Thiên kim bạc tỉ 2: Chị vợ, anh yêu em

Chương 76-1: Trại trẻ mồ Côi(I)


Tinh Vân từ phòng tắm sa hoa bước ra, chán nản nằm dài trên giường. Tự nhiên thấy nhớ con trai láu lỉnh của mình. Trước đây mỗi ngày đi làm về đều chơi với nó. Cái miệng ba tuổi chí chóe suốt ngày đến khi mệt mới chịu đi ngủ. Bây giờ hắn lại mang con của cô đi. Phải làm sao lấy lại con đây?

Tinh Vân đang mải mê suy nghĩ thì bỗng điện thoại của cô vang lên. Tinh Vân liền ấn nút trả lời: “Thiên Vũ, là em.”

“Tinh Vân, nhớ anh không?”

“Không.”

“Em gái nhỏ, em không cần tạt nước đá như vậy chứ. Bây giờ ở New York là không độ đã lạnh lắm rồi, em còn nỡ cho anh chịu rét vậy.”

“Em chỉ nói sự thật thôi. Em đang nhớ con trai. Hôm nay Nam Phong đã đưa nó rời khỏi nhà họ Cao.”

“Tưởng chuyện gì, em chạy sang đó là được.”

“Không, hai ngày trước em đã nói chia tay rồi.” Giọng Tinh Vân ủ rủ.

Lâm Thiên Vũ liền vui vẻ nói: “Thật sao? Em vì anh nên chia tay với hắn phải không? Anh biết mà, cuối cùng em cũng không vượt qua được “mĩ nam kế” của anh.”

“Bớt tự luyến đi.”

Đầu dây bên kia sằng sặc cười. Tinh Vân lại nói tiếp: “Không liên quan đến ai cả. Tự bản thân em không đủ tự tin theo đuổi tình cảm này mà thôi.”

“Dù thế nào thì em cũng đừng quên hôm nay là sinh nhật của Tinh Nhật. Anh chỉ muốn gọi điện chúc mừng sinh nhật con trai thôi. Dù sao sau này chúng ta cưới nhau nó cũng phải gọi anh bằng ba...”

Người nào đó đang luyên thuyên tự vẽ về tương lai tươi đẹp thì bị Tinh Vân chặn lại: “Đúng rồi, ngày này ba năm trước em bị bắt cóc. Em phải nhanh chóng đi tìm Tinh Nhật mới được. Chưa có sinh nhật nào em được ở cạnh con cả. Cám ơn anh Thiên Vũ. Cám ơn anh đã nhắc em.”

“Kêu tài xế đưa em đi.”

“Em biết rồi.”

Tinh Vân vội vàng thay quần áo, tay cầm gói quà náo nức đến biệt thự nhà họ Đoàn tìm con trai.

“Không ăn cơm hả con?” Bà Minh đon đả hỏi con.

“Con sang nhà họ Đoàn.” Tinh Vân vừa nói vừa nhanh chân ra cửa.

Cao Hiển Minh buông tờ báo xuống nhìn theo con: “Tối nay có về không để ba mẹ chờ cửa.”

Tinh Vân liền nói: “Hôm nay con về trễ, ba mẹ cứ đi ngủ trước. Khi nào về con gọi quản gia.”

Hai người tiễn con gái bảo bối của họ bước vào xe mới an tâm quay vào ăn cơm. Bao nhiêu năm rồi Tinh Vân mới có cảm giác được cả ba và mẹ cùng quan tâm lo lắng cho mình như vậy. Nhưng cô thì hầu như không làm được gì cho con của mình. Suy nghĩ miên man một lúc thì xe đã đến cổng lớn nhà họ Đoàn. Nhận ra xe của Tinh Vân, bảo vệ gác cổng liền vội mở cửa cho cô vào. Chiếc xe hơi sang trọng lái vào khoảng sân rộng lớn của biệt thự. Hình như là biệt thự đang được tu sửa trang hoàng cho hôn lễ của Đoàn Nam Phong và cô. Bước vào nhà Tinh Vân thấy người trên kẻ dưới nhà họ Đoàn đang lo trang hoàng nhà cửa cho tiệc cưới tháng sau, bất giác cô chạnh lòng. Đoàn Nam Phong không báo với người nhà chuyện họ chia tay sao?

