Chào buổi sáng: Ông xã cool ngầu

Chương 983: Ở lại đây


“ Không biết nữa, để mẹ xem nào.” Minh Ngữ Đồng nằm phía bên ngoài, với tay ra lấy cái điện thoại để bên cạnh, “Chín giờ.”

Vẫn may, chưa muộn.

“Hôm nay con ngủ khá nhiều rồi, bây giờ đừng ngủ nữa. Thức dậy ăn chút gì đó đã.” Minh Ngữ Đồng nói.

Tiệc rượu bình thường phải bảy giờ mới bắt đầu, ít nhất cũng phải diễn ra trong hai tiếng.

Minh Ngữ Đồng tính toán một chút, Phó Dẫn Tu chắc sẽ không về sớm vậy. Cô thở phào một hơi, quyết định trước chín giờ phải đi, như vậy mới ổn.

Thím Hoắc vẫn hâm nóng cháo, đợi Minh Ngữ Đồng và Tiểu Cảnh Thời đi xuống thì ngay lập tức múc hai bát cháo cho họ.

Minh Ngữ Đồng cũng cảm thấy hơi đói, ngồi xuống cùng ăn với Tiểu Cảnh Thời.

Vì Tiểu Cảnh Thời vừa mới khỏi ốm, không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ, ăn cháo là tốt nhất.

Minh Ngữ Đồng sợ Tiểu Cảnh Thời thèm nên không ăn gì khác, chỉ ngồi bên cậu bé.

Ăn tối xong, Minh Ngữ Đồng chơi với Tiểu Cảnh Thời một lúc, thấy sắp đến giờ rồi, cô liền chuẩn bị ra về.

Tiểu Cảnh Thời không nỡ xa Minh Ngữ Đồng, chạy đến ôm lấy cô, “Đồng Đồng, mẹ không thể ở lại với con à?”

“Ngày mai mẹ lại đến thăm con được không? Mẹ sẽ chơi với con cả ngày.”

Ngày mai Tiểu Cảnh Thời đã xin nghỉ, ngày kia mới đi học.

“Vậy… hay là con về cùng mẹ?” Tiểu Cảnh Thời ôm lấy cánh tay của Minh Ngữ Đồng, dụi đầu vào cánh tay cô giống như một chú hổ con, “Đồng Đồng, con muốn mẹ ở bên cạnh con.”

Minh Ngữ Đồng vuốt ve trán cậu bé, bây giờ ngoài trời đã khá lạnh, nhưng cô cũng không muốn rời xa Tiểu Cảnh Thời, liền nói, “Vậy con vào mặc thêm quần áo ấm rồi đi cùng mẹ về nhà.”

“Vâng!” Tiểu Cảnh Thời vui vẻ nhảy từ sofa xuống, “Đợi con đi sửa soạn, sẽ nhanh thôi. Đồng Đồng, mẹ đợi con nhé!”

“Mẹ đợi con mà, không phải vội.”

Tiểu Cảnh Thời đã chạy như điên về phòng của mình.

Minh Ngữ Đồng đang đứng đợi thì bên ngoài có tiếng mở cửa. Cô kinh ngạc quay đầu ra nhìn. Ngay sau đó, nhìn thấy Phó Dẫn Tu đi từ bên ngoài trời đầy gió vào trong nhà.

Minh Ngữ Đồng ngây người, phản ứng đầu tiên là trốn đi. Không đợi não nghĩ thông suốt, cô đã đứng dậy. Nhưng cô ngay lập tức phản ứng lại, bây giờ thì cô có thể trốn được ở đâu?

Ý nghĩ trốn chạy thật là ngu ngốc!

“Cậu chủ, cậu về rồi!” Thím Hoắc vui mừng nói.

Phó Dẫn Tu gật đầu, đi vào cửa thay giày.

Lần này cũng may có thằng nhóc Tiểu Cảnh Thời. Vừa nãy trước khi ăn cơm, nhân lúc đi vào nhà vệ sinh rửa tay, cậu bé đã gọi điện thoại cho anh, nói Đồng Đồng đang ở đây. Ngay sau đó anh vội vàng rời khỏi bữa tiệc, quay về nhà. Anh vốn cho rằng tối nay Minh Ngữ Đồng sẽ tới tham gia bữa tiệc nên anh mới đi. Nếu không thì anh tuyệt đối sẽ không tới buổi tiệc rượu nhàm chán kia. Ai ngờ hôm nay Minh Ngữ Đồng lại không đi, lại còn đến nhà mình.

