Chiến thần ngày trở lại

Chương 231: Người quan sát phía sau



Biệt thự ba tầng cạnh sàn đấu là nơi làm việc chuyên dụng của Hàn Việt, gia chủ nhà họ Hàn.

Đứng trên tầng hai, qua rèm cửa có thể nhìn bao quát toàn cảnh trang viên nhà họ Hàn, bao gồm cả sàn đấu.

Trong phòng làm việc, ở vị trí bắt mắt nhất trên bàn làm việc làm bằng gỗ sưa được đặt hai bức ảnh.

Trong hai bức ảnh, đều có sự xuất hiện của một người đàn ông với vẻ ngoài uy nghiêm, chính là Hàn Việt.

Nhưng một tấm là Trương Mỹ Vi chụp cùng Hàn Vũ Bằng thưở thơ ấu.

Tấm còn lại là một phụ nữ trung niên có vẻ ngoài dịu dàng và người đẹp Hàn Tâm Nhụy.

Trần Thái Nhật thoải mái ngồi trên ghế văn phòng, nhìn người trong ảnh, không khỏi thở dài.

"Xem ra Hàn Việt vẫn còn tình cảm với hai con của mình, nếu không đã không để bức chân dung gia đình ở đây".

"Chủ nhân, tới rồi, tới rồi!"

Genko đã tháo mặt nạ, đứng bên rèm, nhắc nhở Trần Thái Nhật.

Cô ấy quay mặt về phía cửa sổ, trước mặt có để một chân máy, bên trên còn được đặt một thiết bị quay video độ phân giải rất cao.

Thông qua chức năng kính viễn vọng của thiết bị, Genko trông nghiêm túc, quan sát mọi động tĩnh bên ngoài.

Trần Thái Nhật cầm trên tay một quả cam đã bóc, anh đứng trước cửa sổ kia, quan sát sàn đấu võ.

Nhìn về phía xa.

Một bóng người hoảng sợ đột nhiên xuất hiện ở lối vào của sàn đấu.

Tóc dài xõa tung, dáng người hình chữ S, nét mặt cảnh giác.

Là Trương Mỹ Vi, cô vợ nhỏ của gia chủ nhà họ Hàn, cũng chính là bà lớn của nhà họ Hàn.

Lúc này, bà ta không có được cảm giác tự do, mà ngược lại còn lo lắng nhìn xung quanh.

Gần như lao vào trong sàn đấu, kết quả phát hiện một cảnh tượng vô cùng quái dị.

Khắp nơi toàn là người...

Ngổn ngang, lộn xộn, nằm vạ vật, đủ mọi tư thế.

Trong đó có cả Hàn Việt, gia chủ nhà họ Hàn, cũng ngã bổ nhào trên bục người chủ trì, không biết còn sống hay đã chết.

Trương Mỹ Vi kinh ngạc, chết sững người, sau đó ngập ngừng bước vào bên trong.

Một khung cảnh im lặng đến lạ lùng.

Trương Mỹ Vi đi đến người nằm gần nhất, thử kiểm tra hơi thở của anh ta bằng tay.

Ngay giây tiếp theo, vẻ mặt của người phụ nữ xinh đẹp thả lỏng rõ rệt.

Hiển nhiên, bà ta hiểu ra những người này chỉ vì một lí do chưa xác định mà ngất đi, chứ không phải đã chết hết.

Sắc mặt của người đẹp đột nhiên có chút hưng phấn, đắc ý nhìn về phía sàn đấu.

Trong nháy mắt, mắt của bà ta bỗng sáng lên, khóe miệng nở một nụ cười quái dị.

Bà ta chạy nhanh đến giữa sàn đấu, để lại một làn bụi mù trong không khí.

Lúc này, khoảng cách bốn năm mét có hai người nằm trên sàn.

Một người là cao thủ hạng tám Hàn Tâm Nhụy, còn đang hôn mê, tay vẫn đang ở tư thế cầm một thanh trường kiếm.

Người còn lại là em trai Hàn Vũ Bằng của cô ấy.

Một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, lúc này cơ thể không có chỗ nào là bình thường.

Cơ bắp của gã bị rạn nứt, da bật máu, khuôn mặt vẫn còn bầm tím, bộ quần áo chiến đấu trên người thì rách tả tơi.

Trương Mỹ Vi kêu lên "A", lập tức chạy đến chỗ con trai mình.

Khi chạy đến nơi, bà ta quỳ rạp trên mặt đất, ôm lấy nửa thân trên của Hàn Vũ Bằng, không kìm được nước mắt.

"Con ơi! Ai đánh con thành thế này hả?"

Sau đó, cũng thử kiểm tra hơi thở qua mũi.

May mắn thay, gã cũng chỉ hôn mê.

