Chiến thần ngày trở lại

Chương 280

Chương 280: Kẻ kiêu ngạo của Yến Kinh xuất hiện

Gương mặt Vân Vũ Phi bỗng nhiên thoáng hiện vẻ nóng lòng muốn thử.

Cô nhận roi từ tay Trần Thái Nhật.

"Anh yên tâm, em không biết võ công, sức thì yếu, không đánh chết người đâu".

Dứt lời, cô quay người bước thẳng tới "bao cát" đang treo bên cạnh.

Trái tim của toàn bộ đám người có mặt lúc bấy giờ đều như nhảy dựng lên tận cổ họng.

Cậu chủ gia tộc hoàng kim Tịch Khôn, ngôi sao của giới giải trí, người đàn ông kim cương của Yến Kinh, sắp bị đánh rồi!

Gã thực sự bị treo lên rồi đánh.

Mặc dù đầu Tịch Khôn đang chúi thẳng xuống đất, nhưng gã vẫn có thể quan sát tình hình trước mắt.

"Tôi cảnh cáo cô! Cô đừng có mà qua đây, nếu cô dám đánh tôi, lúc người nhà họ Phùng đến, các người chết là cái chắc!"

Khóe miệng Vân Vũ Phi hơi nhếch lên, người đẹp mỉm cười mà nghiêng nước nghiêng thành.

Nhưng cây roi bằng nhựa cứng trên tay lại lộ ra vẻ nguy hiểm.

Một sự kết hợp kỳ lạ như vậy lại làm tăng thêm vẻ hoang dã cho sự quyến rũ của Vân Vũ Phi.

Vù.

Bốp!

Một âm thanh vang lên hết sức rõ ràng.

"Ối trời ơi! Mắt của tôi!"

Tiếng kêu gào thảm thiết vọng lại, một vết đỏ đậm như máu xuất hiện trên mặt Tịch Khôn, dài từ trán đến khóe miệng.

Đòn roi này của Vân Vũ Phi cứ như đã từng luyện tập, dứt khoát mà tàn nhẫn, đánh thẳng vào mặt đối phương.

"Ha ha! Kêu đi! Kêu tiếp đi!"

Tịch Khôn như sắp phát điên.

"Con đàn bà khốn kiếp! Nếu cô còn dám đánh tôi, chốc nữa tôi nhất định sẽ khiến cô..."

Bốp!

Lại một đòn roi nữa!

Tịch Khôn cạn kiệt sức lực, vẫn còn muốn gào thét.

Răng rắc!

Tiếng roi vọt mạnh.

Kèm theo đó là tiếng hét ngày một lớn hơn.

Già trẻ lớn bé trong sảnh chính khiếp sợ không thôi, im thin thít.

Tịch Khôn nôn máu trong miệng ra, hai chiếc răng bị phần ghồ trên roi đánh văng, hai mắt sưng vù không thể nhìn được.

Gã không dám lắm mồm nữa.

Tịch Khôn đã hoàn toàn nhận thức được tình hình lúc này.

Vân Vũ Phi, và cả đám người Trần Thái Nhật, căn bản là không sợ trời đất!

Khỏi phải nói lúc nhà họ Phùng đến sẽ thế nào, nếu gã còn dám cứng mồm, đợi đến khi cứu viện xuất hiện thì e là gã cũng bị đánh chết luôn rồi!

Vân Vũ Phi cuối cùng cũng thoát ra khỏi cơn nghiện bạo lực, gương mặt táo tợn của cô hơi đổ mồ hôi, cổ tay cũng hơi đau.

"Anh Thái Nhật, em thấy thoải mái rồi, không đánh nữa, mỏi tay".

Trần Thái Nhật bước tới, vội vàng nắm lấy đôi bàn tay trắng nõn, mềm mịn như ngọc của Vân Vũ Phi.

"Thật đấy, đều tại tên này da dày quá, em vất vả rồi".

Tịch Khôn bị treo trên đó, khóc không ra nước mắt.

Bây giờ gã thậm chí không dám hét lên vì đau đớn, vì sợ thu hút sự chú ý của đám người Trần Thái Nhật.

Tán gái đến nỗi bị treo ngược lên như một con chó, e là sau này ở giới nhà giàu Yến Kinh sẽ lại lưu danh thêm một truyền thuyết đáng sỉ nhục này của gã.

Đúng lúc này, đám người đột nhiên xôn xao.

Trần Thái Nhật nghe ngóng, nhìn sang bên cạnh.

Rình rình rình!

Vù vù!

Bất ngờ, hơn chục chiếc ô tô màu đen lao vào bãi xe cạnh lối ra, phanh gấp.

Bịch bịch bịch, một nhóm đàn ông mặc đồ đen được đào tạo bài bản bước ra khỏi xe như thủy triều, chạy tán loạn thành hàng.

"Này đám người đang hóng hớt kia, nhà họ Phùng đang giải quyết việc, những ai không liên quan, lập tức lùi ra sau một trăm mét trong vòng một phút!"

Xì xào!

Đám đông như bùng nổ.

Câu nói đơn giản này khác nào ném một quả bom vào đám đông chứ?

Nam nữ già trẻ bất ngờ quay đầu bỏ chạy.

Ai cũng sợ nếu chạy chậm sẽ bị xóa sổ.

Trần Thái Nhật cũng hơi ngạc nhiên.

Với sức ảnh hưởng đáng sợ có thể khiến đám đông tan tác như ong vỡ tổ chỉ bằng tên gọi, nhà họ Phùng đúng là cũng có bản lĩnh đấy.

Nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông mặc đồ đen, đôi mắt sưng vù của Tịch Khôn lập tức lóe lên một tia sáng.

"Anh Tinh Kiếm! Cứu em với! Cứu em với!"

Tiếng hét như trút toàn bộ hơi thở, xộc thẳng vào tai mọi người.

Uỳnh.

Đám người mặc đồ đen xếp hàng với tốc độ cực nhanh để đón chủ nhân ra mặt.

Đám đông lui ra xa cả trăm mét cũng nhìn chằm chằm vào nhân vật huyền thoại sắp xuất hiện với ánh mắt đầy phấn khích.

Cuối cùng thì hắn cũng xuất hiện.

Cậu chủ nhà họ Phùng, Phùng Tinh Kiếm!

Biệt danh là ngôi sao của gia tộc giàu có Yến Kinh, ngoại hình đẹp trai, khí thế phi thường, võ công đã đạt tới địa vị là một trong chín võ sĩ đỉnh cao hạng chín của Hoa Hạ khi chỉ mới ba mươi ba tuổi!

Mỗi bước chân tựa như đế vương, dễ dàng đè bẹp bất cứ ai.

Áp lực, khí thế, hào quang, vô số mỹ từ như hiện ra trong lòng mọi người.

Phùng Tinh Kiếm như đang đi trong gió trời thổi lồng lộng, quần áo trên người không ngừng bay phấp phơi, tựa như đứa con của trời giáng xuống trần gian.

Ai nấy đều có cảm giác một vị hoàng đế đang đi tham quan.

Hai tay Trần Thái Nhật đút túi quần, đứng sau hai người đẹp tuyệt trần, giống như nước ngược dòng, chặn lại trước khí thế của Phùng Tinh Kiếm.

Cậu chủ nhà họ Phùng, nhân vật hàng đầu quyền lực nhất thành phố Yến Kinh, chậm rãi bước đến trước mặt Trần Thái Nhật.

Tịch Khôn hét đến khản cả cổ.

"Anh Tinh Kiếm! Chính là hắn! Là tên khốn kiếp này cướp mất người phụ nữ của em, hắn còn nói sẽ diệt sạch gia tộc hoàng kim chúng ta, đúng là nói khoác mà không biết ngượng, không biết tự lượng sức, đánh em thì khác nào đánh vào mặt anh đâu chứ!"

Phùng Tinh Kiếm không chút mảy may, hơi giơ tay lên.

Rắc.

Vòng dây quấn quanh mắt cá chân của Tịch Khôn bị đứt ngay lập tức.

Bịch.

Tịch Khôn ngã thẳng xuống đất, chân tay tê dại, nhưng ký ức sợ hãi khi bị đánh đã thôi thúc gã cố gắng đứng dậy.

Gã cúi mình, vội vàng chạy ra sau Phùng Tinh Kiếm.

"Anh Tinh! Không giết cái loại súc sinh không biết trời cao đất dày như hắn thì đúng là sỉ nhục danh tiếng của gia tộc hoàng kim chúng ta! Còn nhà họ Ninh, bọn họ thực sự dám chống lại một gia tộc hạng nhất như anh, thì cũng diệt sạch luôn cho xong!"

Thân hình vạm vỡ của Phùng Tinh Kiếm lúc này giống như một ngọn núi, tích tụ một luồng khí thế mạnh mẽ.

Đám người đang hóng hớt đột nhiên cảm thấy mưa núi sắp ập đến, một trận đại chiến dường như không thể tránh khỏi.

Trần Thái Nhật - một ông hoàng ngông cuồng trong lòng người!

Phùng Tinh Kiếm – đứa con của trời trong lòng người dân Yến Kinh.

Rốt cuộc kết quả sẽ ra sao?

Sự tò mò, hiếu kỳ của mọi người đã lên đến đỉnh điểm trong chốc lát.

Lúc này, Phùng Tinh Kiếm đanh mặt, chậm rãi quay đầu lại.

"Tịch Khôn, cậu có chắc là anh ta không?"

Tịch Khôn vội vàng gật đầu.

"Đúng vậy, chính là tên khốn kiếp này, em chỉ mới đùa người phụ nữ của hắn một tí... À không, là em chỉ mới mắng hắn có vài câu, hắn lại dám yêu cầu em bồi thường một trăm triệu tệ, còn bắt em tự cả!"

Dứt lời, những giọt nước mắt thi nhau tuôn ra.

"Anh nói xem, đây chẳng phải là công khai đánh vào mặt em sao? Hay là công khai đánh vào mặt anh chứ? Đánh chó thì cũng phải nhìn mặt chủ chứ!"

Phùng Tinh Kiếm lặng lẽ gật đầu, khẽ thở dài.

"Biết rồi".

Tịch Khôn nghe vậy mà vui mừng khôn xiết.

"Anh Tinh! Anh cứ yên tâm đi, ở Yến Kinh này chẳng phải nhà họ Phùng có quyền lực cao nhất sao? Anh muốn xử lý thế nào, thì nhà họ Tịch em cũng hết mực ủng hộ! Có đánh chết một thằng ngoại lai cũng không thành vấn đề!"

Phùng Tinh Kiếm nhìn vào đôi mắt điềm tĩnh của Trần Thái Nhật, đột nhiên nói.

"Để tôi xử lý cũng được thôi. Vậy thì thế này đi, cậu lấy năm trăm triệu tệ để xin lỗi anh Trần, sau đó dùng một trăm triệu tệ làm phí ra mặt của tôi, tôi sẽ tự mình tát, yên tâm đi, sẽ không đau đâu".



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status