Minh Ngữ Đồng thấy không trốn đi đâu được, chỉ đành nhắm mắt kiên trì đi gặp anh. Cô cũng có làm việc gì xấu hổ đâu, việc gì phải trốn.

“Đồng Đồng!” Mặc dù Phó Dẫn Tu đã biết trước cô ở đây, nhưng nhìn thấy cô, vẫn giả vờ ngạc nhiên. May mà anh về kịp lúc, cô vẫn chưa rời đi.

Phó Dẫn Tu thở phào một hơi, nhanh chóng đi vào nhà, “Em đến à?”

Bình thường anh có thể ung dung ứng phó với mọi tình huống, có thể hài hước, có thể đưa đẩy, tùy cơ ứng biến. Khi oán giận người khác thì cay nghiệp, mỉa mai, đến cả thủ đoạn độc ác anh cũng sẽ làm. Anh cực kỳ giỏi ăn nói, không giống với Sở Chiêu Dương mặt lạnh, lời vàng ý ngọc không cạy mồm ra được. Bị người khác oán giận cũng không nói, chỉ dùng khí thế áp bức đối phương.

Nhưng lúc này Phó Dẫn Tu dường như bỗng nhiên trở thành một người ăn nói vụng về, đến chân tay cũng lóng ngóng theo.

Anh đi đến trước mặt Minh Ngữ Đồng, rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ nói ra một câu vô cùng ngu ngốc “Em đến à?”

Minh Ngữ Đồng lùi về phía sau một bước, giữ khoảng cách với Phó Dẫn Tu, “Tôi đến thăm Tiểu Cảnh Thời, bây giờ tôi phải về rồi.”

Phó Dẫn Tu khẽ cau mày, cô như vậy là sao?

Rõ ràng lần trước gặp mặt, mặc dù cô không quá vui vẻ hòa nhã với anh, nhưng cũng không có giống như bây giờ, bài xích anh. Bây giờ cô không thèm nhìn anh, lúc nói chuyện cũng quay đi hướng khác. Thậm chí khi anh đến gần cô, thì cô lại tránh anh, cảnh giác lùi về sau.

Phó Dẫn Tu không hiểu, nhìn chằm chằm Minh Ngữ Đồng. Rõ ràng lần trước vẫn tốt, anh còn thấy giữa bọn họ có tiến triển, nhìn thấy chút hi vọng. Nhưng chỉ mới mấy hôm không gặp, Minh Ngữ Đồng lại giống như cũ. Bây giờ trong mắt cô chỉ có lạnh nhạt, thậm chí là mạnh mẽ từ chối. Lẽ nào trong khoảng thời gian này lại xảy ra chuyện gì hay sao?

“Đồng Đồng, em làm sao vậy? Có phải anh đã làm sai chuyện gì không? Sao em…” thái độ em lại thay đổi nhanh như vậy?

“Không có.” Minh Ngữ Đồng lạnh nhạt nói, cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo chút phức tạp, “Sao anh lại nghĩ như vậy chứ? Phải rồi, tôi muốn đưa Tiểu Cảnh Thời đến chỗ tôi ngủ một đêm, có được không?”

“Em lo lắng cho sức khỏe của thằng bé, muốn chăm sóc nó, chi bằng tối nay ở lại đây đi?” Phó Dẫn Tu nắm lấy cơ hội, đề nghị.

Sao Minh Ngữ Đồng có thể đồng ý được, cô đang định lên tiếng từ chối thì Phó Dẫn Tu đã nhanh miệng nói trước: “Em muốn ngủ một mình một phòng hoặc ngủ chung phòng với Cảnh Thời đều được. Em không cần để ý đến anh, anh sẽ không làm phiền em.”

Chỉ cần cô chịu ở lại, anh đã thỏa mãn rồi.

“Nếu như em không muốn anh xuất hiện trước mặt em, anh sẽ tránh đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status