Chế tạo siêu huyền huyễn

Chương 33: Thế lực siêu thoát... Bạch Ngọc Kinh



Dịch: Duy Cường

Đại Chu, Đế Kinh.

Sáng sớm.

Những tia nắng ban mai ấm áp tỏa ra hào quang, soi sáng mặt đất.

Cánh cửa thành nguy nga hùng vĩ của Đế Kinh, chậm rãi hướng về hai bên đẩy ra, vang lên những âm thanh xa xăm trầm đục.

Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, mặt đất rung động kịch liệt.

Ngoài cửa thành, trên quan đạo, bụi mù bốc lên cuồn cuộn, có ba trăm thiết kỵ đang phóng ngựa lao nhanh, để lại sau lưng từng dải bụi mù kéo dài như một con rồng đất đang trở mình, lăn lộn.

Giữa đoàn thiết kỵ, có bốn chiếc xe chở tù binh do mấy con tuấn mã lôi kéo, đang cố sức phi nhanh.

Cửa thành mở rộng, ba trăm thiết kỵ cùng xe chở tù binh trực tiếp vào thành.

Ba trăm thiết kỵ này là quân đội do Lục Trường Không trực tiếp áp giải, xuất phát từ Bắc Lạc thành, lúc trời còn chưa sáng.

Vào bên trong thành, ba trăm thiết kỵ giảm bớt tốc độ.

Hai bên con đường chính của Kinh thành, từ sáng sớm đã bị quân canh giữ Đế Kinh phong tỏa nghiêm ngặt, những tiểu thương bày quầy bán hàng, thậm chí một vài người đi đường đều bị chặn lại ở bên ngoài, rất nhiều bách tính hiếu kì mở to mắt, tò mò nhìn chằm chằm đội thiết kỵ cùng mấy xe chở tù bunh đang di chuyển trên quan đạo.

La Nhạc đứng dưới cổng thành chờ đợi từ lâu.

Bên cạnh hắn là Thống lĩnh cấm vệ quân trong cung, tay đè chuôi đao, im lặng chờ đợi.

Đợi cho Lục Trường Không vừa vào thành.

La Nhạc, Thống lĩnh cấm vệ quân cùng giục ngựa tiến lên đón tiếp.

"Lục thành chủ, mời."

Thống lĩnh cấm vệ quân, eo mang bội đao, sắc mặt cung kính, thân hình trên lưng ngựa hơi nghiêng nói.

La Nhạc yên lặng theo ở phía sau.

Lục Trường Không thân mặc giáp trụ, sắc mặt nghiêm nghị, đối với Thống lĩnh cấm vệ quân trả lễ, sau đó, mang theo ba trăm thiết kỵ, đi thẳng về hướng Đại Chu hoàng cung.

Tới trước đại môn của hoàng thành.

Đội kỵ binh của Lục Trường Không dồn dập xuống ngựa.

Bốn chiếc xe chở tù cũng được sắp xếp ổn thỏa.

Trời còn chưa sáng Lục Trường Không liền đã bắt đầu giục ngựa lên đường, cuối cùng cũng kịp đến hoàng cung trước khi buổi tảo triều bắt đầu.

Hoàng thành có ba cổng chính, trên đầu cổng tạo thành hình mái vòm, nằm liền nhau, cổng ở giữa cao nhất, đạt tới chín mét, hai cánh cổng hai bên nhỏ hơn, chỉ cao có hai mét.

Qua khỏi cổng chính của Hoàng thành, là một quảng trường rộng lớn, toàn bộ đều được lát bằng đá trắng, đứng ở đây tầm mắt được mở rộng đến cực hạn, đây chính là quảng trường của Hoàng thành, đầu cuối của quảng trường chính là Hoàng thành đại điện, Thái Hòa điện.

Mái hiên to lớn, trụ cột cao ngất, mười tầng bậc thang được tạo nên từ bạch ngọc, trên cầu thang có điêu khắc đồ án sông núi.

Hai bên lại có hai tượng sư tử được khắc bằng bạch ngọc đứng chầu, thần tuấn vạn phần.

Lục Trường Không một thân áo giáp, long hành hổ bộ đi tới, gỡ bõ mũ giáp trên đầu.

La Nhạc yên lặng theo ở phía sau.

Trên bậc cầu thang bằng đá của Hoàng thành, từng vị quan lớn, trọng thần của Đại Chu khoan thai cất bước, tiến vào trong điện.