“Thiếu phu nhân, thiếu gia đang ở trên phòng. Để tôi đưa cô đi.” Quản gia nhà họ Đoàn cung kính lễ phép chào hỏi cô dù rằng đây là lần đầu tiên cô bước vào biệt thự của nhà họ Đoàn.

“Lão phu nhân và phu nhân đâu?” Tinh Vân muốn sang chào người lớn trước khi đi gặp hắn.

Nhưng quản gia nói: “Lão phu nhân và phu nhân đã đi Anh quốc thăm gia đình của phu nhân.”

Bây giờ Tinh Vân mới nhớ ra gia đình bà Catherine là một trong những quý tộc giàu có nhất trong lịch sử nước Anh.

“Còn Tinh Nhật?”. Tinh Vân liền hỏi.

“Xin lỗi thiếu phu nhân, chuyện về tiểu thiếu gia thì tôi không biết. Trước nay mọi chuyện của tiểu thiếu gia đều do tự tay thiếu gia làm. Người dưới chúng tôi không được phép biết.”

Cô nghe xong khẽ gật đầu đi theo quản gia vào phòng của Đoàn Nam Phong. Cánh cửa gỗ đóng lại tự nhiên khiến cô thấy lo sợ. Cô nhìn quanh không thấy hắn đâu cho nên mạo muội đi vào cánh cửa phòng ngủ. Phòng ngủ rộng lớn treo bức hình cưới mà hôm trước hai người cao hứng đi ra ngoại ô chụp. Hôm nay có lẽ họ đã giao tới. Cô nhìn thấy trên tủ đầu giường một quyển album, đoán chắc là hình cưới của họ cho nên không giấu nổi tò mò liền mở ra xem. Trong album có rất nhiều bức ảnh đẹp và ngọt ngào của hai người.

“Nam Phong, cười lên một cái nào. Anh toàn xị mặt thôi.”

“Như thế này được chưa? Anh không quen cười trước mặt người lạ.” Người nào đó cười như mếu lầm bầm nói.

“Được rồi, được rồi, giữ nguyên tư thế đó.” Nhiếp ảnhh gia và êkip thực hiện mừng muốn khóc khi Đoàn Tổng tài chịu nhe răng thấy cả lợi ra. Còn Tinh Vân thì ôm bụng cười không nhịn được.

“Em cười thật sự rất đẹp, cũng rất ăn hình.” Một giọng nói từ phía sau vọng tới, một vòng tay mạnh mẽ sau đó liền ôm lấy eo nàng, mặt hắn nhanh chóng áp vào cổ nàng hít hà. Hơi ấm quen thuộc của hắn phả quanh người nàng.

Đoàn Nam Phong và nàng đã là câu chuyện của ngày hôm qua. Hắn không yêu nàng nhưng lại cứ thích những chuyện này với nàng là vì sao?

“Đoàn tổng, xin lỗi đã tự ý vào phòng anh. Còn xem đồ của anh.” Tinh Vân nói xong nhanh chóng rời khỏi hắn đứng lên đi đến phạm vi an toàn. Lúc này nàng mới thấy hắn hoàn toàn không mặc gì cả. Mái tóc ướt nhỏ giọt xuống vai chỉ có một cái khăn nhỏ quàng ngang vai để thấm nước. Hắn khiêu gợi tình tứ nhìn nàng: “Chịu đến tìm anh rồi sao?”

“Anh mặc đồ vào rồi nói.”

Đoàn Nam Phong nhìn mặt nàng đỏ lên thì khoái chí tiến lại gần nàng: “Lần đầu em nhìn thấy hay sao?”

Nàng bắt đầu ấp úng quay đi: “Tôi đến đây tìm Tinh Nhật.”

Đoàn Nam Phong nhanh tay kéo nàng vào lòng, hắn hít hà hương thơm trên người nàng: “Mùi thơm tuyệt diệu này khiến tôi không cưỡng lại được.”

Vừa nói xong hắn nhanh luồn tay vào nơi nhạy cảm của nàng: “Bé con, em cũng muốn tôi phải không?”

Tinh Vân hoảng hồn rời khỏi phạm vi khống chế của hắn, nàng quay mặt đi nói: “Tôi muốn gặp con. Tôi có quà cho nó...”

