Chiến thiên

Chương 278: Tái tụ đỉnh núi


Bầu trời bao phủ một màn đen dần dần biến mất, ánh sáng mặt trời bắt đầu ló rạng, mở ra một bầu trời xanh thẳm.

Ánh thái dương vừa mọc lên từ phía đông, trên đỉnh núi đã đứng đầy người.

Giương mắt nhìn lên, số người đông đúc dương như vô tận.

Theo sát Truyện Phàn Cao, đám người Trịnh Hạo Thiên tuy rằng biết mỗi năm tiến vào Vạn Kiếm các không ít người, thế nhưng gặp được quy mô cỡ này, trong lòng vẫn khiếp sợ không ngớt.

Mà Phàn Cao có vẻ vô cùng bình tĩnh, Vạn Kiếm Các hàng năm mở ra một lần, mỗi lần đều tấp nập như vậy, liếc mắt không thấy được điểm cuối.

Nhưng mà, đến chỗ này các phong đầu cũng phân chia nghiêm ngặt đẳng giai.

Trung tâm tự nhiên là đệ tử của mười một tòa trung phong, mà ở giữa tự nhiên là một trăm mười một tòa hạ phong, về phần bên ngoài chính là ngoại vi đệ tử, ngoài cùng là đến từ vô danh phong.

Bạch Thảo Phong lúc này tiến vào Vạn Kiếm Các nhân số không ít, ngoại trừ Trịnh Hạo Thiên cùng sáu vị cực phẩm đệ tử, không ngờ còn hơn mươi mươi người nữa.

Trong những người này, ngoại trừ hai tên nhất giai cùng nhị giai tu luyện giả, còn lại đều là tam giai thượng phẩm luyện yêu vũ giả.

Bọn họ nhìn về phía sáu người Trịnh Hạo Thiên, ánh mắt đều tràn ngập ước ao cùng kính nể, có thể trong lòng họ cũng có sự đố kỵ, đồng thời chỉ hận không thể thay thế vị trí của sáu người này, nhưng trước mặt Trịnh Hạo Thiên cùng Trịnh Phàn Cao, bọn họ không dám biểu lộ ra cái gì.

Dư Uy Hoa ghé bên tai Trịnh Hạo Thiên nói: "Hạo Thiên, quy củ Vạn Kiếm tông hơi quá đáng, đối với những người đến từ tiểu linh giới cùng dân bản địa hoàn toàn là hai dạng đãi ngộ khác nhau.

Đúng vậy, nhìn toàn bộ phong đầu, đến đây hầu như là tam giai tu luyện giả, chỉ có số ít nhị hoặc nhất giai.

Những nhất nhị giai tu luyện giả này không ngoại lệ đều đến từ tiểu linh giới.

Trong Vạn Kiếm tông có một quy củ vô cùng chọc người.

Những ai đến từ tiểu linh giới phải trải qua một năm thí luyện, nếu như không thể vượt qua, coi như tự động buông tha.

Nhưng đại đa số người từ tiểu linh giới lên trong một năm từ liệp vương sẽ trở thành nhất giai luyện yêu vũ giả, hoặc hiếm hoi tiến chức nhị giai luyện yêu vũ giả, chân chính tấn chức tam giai luyện yêu vũ giả quả thực hi hữu.

Mà quy định này lại không ước thúc với đệ tử thuộc về đại linh giới.

Chỉ cần tu vi của bọn họ vượt lên khỏi tam giai, như vậy có thể lựa chọn thời điểm tiến vào vạn kiếm các, tuy rằng cơ hội chỉ có một lần, nhưng hầu hết đệ tử của đại linh giới đều chân chính đạt tới tam giai đỉnh phong mới lựa chọn tham gia thí luyện.

Quy củ này trong Vạn Kiếm tông truyền thừa mấy nhìn năm trước, đã bị người của tiểu linh giới lên án, nhưng đến nay vẫn không chút thay đổi.

Lâm Đình tức giận trợn mắt nói: "Ngươi không nên oán giận, loại quy định này không chỉ ở trong Vạn Kiếm tông mà hầu hết các siêu cấp môn phái nào cũng có loại quy củ như thế này. Ừm, nếu không phải quy củ này ảnh hưởng, đám người đến từ tiểu linh giới sớm đã gia nhập các siêu cấp môn phái hoặc sớm tấn cấp ngoài thất giai rồi."

Đúng là trong các môn phái đều có quy củ bảo vệ quyền lợi của các đệ tử sinh ra tại đại linh giới.

Nhưng mà, sau khi đệ tử đến từ tiểu linh giới tấn chức tới thất giai, những quy củ không công bằng sẽ hoàn toàn mất hiệu lực, không bao giờ ảnh hưởng tới họ nữa.