Rất nhiều vị đại thần của Đại Chu, khi nhìn thấy Lục Trường Không đôi mắt đều hiện lên ánh sáng kỳ dị.

Tin tức Lục Trường Không trấn thủ Bắc Lạc thành, đánh lui năm vạn đại quân của Đạm Đài Huyền, đã sớm truyền vào kinh thành.

Đối với hiện tại đang bị mười hai lộ chư hầu ép đến mức không thở nổi Đại Chu mà nói, đây là một tin tức tốt.

Lục Trường Không sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp, bước vào chính điện.

Bách quan chia ra đứng ở hai bên, trong chính điện, Thiên tử Đại Chu mặc áo bào thêu hình ngũ trảo kim long, ngồi ngay ngắn trên long ỷ, mặc dù tuổi nhỏ nhưng khí vũ hiên ngang, tư thế bất phàm.

Vũ Văn Tú nhìn thấy Lục Trường Không.

Trên mặt từ từ hiện lên nụ cười.

Tảo triều thật ra cũng không quá quan trọng, chủ yếu là một cái hình thức, cùng với thâm ý ở đằng sau.

Trong bốn phạm nhân, có ba vị là Tông sư trong giới võ lâm, còn một vị là Tông sư dưới trướng của Đạm Đài Huyền.

Sau khi tảo triều, sẽ dẫn giải ra ngoài Hoàng thành, chém đầu ở ngọ môn.

Trước ánh mắt của hàng ngàn hàng vạn dân chúng....

Của rất nhiều thám tử các đại thế gia đang giấu mình trong kinh thành rộng lớn.

Bốn vị Tông sư, đầu người rơi xuống đất

....

Lục Trường Không một tay cầm theo mũ giáp, đi ra hoàng thành.

Bên ngoài cửa cung.

Một vị nho sinh tuấn tú, từ đằng xa liền hướng về Lục Trường Không chắp tay thi lễ.

"Lục thành chủ, tôn sư cho mời."

Nho sinh tuấn tú mỉm cười nói.

Lục Trường Không nhìn vị nho sinh này, sắc mặt không một chút thay đổi.

"Bắc Lạc thành còn rất nhiều việc, Trường Không cần phải sớm trở về, chỉ có thể từ chối thịnh tình, xin giúp chuyển lời tới quốc sư, ngày khác rảnh rỗi, Trường Không nhất định sẽ tự mình tới nhà xin lỗi."

Lục Trường Không nói.

Nói xong, hắn đội mũ giáp, gọi La Nhạc đang tới ở phía sau đuổi theo, nhanh chóng rời đi.

"Lục thành chủ, tôn sư có dặn, nhất định phải mời thành chủ tới thư phòng gặp mặt, tôn sư gần đây tình cờ đạt được cơ duyên, thông qua nghiên cứu y học, đạt được một ít thành quả, có thể trị khỏi bệnh ở chân của Lục công tử."

Nho sinh tuấn tú vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, nói.

Bước chân của Lục Trường Không dừng lại, đôi mắt hơi híp.

Hắn quay đầu nhìn nho sinh tuấn tú, người sau trên mặt vẫn duy trì nụ cười ưu nhã.

Đã nói đến mức này, Lục Trường Không cũng không tiện từ chối tiếp tục từ chối.

"Tốt, quốc sư sự vụ bận rộn thế mà còn lo lắng bệnh tình của con ta, đã như vậy, làm phiền các hạ dẫn đường."

Khuôn mặt căng cứng của Lục Trường Không buông lỏng, chắp tay cười nhẹ nói.

...

Sâu trong Hoàng thành.

Lọt thỏm giữa những cung điện cao lớn, vàng son lộng lẫy, là một tòa lầu các thấp bé, chỉ cao hai tầng.

Lầu các không hoa lệ, thậm chí mặt ngoài còn có vẻ cũ kỹ.

Tòa lầu này, gọi là thư các.

Bên trong đang ngụ lại vị lão nhân tôn quý nhất Đại Chu triều, bậc thầy của đế vương, lão sư của toàn bộ nho sinh trong thiên hạ....

Nho sinh tuấn tú đưa Lục Trường Không đến cửa thư các, liền dừng lại không đi tiếp.