Chưa đợi nàng nói hết câu, Đoàn Nam Phong đã đưa ngón tay của hắn lên mũi hít hà: “Cái này đã bán đứng em rồi. Em không chịu nổi nữa nên đến tìm tôi phải không?”

Tinh Vân lười biếng nói chuyện với cái tên này, nàng liền gắt lại: “Đoàn Nam Phong, anh giấu con tôi ở đâu. Mau cho tôi gặp nó. Tôi không rảnh nói chuyện tào lao với anh.”

Đoàn Nam Phong nhếch môi cười hỏi nàng: “Hôm nay là ngày gì mà em lại hớt hải chạy đến đây tặng quà cho con? Muốn đến tìm tôi thì cứ nói. Tôi không ngại cho em thỏa mãn.”

Tinh Vân trừng mắt nhìn hắn quát: “Đoàn Nam Phong, anh nói gì đó hả? Miệng mồm bẩn như vậy?”

“Ở đây chỉ có hai chúng ta, em còn ngại?” Hắn vừa nói vừa tiến lại ôm nàng.

“Đồ dê sòm!”. Tinh Vân khó chịu mắng hắn nhưng hắn vẫn không chịu thôi, liền nói: “Em mắng tôi thế nào cũng được, đã dâng đến miệng mà tôi không ăn thì đúng là xem thường em.”

“Tôi tình nguyện bị anh xem thường.”

Nói xong nàng liền chạy nhanh ra bên ngoài thư phòng. Đoàn Nam Phong nói vọng theo: “Tôi đã gửi Tinh Nhật đến trường Greenland để học.”

Tinh Vân liền dừng bước. Đoàn Nam Phong lúc này cũng bước vào phòng thay đồ gần đó vớ áo choàng ngủ khoác lên người bước ra.

“Greenland là trường nào? Tại sao tối như vậy còn học?” Tinh Vân khó hiểu hỏi hắn.

Hắn nhìn gương mặt ngây ngô của nàng phì cười nói: “Greenland là trường nội trú có tiếng ở Los Angeles.”

“Nơi đó có tốt không? Con còn nhỏ như vậy sao anh nỡ...”. Tinh Vân xót xa nói.

“Đó là trường do Đoàn thị đứng ra xây dựng và quản lý. Em nghĩ còn có nơi nào có thể tốt hơn sao?”. “Với lại, mẹ nó không cần nó, để nó trưởng thành sớm cũng tốt.” Đoàn Nam Phong ung dung ngồi trên ghế bành nhìn nàng nói.

Tinh Vân thở dài, dù sao nàng cũng không phải là mẹ tốt của thằng bé. Bây giờ còn muốn chia tay với hắn thì làm gì có chuyện hắn cho nàng can thiệp vào chuyện của thằng bé. Nàng chỉ chìa gói quà ra trước mặt hắn nói: “Hôm nay dù sao cũng là sinh nhật Tinh Nhật. Anh không để con ở nhà đón sinh nhật còn cho nó vào trường nội trú. Tôi đến đây là vì muốn tặng quà cho con. Anh chuyển giúp tôi.”

Đoàn Nam Phong hất mặt lên nói: “Sinh nhật Tinh Nhật là hai ngày trước. Hôm nay là ngày ba năm trước em tỉnh lại mơ màng giận tôi chạy ra ngoài cho bọn bắt cóc có cơ hội ra tay với em để uy hiếp tôi. Tinh Vân, lúc đó em và Lưu Uyển Linh cùng bị Paul và Rio bắt cóc. Tôi đã đi cứu ai? Vì ai mà tôi thương thế đầy mình? Tại sao em cứ nghĩ tôi không yêu em? Em muốn tôi phải thế nào?”. Đoàn Nam Phong càng nói càng lớn tiếng, hắn tiến lại giữ chặt vai nàng gằng giọng hỏi.

Tinh Vân sợ hãi co người lại lí nhí nói: “Tôi phải về rồi.”

Đoàn Nam Phong hai mắt long sòng lên nhìn nàng: “Xưa nay còn có phụ nữ dám từ chối tôi sao?”

Cảm nhận được mùi vị của nguy hiểm đến gần nàng liền sợ hãi hét lên: “Đừng! Tôi không muốn.”

“Không đến lượt em không muốn.” Nói xong hắn mạnh mẽ xốc nàng lên tay bế ngay vào giường.

- ----------------

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!

Cám ơn các bạn!

Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.

https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 94 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status