Chỉ là, muốn qua cánh cửa thất giai này trong trăm không có một.

Truyện Phàn Cao mang theo mọi người đến đỉnh núi, lập tức đưa tới vô số ánh mắt quan tâm.

Những ánh mắt này không chỉ đến từ vô danh phong mà còn từ hạ phong hoặc trung phong khác.

Truyện Phàn Cao ưỡn ngực thẳng tắp, trên mặt hắn vẫn mang vẻ bình tĩnh tươi cười, thế nhưng trong lòng hắn không bình tĩnh chút nào.

Từ khi hắn đến đây tham gia Vạn Kiếm Các thí luyện đã là mười năm, thế nhưng trong vòng mười năm này, Bạch Thảo phong bọn họ đều không có tiếng tăm gì, căn bản không khiến người ta liếc mắt một cái.

Thế nhưng lúc này trong lòng hắn vô cùng kích động.

Một đường bọn họ đi tới, đệ tử trên các phong đầu trong vô danh phong đều vô thức tránh đường, chỉ cần là người gặp mặt một lần đều chủ động chào hỏi với hắn.

Trong bất tri bất giác, hắn mơ hồ có vài phần phong phạm lão đại trong các phong đầu của vô danh phong.

Nhưng mà, hắn cũng rõ ràng những ánh mắt quan tâm cơ bản đều hướng về sáu người Trịnh Hạo Thiên phía sau hắn, vì đối tượng quan tâm chân chính của họ không phải hắn.

Nhưng cho dù là vậy cũng khiến trong lòng hắn tràn ngập tự hào rồi.

"Su huynh, qua đây đi."

Một người hăng hái hướng về đám người Trịnh Hạo Thiên vẫy tay, Truyện Phàn Cao ngưng thần nhìn lại, không khỏi mỉm cười, mang theo mọi người đi qua.

Vị kia chính là Mạch Kinh Lộ của Trường Thọ Phong, phía sau hắn không ngờ có hơn bốn mươi người, nhìn thái độ câu nệ của những người này, hắn đã sớm biết thân phận của họ.

Truyện Phàn Cao cười ha ha nói: "Mạch sư huynh, năm nay Trường Thọ phong nhân tài đông đúc, không ngờ có nhiều người tham gia thí luyện như vậy, Phong chủ của các ngươi thật sự đã lập công lớn."

Mạch Kinh Lộ tức giận trừng mắt với hắn, lúc còn trẻ Mạch Kinh Lộ đã từng theo Truyện Cảnh Thụy học nhệ, hơn nữa hai phong bọn họ mấy trăm năm đều quan hệ thân thiết, vì thế quan hệ giữa hắn với Truyện Phàn Cao là không tầm thường.

"Truyện sư huynh, ngươi ít khách sáo đi, ta cũng không tin, lần này trong vạn phong tiến nhập Vạn Kiếm Các có một phong mang tới áp lực cho Bạch Thảo Phong các ngươi."

Truyện Phàn Cao tuy kịch liệt áp chế tâm tình nhưng khó tránh một tia đắc ý.

"Xin chào Mạch phong chủ."

"Xin chào Truyện sư thúc."

Hai bên môn hạ đệ tử chào nhau, nhưng mà không thể nghi ngờ đám sáu người Trịnh Hạo Thiên bọn họ như hạc giữa bầy gà, thủy chung đều bị mọi người chú mục.

Mạch Kinh Lộ đôi mắt đột nhiên sáng ngời: "Bọn họ tới."

Ánh mắt mọi người không tự chủ được nhìn lên sơn đạo.

Một đám người chậm rãi leo lên phong đầu, hướng về trung tâm đi tới, trong đoàn người có một vị Tố Y nữ tử khiến người khác chú ý.

Khuôn mặt của nàng kiều mị, thân hình yểu điệu, tuy rằng trên người không đeo trang sức gì, cũng không mặc y phục đẹp đẽ, nhưng nàng đứng ở đó cũng hấp dẫn ánh mắt vô số người.

Tựa như cảm giác được ánh mắt quen thuộc của Trịnh Hạo Thiên

Cừu Hinh Dư nghiêng đầu, vừa liếc ánh mắt hai người đã chạm.

Mặc dù trong đoàn người hỗn loạn, nhưng bọn họ không cần quét mắt cũng có thể thấy đối phương, giống như là họ có tâm linh cảm ứng, tự nhiên mà ăn ý với nhau như vậy.

Cừu Hinh Dư hé miệng, một nụ cười nhàn nhạt nổi lên trên khóe miệng nàng.