Mặc dù hắn quyền cao chức trọng, nhưng nếu không được quốc sư triệu kiến, hắn cũng không dám tùy tiện bước vào thư các.

Lục Trường Không một mình bước vào trong đình viện đơn sơ.

La Nhạc bị cản bên ngoài.

Ngay cả nho sinh tuấn tú cũng không được phép bước vào, nói gì đến La Nhạc hắn.

Lục Trường Không sửa lại áo giáp, chắp tay quan sát xung quanh, đình viện rất nhỏ, có không ít hoa có mới được trồng.

Trước cửa thư các.

Có một thân ảnh đang nằm trên một chiếc ghế dài làm bằng trúc, mùi rượu tỏa ra nồng nặc.

Đó là một vị tóc tai bù xù, mặc y phục nho sĩ, nhưng áo quần xốc xếch, trước ngực lộ ra.

Hắn cầm lấy một cái hồ lô rượu rất lớn, cả người toát lên vẻ lôi thôi lếch thếch, thần thái chếnh choáng hơi men, thỉnh thoảng lại nấc lên một tiếng.

Trong miệng lẩm bẩm không biết đang nói điều gì.

Lục Trường Không nhìn người nọ, tròng mắt hơi hơi ngưng tụ.

"Tiên sinh, thành chủ Bắc Lạc thành Lục Trường Không, đến đây cầu kiến quốc sư."

Lục Trường Không chắp tay.

Nho sinh áo quần lộn xộn tay cầm hồ lô rượu, ánh mắt lờ đờ vì hơi men liếc nhìn Lục Trường Không.

Hắn duỗi ra một ngón tay, chỉ vào Lục Trường Không, cười ha hả.

"Thì ra là thế, lão tử tính một quẻ, rõ ràng điềm báo Bắc Lạc thành nhất định bị phá..."

"Hiện tại, xem ra là tên con cháu nông dân nhà ngươi gặp được vận may."

Nho sinh không ngừng phát ra tiếng cười to, vừa cười, vừa nâng hồ lô lên rót rượu vào trong miệng.

"Thiên Ngữ, đừng nói bậy."

Bỗng nhiên.

Bên trong thư các, truyền ra một thanh âm có vẻ già nua, nhưng ấm áp ôn hòa.

Một vị lão nhân tóc trắng xóa, thân mặc áo bào mộc mạc, chân mang giày cỏ, tay cầm một cuốn sách bằng thẻ tre, chậm rãi đi ra.

Nho sinh đang phát ra tiếng cười đột nhiên im bặt, quay đầu nhìn qua.

Vẻ mặt của Lục Trường Không vốn đang rất khó coi, trông thấy lão nhân, cũng hơi hơi thư giãn, thả lỏng mấy phần.

"Quốc sư."

Lục Trường Không chắp tay, cung kính nói.

Hắn không dám tỏ vẻ bất kính đối với người trước mắt.

"Không cần đa lễ."

Quốc sư ôn hòa khoát tay áo, ánh mắt rơi vào trên thân Lục Trường Không.

Liếc nhìn từ trên xuống dưới.

Mặc dù thân là Tông sư cao thủ, nhưng đối diện vị lão nhân yếu đuối này, Lục Trường Không lại cảm giác được áp lực cực nặng nề, như núi cao đè ép, phảng phất cả người đều bị nhìn thấu.

Quốc sư nhìn Lục Trường Không, đôi mắt dần dần nheo lại, nơi đáy mắt tựa như có ánh sáng lóe lên.

"Thì ra là thế, Trường Không ngươi đã tìm được biện pháp trị liệu bệnh ở chân của Bình An."

Quốc sư tay nắm quyển sách làm bằng thẻ tre, nở nụ cười hòa ái.

Sau đó, giơ lên thẻ tre, đánh vào đầu của nho sinh đang uống rượu một cái.

"Thiên Ngữ, chuẩn bị xe."

Đang chìm trong men say, nho sinh gương mặt ngơ ngác.

"Chuẩn bị xe?Đi đâu?"

Ánh mắt của quốc sư mang theo ẩn ý liếc nhìn Lục Trường Không, nói:"Ngươi thay lão phu đi Bắc Lạc thành một chuyến, mặc dù Trường Không đã có biện pháp giải quyết bệnh của Bình An, tuy nhiên, ngươi cần phải đi qua xem kỹ, nếu chân của Bình An vẫn chưa tốt, vậy ngươi dùng cách của lão phu thử một lần xem sao."

