Chiến thần ngày trở lại

Chương 278

Chương 278: Khí thế hùng hổ

Khung cảnh ở bãi đỗ xe như bùng nổ.

Trong tích tắc, trong đầu mọi người dường như đều nghĩ đến tiêu đề giật tít trên trang nhất của tin tức ngày mai!

“Tin sốc! Người đẹp số một Hoa Hạ mở cửa xe cho ai?”

“Sống lâu thì truyện gì cũng gặp! Có người có thể khiến Ninh Yên Nhiên khúm núm cúi người?”

"Nữ thần sa đọa làm tài xế".

Bom tấn liên tiếp khiến mọi người đều mơ hồ.

Tại sao người đẹp số một Hoa Hạ - Ninh Yên Nhiên lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa cô còn mở cửa xe cho người khác?

Đó là cô chủ của gia tộc hoàng kim đấy!

Trong tích tắc, ánh mắt của mọi người đều dán vào cửa sau của Rolls Royce, muốn xem ai là người có được vinh dự này.

Trên ghế sau, Trần Thái Nhật hừ một tiếng đầy lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ toả ra khắp nơi.

Vù!

Cả bãi đỗ xe như nổi gió lốc!

Vẻ mặt của ai nấy sửng sốt, sởn cả tóc gáy, một cảm giác sợ hãi tột đô như lan ra mọi ngóc ngách,

Anh chậm rãi bước xuống xe.

Ninh Yên Nhiên cúi đầu trước mặt Trần Thái Nhật, anh thản nhiên nhìn xung quanh một tuần.

Mọi người bất giác rụt cổ lại.

Cảm giác áp bức mạnh mẽ đến nghẹt thở!

Cảm giác như có một vị thần giáng trần.

Tịch Khôn cố đứng lên nhìn Trần Thái Nhật, chân dường như hơi mềm nhũn.

Đúng lúc này, một sự việc ngoài tưởng tượng của mọi người xảy ra.

Cô gái vừa bị cậu chủ Tịch chặn đường, mang gương mặt không hề thua kém Ninh Yên Nhiên, bất ngờ hét lên một tiếng rồi ném vali đi.

Vừa chạy vừa nhảy, nhẹ nhàng lao về phía trước.

Trần Thái Nhật nhếch miệng cười.

Cơ thể mềm mại như ngọc, thơm tho, ngã vào vòng tay anh ngay lập tức.

"Xin lỗi, anh đến muộn rồi".

Xì xào!

Càng ngày càng gay cấn!

Miệng của đám người đang hóng hớt không tài nào ngậm lại được.

Bạn trai của người đẹp này hóa ra là anh ta à!

Người đẹp tuyệt trần gây xôn xao khi đứng ở lối ra sân bay, thậm chí còn được cậu chủ Tịch của gia tộc hoàng kim một mực theo đuổi, lúc này lại lao vào vòng tay của Trần Thái Nhật.

Còn Ninh Yên Nhiên, nữ thần số một trong lòng hàng vạn đấng mày râu, người nổi tiếng cả nước đã lâu, cũng lái xe cho người đàn ông bất ngờ xuất hiện này, vẻ mặt khiêm tốn.

Hai người đẹp, cô nào cũng có thể khiến người ta điên đảo.

Bây giờ thì thuộc về anh ta hết!

Tất cả những người đàn ông có mặt bắt đầu khóc điên cuồng trong lòng.

Dựa vào đâu chứ hả?

Rốt cuộc là dựa vào đâu chứ?

Ông trời thật không công bằng!

Khi Trần Thái Nhật đến, thông qua siêu thính giác, anh đã nghe thấy tình cảnh náo nhiệt từ trong xe, lúc này, anh càng muốn thể hiện cái uy của mình.

Cánh tay trái ôm lấy Vân Vũ Phi, anh nhẹ nhàng nhéo mũi cô.

"Đừng tức giận mà, xem anh trả thù cho em này".

Dứt lời, cánh tay phải của anh từ từ duỗi ra.

Ninh Yên Nhiên ở bên cạnh sửng người, nhìn thấy ánh mắt của Trần Thái Nhật, cô lập tức biết ý của anh là gì.

Đúng là đồ không biết xấu hổ, cô thì thầm.

"Sư phụ, sao người lại lôi con ra làm công cụ để giữ thể diện chứ?”

Dứt lời, cô khẽ liếc nhìn Vân Vũ Phi đang ở đối diện với ánh mắt ghen tị.

Miệng thì phàn nàn nhưng vẫn khéo léo nắm lấy cánh tay phải của Trần Thái Nhật.

Nếu bây giờ Trần Thái Nhật có một hệ thống trên đầu.

Tinh!

Nhiệm vụ: Bên trái bên phải đều ôm người thương đã thành công.

Nhận thưởng: Lôi kéo hàng loạt ánh mắt đầy hận thù.

Hiệu ứng: Tất cả đàn ông trong phạm vi năm trăm mét có cảm xúc tiêu cực +10000, tạo hiệu ứng đố kị bùng cháy, làm chậm và giảm 90% tổng lực công kích...

Khóe miệng Trần Thái Nhật không khỏi nhếch lên.

Bởi anh đã phát hiện ra nhiều người đàn ông trong và ngoài bãi đỗ xe đều đang siết chặt tay, bóp điện thoại.

Cảm giác này quá tuyệt!

Đột nhiên, Trần Thái Nhật cảm thấy cả hai bên thắt lưng bị chèn ép cùng một lúc.

