảm bớt áp lức, cố gắng đào tạo thêm một vài cấp dưới thân tín đáng tin và có năng lực, giao bớt công việc cho họ xử lý. Có vậy, Lâm Hàn mới dễ thở hơn.

Sau đó, Lâm Hàn mượn men say đi dạo trong trang viên, bất chợt anh lại đi đến cái đình mà lúc trước mình và Trương Thiên Sơn mới quen, cùng nhau ngồi uống rượu tâm sự.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhìn thấy cái đình quen thuộc ấy, Lâm Hàn chợt ngây người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status