Chào buổi sáng: Ông xã cool ngầu

Chương 297: Hai đứa đang thầm thì cái gì ngoài cửa vậy!


Cố Niệm nếm thử đồ ăn thím Cao chuẩn bị cho cô, liên tục khen không ngớt lời.

Lão thái thái cười hỏi: “Bình thường Chiêu Dương bận rộn công việc có ăn cơm đúng giờ không con?”

“Có cô ấy quan tâm, nên con luôn ăn cơm đúng giờ.” Sở Chiêu Dương nói, “Cho dù con có đi công tác, cô ây cũng căn dặn con, dù có bận rộn đến đâu, cho dù không ăn ngon miệng được như ở nhà nhưng cũng phải ăn. Còn dặn dò trợ lý Hà để ý tới con, nếu con không nghe lời thì nói cho cô ấy biết.”

Lần nào đi công tác cũng như vậy. Cố Niệm hoàn toàn coi anh như đứa trẻ. Nhưng Sở Chiêu Dương lại rất vui vẻ, không hề cảm thấy phiền hà. Không cần Hà Hạo Nhiên nhắc nhở, anh cũng ăn cơm đúng giờ.

“Tuy thím Dư cũng tận tâm, nhưng cũng không dám quá can thiệp, cả ngày nó cứ lạnh lùng trầm mặc như vậy, ngay cả thím Dư cũng sợ ấy chứ. Bây giờ có con chăm sóc Chiêu Dương, bà cũng thấy yên tâm rồi.”

Tận dụng khoảng thời gian rảnh khi làm việc, cho dù là uống một ly cà phê, ăn một miếng sandwich, nhưng cũng đều ăn cơm đúng giờ.

Có người coi trọng mình đến vậy, Sở Chiêu Dương nghĩ, hành vi đó không gọi là quản thúc, mà là quan tâm đến anh. Trong lòng anh thấy vô cùng ấm áp, tự nhiên cũng không muốn phụ lại tấm lòng của Cố Niệm.

Cho dù Cố Niệm thế nào, chỉ riêng việc có thể thay đổi được Sở Chiêu Dương nhiều như vậy, lại có thể chăm sóc tốt cho Sở Chiêu Dương, mọi chuyện đều để ý đến anh, lão thái thái đã thấy yên lòng.

Thực sự đây là lần đầu tiên lão thái thái thấy Sở Chiêu Dương chủ động nói nhiều như thế, vừa mừng vừa sợ.

Sở lão gia nhìn Sở Chiêu Dương, phát hiện trên mặt Sở Chiêu Dương hiện giờ dù vẫn không có quá nhiều cảm xúc, nhưng so với trước đây, vẻ mặt đã nhu hòa hơn nhiều, lúc nãy khi nói chuyện khóe miệng còn cong lên khẽ cười.

Bà không khỏi nhìn Cố Niệm.

Là Cố Niệm đã thay đổi Sở Chiêu Dương sao?

Sở lão gia thở dài trong lòng.

Ngoại trừ Cố Niệm, bà cũng không nghĩ ra được ai khác.

Thôi vậy, nếu Chiêu Dương đã thích, thì cứ như vậy đi.

Sở Chiêu Dương nói nhiều hơn, cũng nhiều cảm xúc hơn, dường như có vẻ gần gũi, dễ hòa hợp với mọi người hơn.

Cố Niệm cũng không giống người xấu, chỉ cần không phải là người xấu, những thứ khác đều không cần để ý đến nữa.

Lão thái thái liên tục gật đầu với Cố Niệm: “Bình thường có con ở bên trông chừng thì bà yên tâm rồi. Thằng bé này bình thường lãnh đạm lắm, không để chuyện gì trong lòng cả. Ngay cả khi ở thành phố B, nhiều khi nó làm việc đến quên cả nghỉ ngơi. Vốn dĩ dạ dày nó đã không tốt, lại còn không chịu ăn cơm tử tế nữa. Trước đây nó phải điều dưỡng rất lâu mới khỏe lên, sau đó đi làm việc mấy năm rồi đâu lại vào đấy.”