Xì xào!

Xong rồi, xong rồi!

Khuôn mặt của Ninh Yên Nhiên đỏ bừng, thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn Vân Vũ Phi ở phía đối diện.

Vân Vũ Phi cũng được ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt trần của người đẹp số một Hoa Hạ.

Một mùi thuốc súng vô hình bỗng phảng phất trước mũi Trần Thái Nhật.

Ninh Yên Nhiên quan sát một hồi rồi bật cười.

"Sư phụ, sư nương xinh đẹp thật đấy, con nhìn mà bị cô ấy mê hoặc luôn rồi".

Vân Vũ Phi nghe thấy lời này liền che khuôn mặt đầy vẻ tò mò.

"Đúng là không thể ngờ được, anh Thái Nhật lại có một đồ đệ đẹp nghiêng nước nghiêng thành như cô đây, đám đàn ông chắc chắn ghen tị chết mất thôi".

Trần Thái Nhật đột nhiên hơi bối rối.

Mấy lời khen kiểu “thương mại” thế này trong lần gặp đầu tiên liệu có ẩn ý nào không?

Mình có nên tiếp lời không vậy?

Sao lại cứ cảm thấy nguy hiểm nhỉ?

Nghĩ đến đây, Trần Thái Nhật nhanh chóng chuyển sự chú ý đến Tịch Khôn đang ở cách đó không xa, bắt đầu chuyển dịch “hoả lực”.

"Tịch Khôn đúng không? Những lời anh vừa nói với bạn gái của tôi, tôi đều nghe được hết rồi, bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn".

Tinh thần của đám người hóng hớt như bị kích thích.

Trần Thái Nhật khẽ cười.

"Lựa chọn thứ nhất, quỳ xuống và tự tát mình trong vòng mười phút như một lời xin lỗi vì đã thiếu tôn trọng bạn gái tôi, sau đó đưa một trăm triệu tệ, coi như tiền sửa xe lúc ban nãy anh đâm vào xe tôi".

Ngay khi những lời này vang lên, trong lòng ai nấy đều bắt đầu điên cuồng phỉ nhổ.

Ai đâm xe của ai hả? Lẽ nào anh ta không rõ à?

Dù phỉ nhổ nhưng không ai dám nói ra.

Nhà họ Tịch chỉ là gia tộc hoa sen hoàng kim thôi, là một gia tộc hạng ba.

Mặc dù có thể lấn át những người bình thường khác đang có mặt.

Nhưng Ninh Yên Nhiên thậm chí còn là người phát ngôn của nhà họ Ninh, gia tộc hoàng kim hạng hai, thực lực của cô đủ đề đè bẹp gã.

Quan trọng hơn cả, ngay cả Ninh Yên Nhiên cũng kính cẩn kêu lên hai tiếng "Sư phụ" trước người đàn ông đó. Rốt cuộc thân phận của anh ta cao quý thế nào thì đám đông cũng không dám tưởng tượng.

Tịch Khôn liều mạng giữ vững cơ thể đang hơi run của mình, lắp bắp hỏi.

"Còn lựa chọn thứ hai?"

Khóe miệng Trần Thái Nhật hơi nhếch lên.

"Lựa chọn thứ hai à, rất đơn giản. Để cấp dưới của anh đè anh trên mặt đất rồi tát trong mười phút, sau đó đưa một trăm triệu tệ tiền đền bù sửa xe".

Tịch Khôn lập tức choáng váng, chửi thẳng.

"Mẹ chứ, hai lựa chọn đó khác quái gì chứ?"

Trần Thái Nhật thờ ơ lắc đầu.

"Đương nhiên là khác. Anh tự mình vả vào mồm thì... tay anh mỏi lắm ấy chứ, để vệ sĩ vả hộ có phải hơn không, đánh xong còn có sức ôm mặt, dù sao cũng vả trong mười phút đấy, mệt chết".

Nghe thấy lời này, khuôn mặt của Tịch Khôn tối sầm xuống như mây đen kéo đến.

Trần Thái Nhật phát hiện ra phản ứng này của đối phương, anh buông hai người đẹp ra, chậm rãi tiến lên hai bước.

Mỗi khi anh đến gần, Tịch Khôn, vệ sĩ và những người phía sau Tịch Khôn không thể không lùi bước.

Như thể một ngọn núi cao đang tiến đến gần họ.

Ánh mắt Trần Thái Nhật hết sức lạnh lùng.

"Tôi mặc kệ anh ở Yến Kinh có thế lực lớn đến cỡ nào, có mạng lưới bạn bè rộng ra sao, dám chọc ghẹo bạn gái tôi giữa đường thì anh động nhầm người rồi đấy! Là rồng thì ông đây rút gân hầm, là hổ thì lột da làm canh! Ba mươi giây, đưa ra quyết định đi!"

Khí thế, gia thế và cảm giác bị áp bức đã hoàn toàn đè bẹp Tịch Khôn.

Những người đang hóng hớt đều cảm thấy Tịch Khôn sắp quỳ rạp xuống tự vả đến nơi rồi.

Dù sao thì nếu để vệ sĩ đè xuống rồi vả mồm thì mặt mũi nhà họ Tịch còn thảm hại hơn!

Tuy nhiên, trước sự mong đợi của mọi người, Tịch Khôn bất ngờ bật cười.

"Ha ha, tao khuyên mày đừng quá kiêu ngạo, mày biết đằng sao nhà họ Tịch tao là ai rồi đấy?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status