Trương Mỹ Vi khóc một hồi, rút ra một chai sứ từ trong túi, lấy một viên thuốc, cho Hàn Vũ Bằng uống.

Trần Thái Nhật nhờ có ánh mắt sắc bén với tầm nhìn xa mạnh hơn cả đại bàng, tuy đứng từ xa nhưng vẫn nhìn thấy cảnh này.

Sau khi uống thuốc, hơi thở của Hàn Vũ Bằng rõ ràng trở nên nhẹ nhàng hơn, hiển nhiên là vết thương của gã cũng thuyên giảm.

Bà ta cố gắng đỡ con trai đến lều nghỉ ngơi bên cạnh.

Sau khi Trương Mỹ Vi thu xếp ổn thoả cho Hàn Vũ Bằng mới đứng dậy, đi tới chỗ người nhà họ Hàn đang nằm vất vưởng trên mặt đất ở trong và ngoài sàn đấu.

Vẻ mặt bà ta càng ngày càng lạnh, ngón tay siết chặt kêu ken két.

Trương Mỹ Vi không chút do dự, trực tiếp sải bước đi về phía Hàn Tâm Nhụy đang ngã trên mặt đất, vẻ mặt càng ngày càng dữ tợn, tựa hồ muốn trút bỏ thù hận.

Trần Thái Nhật đứng bên cửa sổ, giữa hai ngón tay cầm một đồng xu, anh tập trung, đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra bất cứ lúc nào.

May mắn thay, cuối cùng không có gì bất ngờ xảy ra.

Đúng như anh nghĩ, bà ta vẫn không ra tay.

Anh thở phào nhẹ nhõm.

Trương Mỹ Vi rời khỏi Hàn Tâm Nhụy nằm trên mặt đất.

Có vẻ như bà ta định rời khỏi sàn đấu.

Trần Thái Nhật rũ quần áo, chuẩn bị gọi Genko trong phòng để cùng rời đi.

Cuối cùng.

"A! Tôi bị sao vậy? Sao lại ngất đi nhỉ?"

"Đã xảy ra chuyện gì thế?"

"Đau đầu quá, cứ như bị đánh ấy!"

"Đồ ngu, ông đập đầu vào cạnh bàn rồi".

"Cuộc đấu võ thế nào rồi?"

Trong vòng vài phút, người nhà họ Hàn ở trong và ngoài sàn đấu đã dần khôi phục lại sự tỉnh táo, đứng ngồi không yên.

Điều họ quan tâm duy nhất lúc này chính là kết quả của cuộc thi đấu vừa rồi.

Gia chủ nhà họ Hàn là Hàn Việt cũng đã tỉnh lại, ho khan hai tiếng, đứng ở bên cạnh sàn đấu.

"Tâm Nhụy! Con sao rồi?"

Hàn Tâm Nhụy là một cường giả hạng tám, hồi phục nhanh hơn người thường, lúc này đã đứng thẳng dậy, lắc đầu. Nghe thấy tiếng gọi của bố, cô ấy lập tức trả lời.

"Bố, con không sao".

Người đẹp kiểm tra toàn thân thì phát hiện không bị thương nặng, tuy nhiên đầu vẫn còn hơi choáng.

Cô ấy đứng thẳng người, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía đối diện.

Đại sư mặt nạ và cô hầu “Mèo thần tài” đang ung dung ngồi đó.

Người đàn ông đeo mặt nạ “Kung Fu Panda”, tay còn nghịch một đồng xu, chăm chú nhìn Hàn Tâm Nhụy trong vài giây.

Lúc này, mọi người đều ý thức được một vấn đề.

Có vẻ như chiêu “All-kill” vừa rồi là do đại sư mặt nạ này tung ra!

Trong ngoài sàn đấu, bất kể võ công cao thấp, mọi thứ đều sẽ bị “quét sạch”!

May mắn thay, đây chỉ là một cuộc đấu võ, nếu đây là một trận đấu thực sự.

Sau khi mọi người ngất đi, tên này thản nhiên phi dao lên từng người một, sau đó sàn đấu này, e rằng sẽ trở thành một cái lò thiêu xác chết!

Hàn Tâm Nhụy nhìn đại sư mặt nạ, vẫn không lên tiếng.

Ánh mắt của mọi người cũng đều tập trung vào đại sư và cô hầu.

Trần Thái Nhật nở một nụ cười nhưng không ai nhận ra, anh nói với giọng từ tốn.

"Cô chủ Hàn, đánh tiếp không?"

Hàn Tâm Nhụy ở phía đối diện, với vẻ mặt vô cùng không cam tâm, chật vật, buồn bực, cuối cùng nhẹ giọng nói.

"Tôi... nhận thua".

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status