Sở Chiêu Dương xưa nay luôn lạnh lùng, không có quá nhiều cảm xúc, một khi đã có tình cảm, sẽ rất sâu đậm, rất nồng nhiệt, sẽ không dễ dàng thu hồi lại.

Đây là chuyện tốt nhưng cũng là chuyện xấu.

Nó có thể có tình cảm, con người cũng tươi mới hơn. Ông bà vẫn luôn lo lắng chuyện chung thân đại sự của cháu trai, nhưng cuối cùng mùa xuân cũng đã đến.

Nhưng nhỡ tình cảm của hai người có vấn đề gì, hoặc có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì tình cảm của Sở Chiêu Dương càng sâu đậm, khi đó sẽ phải chịu càng nhiều tổn thương.

Họ chỉ hy vọng hai đứa trẻ được thuận lợi, mọi chuyện suôn sẻ, không có sự cố gì.

Ăn cơm xong, thím Cao gọt hoa quả, bày thành đĩa ra cho mọi người. Vừa ăn cơm xong, họ cũng không ăn được ngay, bốn người uống trà nói chuyện, trước mặt phảng phất mùi trái cây thơm mát.

Nói là nói chuyện, nhưng đa số đều là lão thái thái hỏi, Cố Niệm trả lời.

Sở Chiêu Dương ở một bên, thần sắc nhu hòa, mỗi khi Cố Niệm nói, anh lại nghiêng đầu nhìn cô. Như thế hai mắt không thể rời khỏi Cố Niệm được, lão thái thái thấy vậy tuy vui mừng, nhưng cũng cảm thấy cháu trai bà khi yêu, sao lại sướt mướt dữ vậy?

Nói chuyện một chút, lão thái thái nhớ ra chút chuyện, liền trở về phòng ngủ.

Không bao lâu sau, lão thái thái đã quay lại, trên tay cầm một phong bao lì xì đưa cho Cố Niệm: “Nào, lần đầu tiên con đến chơi nhà, đây là quà gặp mặt bà tặng cho con.”

Đây được coi là một truyền thống, không thể nói là phong tục, nhưng đa số mọi người đều như vậy. Khi cháu trai đưa bạn gái về nhà ra mắt, người lớn đều phải đưa một chút thể hiện ý tứ.

Bởi vậy, Cố Niệm thoải mái nói cảm ơn rồi nhận lấy.

Cô nghĩ ngợi một chút, rồi đưa cho Sở Chiêu Dương.

Sở Chiêu Dương nhíu mày: “Đưa anh làm gì?”

“Anh giữ giúp em đã.” Cố Niệm nghiêng đầu nghĩ ngợi, cười giảo hoạt, “Nếu không hay là coi như em đưa anh tiền tiêu vặt đi?”

Phong bao lì xì rất dày, xem ra lão thái thái ra tay rất hào phóng.

Mặc dù Cố Niệm nhận lấy nhưng trong lòng vẫn thấy ngại ngùng, cảm thấy lão thái thái đã cho quá nhiều.

Sở Chiêu Dương cong môi, cũng không để ý ông bà anh còn đang ở bên cạnh, nói: “Em cũng biết tính toán đấy, bà cho em, em lại đưa cho anh làm tiền tiêu vặt.”

Nói như vậy, cũng là vì anh sợ lão thái thái mất hứng.

Cố Niệm hiểu, hai mắt cười cong cong, như mặt trăng non phẳng lặng.

“Bà cho em thì tức là của em rồi không phải sao?” Cố Niệm cười nói, vỗ ngực hào sảng nói: “Đủ để em nuôi anh một thời gian rồi.”

Câu nói này khiến lão thái thái không nhịn được bật cười, chảy cả nước mắt.