"Lão phu vẫn nghe đồn đại về tài năng của Bình An, có điều bị bệnh tật làm cản trở, không thể đi xa, nếu như bệnh của hắn đã được trị khỏi, vậy liền gặp gỡ một lần.”

Lời nói của quốc sư làm cho toàn thân Lục Trường Không chấn động.

Ánh mắt của nho sinh y phục lôi thôi trực tiếp sáng lên.

"Đây là dấu hiệu ta sẽ có thêm một vị tiểu sư đệ?"

"Hắc.... Sau này lão tử liền không cần làm người trông coi cái các tàn tạ này."

....

Trước cửa Túy Trần các.

Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, tóc trên đầu được bó bằng ngọc quan, có một thanh ngọc trâm xen kẽ, môi hồng răng trắng, tuấn tú lịch sự, Ngưng Chiêu đứng sau xe lăn, nàng mặc một thân váy dài, từng cơn gió nhẹ thổi qua, lay động làn tóc mây trên đầu nàng, nhẹ nhàng phơ phất.

Nhiếp Trường Khanh cầm đao mổ heo, yên lặng thủ hộ bên người Lục Phiên.

Lục Phiên một tay chống cằm, tay kia khoác lên tấm chăn mỏng bằng lông dê, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ, híp mắt, trước mắt của hắn có một dòng thông báo hiện lên.

"Nhiệm vụ chi nhánh 2: Bắt đầu từ số không, sáng tạo siêu thoát thế lực 【 tiến độ trước mắt: Chọn Túy Trần các làm cơ sở ( cơ hội đổi tên: 1) "

Đổi tên?

Lục Phiên chống cằm, ánh mắt lấp lóe.

Trước đó khi hắn cứu được Nhiếp Trường Khanh, hệ thống liền phán định là đã hoàn thành nhiệm vụ, mà bây giờ, tuy hắn đã làm chủ Túy Trần các, lại vẫn chưa được công nhận là hoàn thành nhiệm vụ.

Rõ ràng, hệ thống yêu cầu xây dựng một cái siêu thoát thế lực, không chỉ là chọn được địa điểm, còn phải thanh lý hết các cơ sở ngầm của các thế lực khác, đem khu vực đó hoàn toàn khống chế trong lòng bàn tay.

Ngón tay của Lục Phiên nhẹ nhàng gõ vào trên cằm, trầm tư.

Đổi thành tên gì bây giờ?

Túy Trần các nhất định là không được, mặc dù đọc lên rất nho nhã, rất có chất thơ, nhưng ai cũng biết.... Ba chữ này, chính là đại biểu cho nơi ăn chơi trác táng bậc nhất Bắc Lạc thành.

Lục Phiên hơi híp mắt, tinh thần khẽ động.

"Thiên thượng bạch ngọc kinh, thập nhị lâu ngũ thành..."

Gió thổi lất phất.

Trước Túy Trần các, bỗng nhiên vang lên tiếng cười khẽ.

"Đã như vậy, lần này liền đổi thành...Bạch Ngọc Kinh đi."

Lục Phiên thầm thì nói.

"Chúc mừng kí chủ đổi tên địa điểm thành công, thành lập siêu thoát thế lực Bạch Ngọc Kinh, ban thưởng: Một bộ Ngộ Đạo khí.”

Trước mắt, thông báo của hệ thống xuất hiện.

Giờ khắc này, Lục Phiên tinh thần phấn chấn, mắt sáng như đuốc.

Hắn ngẩng đầu nhìn tấm biển Túy Trần các.

Chậm rãi giơ tay lên phất qua trước mắt, dường như muốn đem ba chữ Túy Trần các trên tấm biển xóa đi.

“Gạt bỏ bụi trần che mắt tục, từ đó bạch ngọc rơi thành lầu."

"Lầu này chỉ tại trên thiên thượng, nhân gian nào có mấy ai nghe."

Lục Phiên cười khẽ.

Sau lưng hắn Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh thân thể rung động, không thể tưởng tượng nổi nhìn tấm biển Túy Trần các.

Đã thấy, bên trên tấm biển ba chữ Túy Trần các chậm rãi, bị một loại sức mạnh kì dị xóa đi.

Thay vào đó là ba chữ hoàn toàn khác biệt...

Bạch Ngọc Kinh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status