Lúc này, tựa hồ thời gian cũng trong nháy mắt dừng lại.

Nàng tu luyện Cực âm nội mị thuật đã có chút thành tựu, lúc này tuy chưa thi triển nhưng loại mị hoặc bẩm sinh trong lúc vô tình bị tỏa ra.

Ngoái đầu nhìn lại mỉm cười, bộ dạng này khiến không biết bao nhiêu người tâm tư nổi sóng.

Trịnh Hạo Thiên lộ vẻ hài lòng, tuy rằng bọn họ không thể đứng cùng Cừu Hinh Dư, nhưng vẫn coi như không xa lạ, chỉ cần thế hắn cũng thỏa mãn rồi.

Nhưng mà hắn đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt sắc bén nhìn mình.

Trong ánh mắt này tựa hồ ẩn chứa khí thế cường đại cùng một tia sát khí nhàn nhạt.

Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc quay đầu, tại trung tâm đỉnh núi, một vị nam tử anh tuấn mặc cẩm bào đang lạnh lùng nhìn hắn.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng buồn bực, hắn có thể khẳng định, người này là lần đầu tiên hắn gặp, thế nhưng nhìn bộ dạng người này nhìn mình cực kì bất thiện, thậm chí có chút thù địch, chẳng lẽ là cừu gia chưa từng gặp gỡ?

Trong nháy mắt hắn nghĩ lại đoạn thời gian sau khi mình tiến nhập linh giới một lần.

Thế nhưng hắn không thể giải thích được chính là hắn tuy rằng đắc tội hai người thuộc ngoại tông môn trong đại hình môn phái, nhưng bên trong tông môn tựa hồ không có cừu địch không chết không dừng a.

Cho dù hắn kiêng kỵ Bá Vương phong, tựa hồ cũng không có cừu hận sâu sắc đến thế a.

Truyện Phàn Cao một mực lưu tâm đến động tác của đám Trịnh Hạo Thiên, theo ánh mắt hắn nhìn qua, vội nói: "Hạo Thiên, hắn chính là một trong hai vị cực phẩm luyện yêu vũ giả mà ta đã nói với ngươi, Phụng Vận phong, Trương Vĩ Cừu."

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, nói: "Truyện sư thúc, Phụng vận phong cùng Bạch Thảo Phong có quan hệ thế nào?"

"Quan hệ?" Truyện Phàn Cao sửng sốt: "Phụng Vận phong cao cao tại thượng, Bạch Thảo phong chúng ta là một phong đầu vô danh, chúng ta không có bất cứ quan hệ nào."

Trịnh Hạo Thiên ngạc nhiên kêu lên một tiếng, Truyện Phàn Cao nói cũng không ngoài dự liệu của hắn, nhưng vì thế hắn mới kỳ quái.

Nhạc Mãnh tiến lên một bước, đến bên cạnh hắn nhẹ giọng nói: "Hạo Thiên, người này có khả năng có ý với Cừu cô nương, ngươi phải cẩn thận."

Trịnh Hạo Thiên nhướng mày, hắn nhất thời hiểu ra.

Cừu Hinh Dư vô luận là dung nhan, thân phận hay thực lực bản thân cũng đều là hiếm gặp.

Làm cho kẻ khác rung động là chuyện khó tránh khỏi, chỉ là Trịnh Hạo Thiên lần đầu gặp phải tình địch quan minh chính đại như vậy, trong lòng hơi giận song cũng dở khóc dở cười.

Truyện Phàn Cao kỳ quái nhìn họ, đánh mắt, nói: "Chỗ kia là Từ Hinh, cực phẩm luyện yêu vũ giả của Nhuận Thủy phong, bên kia là thượng phẩm linh khí sư Dương Kiệt Hùng của Thái Hòa phong, bọn họ đều là nhân kiệt một thời, nếu có thể, nên duy trì quan hệ tốt với họ."

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt nhìn về phía Từ Hinh có vài phần hảo cảm.

Nữ tử luyện yêu vũ giả trong đại linh giới không hiếm, nhưng cực phẩm nữ tử luyện yêu vũ giả số lượng cực ít ỏi.

Lúc này, hắn có vài phần muốn kiến thức một chút vị nữ tử cực phẩn luyện yêu vũ giả này có năng lực biến thân gì?

Trong lòng hắn đang miên man suy nghĩ, đột nhiên trên bầu trời vang lên một tiếng chuông lớn.

Tiếng chuông này tựa hồ cũng không vang dội, nhưng trong phương viên mười vạn dặm của Vạn Kiếm tông, tiếng chuông du dương, dư âm còn vang vọng mãi không thôi......
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status