Bảo sao tính cách Sở Chiêu Dương lại ngày càng tốt hơn như vậy, cũng nói nhiều hơn trước, còn biết cười, giống một con người bình thường hơn.

Có Cố Niệm ở bên cạnh vui đùa, chọc cho Sở Chiêu Dương cười, Sở Chiêu Dương có muốn không vui cũng khó. Tính cách Sở Chiêu Dương vốn lạnh lùng, lại cả ngày bày ra bộ mặt liệt đó, cho dù là họ cũng không có cách gần gũi với nó.

Ông bà đều là người lớn, ai có thể vui đùa cho nó xem được chứ?

Tính tình Sở Điềm vốn hoạt bát vui vẻ, hay tìm Sở Chiêu Dương nói chuyện, nhưng Sở Chiêu Dương không nói, chỉ có Sở Điềm ở đó khoa chân múa tay. Từ năm Sở Chiêu Dương được cứu về đã bắt đầu như vậy. Sau đó, Sở Chiêu Dương dần dần chuyển biến tốt hơn, ngoài sự chữa trị của bác sĩ, Sở Điềm cũng có một phần công sức rất lớn.

Nhưng rồi bọn trẻ cũng phải trưởng thành, Sở Điềm không thể ngày nào cũng đi tìm Sở Chiêu Dương cười đùa nói chuyện được. Còn người ngoài, lại càng không có gan để nói chuyện với Sở Chiêu Dương, chứ đừng nói đến việc chọc cho nó cười.

Hóa ra, bình thường Cố Niệm ở bên Sở Chiêu Dương đều như vậy.

Lão thái thái thầm gật đầu.

Lúc này, ở cửa lớn, chuông cửa lại reo vang.

Thím Cao đang ở nhà bếp dọn dẹp, nghe thấy tiếng chuông cửa liền cởi tạp dề chạy ra toan mở cửa.

Cố Niệm thấy vậy đứng lên nói: “Thím Cao, cứ để con mở giúp cho.”

Thím Cao cười nói: “Vậy thì làm phiền cô Cố.”

“Cũng không phải là chuyện gì to tát mà.” Cố Niệm cười nói, đi ra cửa, nhìn hình ảnh hiển, thấy Sở Điềm đang đứng ngoài cửa.

Từ bên ngoài không nhìn được bên trong là ai, Sở Điềm vẫn một mình đứng đó vẫy tay cười với ống kính camera.

Cố Niệm không nhịn được cười, nhanh chóng mở cửa cho Sở Điềm.

Sở Điềm vừa vào nhà đã thấy Cố Niệm đứng ở cửa, ngạc nhiên khoác tay Cố Niệm, nhỏ giọng nói: “Sáng nay em phải trực, vừa tan ca là đi đến đây liền. Ở nhà bà nội rất dễ tính, nhưng ông nội thì hơi khó tính. Anh hai cũng không phải là người biết điều tiết được, nên em mới đến đây xem sao.”

Cố Niệm cảm động nhìn Sở Điềm, cô biết Sở Điềm đang lo cô ở đây khó thích ứng được, có cô cháu gái Sở Điềm ở đây bầu không khí càng tốt hơn nữa.

“Lão phu nhân rất dễ chịu, lão gia tuy có hơi khó tính chút, nhưng cũng không làm khó chị.” Cố Niệm nói.

Sở Điềm gật đầu mạnh: “Đúng vậy đấy, không ngờ chị mới tới mà đã nhìn ra rồi!”

“Mặc dù chưa ở đây lâu, nhưng chị cũng nói chuyện với ông bà không ít, nên đã nhìn ra được một chút.” Cố Niệm nói.

“Hai đứa đang thầm thì to nhỏ cái gì đấy?” Sở lão gia sốt ruột hỏi, cứ cảm thấy Sở Điềm đang nói xấu mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status