Chế tạo hào môn
Chương 154
Chương 154: Tôi muốn hai trăm triệu
Theo suy nghĩ của Cơ Trấn Hùng, thật ra hủy hôn thì
chỉ cần nói một câu là xong, miễn là da mặt đủ dày thì
chẳng phải sợ gì cả.
Nhưng chủ tịch Lưu lại nói một câu khiến ông ta toát
hết mồ hôi lạnh: “Đừng tưởng rằng tôi không biết nhà họ
Cơ các ông đang nghĩ cái gì. Chỉ vì người ngoài nói nhà họ
Cơ liên hôn với tập đoàn Lưu Thị là vì không có khả năng
tài chính nên ông muốn hủy hôn đúng không. Tôi cũng
không ngại nói thẳng, Cơ Hương Ngưng của nhà họ Cơ
các ông sắp đi đăng ký kết hôn với con trai Lưu Quân Bồi
của tôi rồi. Chỉ cần bọn họ đi đăng ký thì nhà họ Cơ còn
sống được bao lâu nữa? Cho dù giờ ông có từ chối thì đến
lúc nhà họ Cơ phá sản, mấy công ty đó cũng sẽ là của tôi
thôi”
“Ông nói vớ vẩn! Cô ta là người nhà họ Cơ, không có
sự cho phép của tôi thì sẽ không được phép kết hôn với
con trai ông!” Cơ Trấn Hùng cố gắng duy trì giọng điệu
bình tĩnh.
Chủ tịch Lưu cười khẩy đáp: “Vậy tôi khuyên ông nên
đi hỏi suy nghĩ của con dâu tương lai nhà tôi trước đi đã.
Ông thật sự cho là ai cũng nghe lời ông hết chắc?”
Tắt điện thoại, Cơ Trấn Hùng đứng im không nhúc
nhích. Đám Cơ Cindy đứng bên cạnh nóng lòng hỏi: “Chủ
tịch Lưu nói sao?”
“Cái tên khốn đó dám uy hiếp tôi!” Cơ Trấn Hùng trầm
giọng nói.
Đám người Cơ Cindy không nói gì nữa. Bọn họ có thể
tưởng tượng được chủ tịch Lưu đã nói những gì. Hoặc là
từ chối hủy hôn, không thì cũng đem chuyện này ra ép
nhà họ Cơ bán hết văn phòng chỉ nhánh đi.
Lúc này, Cơ Trấn Hùng quay sang hỏi Cơ Xuyên Hải:
“Cơ Hương Ngưng đâu? Cô ta đâu rồi? Bảo cô ta đến gặp
tôi ngay!”
“Hình như sáng sớm Cơ Hương Ngưng đã đi tìm Lưu
Quân Bồi rồi, hai người này có mối quan hệ khá tốt...”
Cơ Trấn Hùng nghe vậy thì càng tức hơn: “Con gái nhà
họ Cơ mà lại cứ đi tìm người đàn ông nhà khác làm cái gì!
Mau gọi cô ta về cho tôi!”
Đám người nghe vậy thì bày ra vẻ mặt kì lạ. Ban đầu là
ông sống chết bắt Cơ Hương Ngưng đi nịnh nọt Lưu Quân
Bồi, bây giờ nói thế này có khác nào tự vả không chứ.
Cơ Xuyên Hải trong lòng cười trộm, nhưng trên mặt thì
vẫn tỏ vẻ nghiêm trang. Ông ta rút điện thoại ra gọi cho
Cơ Hương Ngưng trước mặt mọi người.
“Hương Ngưng à, ờ, chủ tịch có chuyện cần tìm cô, cô
về được không? Sao? Đang uống trà với Lưu Quân Bồi,
không đi được á? Chuyện này...”
Cơ Xuyên Hải nói được một nửa thì đã bị Cơ Trấn
Hùng cướp mất điện thoại. Người đàn ông quyền lực nhất
của nhà họ Cơ lúc này phẫn nộ hét vào điện thoại: “Uống
cái gì mà uống! Trong vòng nửa tiếng nữa cô phải có mặt
ở phòng làm việc của tôi, nghe rõ chưa hả!”
Điện thoại truyền tới giọng nói lạnh nhạt của Cơ
Hương Ngưng: “Đừng có nói to thế, tôi có điếc đâu. Chờ
tôi uống trà với Quân Bồi xong tôi sẽ về”.
Nói rồi, Cơ Hương Ngưng cúp luôn điện thoại.
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Cơ Trấn Hùng giận
đến mức suýt thì ném bay cái điện thoại. Ông ta đang
chuẩn bị gọi lại cho Cơ Hương Ngưng.
Cơ Xuyên Hải đi qua nói nhỏ: “Lúc này đừng nên ép
cô ta quá, nhỡ đâu ép đến mức cô ta làm thật thì sao
giờ?”
Cơ Trấn Hùng dừng tay lại, một lúc sau thì ông ta thở
hồng hộc ném điện thoại vào ngực Cơ Xuyên Hải: “Chờ
khi nào cô ta về thì đưa đến gặp tôi ngay!”
“Tôi biết rồi” Cơ Xuyên Hải gật đầu.
Cái chờ này kéo dài gần bốn tiếng mới xong.
Gần đến hai giờ chiều, Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải
mới trở về công ty.
Trong bốn tiếng đó, Cơ Trấn Hùng đã chờ đến mức
tóc sắp trắng ra rồi. Bên ngoài thì các đối tác nhốn nháo
đòi trả hàng, trả tiền, ngân hàng và chủ nợ gọi tới như vũ
bão khiến ông ta lạnh hết cả người.
Suốt mấy chục năm làm việc, Cơ Trấn Hùng chưa bao
giờ rơi vào hoàn cảnh khốn cùng như bây giờ, mỗi một
giây một phút đều khó chịu vô cùng.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 269 lượt.