Chiến thiên

Chương 98: Đi một chuyến


Ba vị trưởng bối đầu tiên đều khẽ ngẩn người ra, tiếp đó không hẹn mà cùng cười phá lên.

Lâm Bảo Hoa thở dài một tiếng nói: "Chớp mắt một cái Lâm Đình đã mười bảy tuổi rồi, đến cái tuổi này, cũng nên vì hắn mà thu xếp một lần rồi."

Dư Kiến Thăng chậm rãi gật đầu nói: "Lấy thiên phú cùng tuổi của hắn, nếu là muốn tiếp tục phát triển võ đạo, hẳn là vẫn còn không gian phát triển thật lớn. Lão phu vốn là muốn cho hắn kéo dài thêm mấy năm nữa, bất quá nếu hắn đã có ý trung nhân...."

Nhạc Mãnh cất tiếng cười dài nói: "Kiến Thăng, một người nam nhân chỉ đến sau khi thành gia lập thất mới có thể hiểu ra trách nhiệm. Đây là một chuyện tốt, có lẽ sau khi Lâm Đình hiền chất thành gia lập thất lại càng phát triển lớn hơn nữa cũng không chừng."

Lâm Đình âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn sợ nhất chính là các vị trưởng bối phản đối. Lúc này sau khi nghe được ba người bọn họ nói chuyện, chút lo lắng cuối cùng trong lòng cũng giải thoát được hơn phân nửa.

Lâm Bảo Hoa tiến tới, nâng cháu trai của mình dậy, nhìn hắn một cái thật sâu, chậm rãi nói: "Lâm Đình, nói đi, ngươi vừa ý cô nương nhà ai, nếu như thích hợp, ta liền trương cái mặt già này đi mời Nhạc Mãnh tới cửa cầu hôn."

Nhạc Mãnh không chỉ là giáo đầu truyền công của võ quán mã còn có thân phận là cao giai Liệp sư.

Mời hắn ra mặt cầu hôn, đối với những người cả vùng Đại Lâm thôn mà nói, tuyệt đối là chuyện cực kỳ có mặt mũi.

Trên mặt Lâm Đình hiện lên một vầng đỏ ửng, hắn do dự một chút, cuối cùng cũng nói: "Thúc,

cô nương ta vừa ý là "

Thanh âm của hắn càng lúc càng thấp, cuối cùng nhỏ đến không thể nghe được nữa.

Lâm Đình mặc dù nghiêng tai chú ý lắng nghe, nhưng cuối cùng cũng chẳng nghe được cái gì, hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Tên tiểu tử nhà ngươi, ngày thường thì mưu ma chước quỷ nhiều như vậy, sao đến thời điểm quan trọng như thế này lại cứ áp a áp úng như gà mắc quai thế."

Sắc mặt Lâm Đình càng lúc càng đỏ hồng, rốt cuộc hắn cũng đề cao thanh âm, nói: "Thúc, nàng lã người của Uyển gia thôn."

"Uyển gia thôn?"

Sắc mặt Dư Kiến Thăng cùng Lâm Bảo Hoa đều lập tức biến đổi.

Trịnh Hạo Thiên cùng Dư Uy Hoa len lén liếc mắt nhìn bọn họ, ngậm miệng thật chặt, không dám ho he câu nào.

Quan hệ giữa Uyển gia thôn cùng Đại Lâm thôn tuyệt đối không thể xưng là hòa hợp.

Kỳ thật, trong những thôn xóm quanh Đại Lâm thôn, Uyển gia thôn tuyệt đối là mãnh mẽ bậc nhất, bọn họ chiếm lấy cánh rừng màu mỡ, phì nhiều nhất ngoài rìa Hùng Lang sơn, chèn ép không gian sinh tồn của những thôn xóm khác vô cùng kịch liệt.

Nhưng bởi vì trong Uyển gia thôn lại có được trung giai Liệp sư Uyển Nhất Phu, cho nên trong hội luận võ giữa các thôn ba năm một lần, bọn họ luôn có thể đè đầu cưỡi cổ người khác, tiếp tục chiếm cứ cánh rừng phì nhiều nhất kia.

Dư Kiến Thăng đại biểu cho Đại Lâm thôn cùng Uyển Nhất Phu giao thủ vô số lần, nhưng lần nào cũng ôm kết quả thảm bại mà về, nếu nói trong lòng không hề có khúc mắc thì hoàn toàn là dối mình gạt người.

Lâm Bảo Hoa hừ lạnh một tiếng nói: "Cô nương của Uyển gia thôn lại chịu để ý đến ngươi sao?"

Bởi vì Uyển gia thôn quá cường thế, cho nên ánh mắt của bọn họ cũng đặt cao quá đầu, đối với những người của thôn khác đều có vẻ vềnh váo tự đắc.

Có biết bao nhiều cô nương mà Lâm Đình chẳng hiểu tại sao lại cứ nhìn trúng người của Uyến gia thôn, tự nhiên là khiến bọn họ trong lòng cảm thấy không quá thoải mái.

Ánh mắt Nhạc Mãnh tràn đầy vẻ hồ nghi lướt tới lướt lui trên mặt mọi người, hắn trầm giọng nói: "Kiến Thăng, Bảo Hoa, Uyển gia thôn thì làm sao? Chẳng lẽ bọn họ có cừu oán gì với các ngươi?"

Dư Kiến Thăng thở dài một tiếng nói: "Thù hằn thì chưa tới mức." Hắn cũng không giấu diếm chuyện ân oán giữa Uyển gia thôn và các thôn phụ cận mà nói ra, sao đó nói tiếp: "Không phải ta chê ánh mắt Lâm Đình không tốt, chỉ là...."

Hắn nhìn Lâm Đình đang bồn chôn bất an, ngữ khí có chút trầm trọng nói: " Cô nương của Uyển gia thôn nổi danh là ngang ngược kiêu ngạo, ngươi rước nàng quá môn, ngày sau vị tất đã chung sống được."

Lâm Đình từ nhỏ đã cùng Dư Uy Hoa lớn lên, chính vì vậy mà Dư Kiến Thăng cũng coi hắn giống như con trai ruột vậy. Đối với chuyện chung thân đại sự của hắn tự nhiên không hề dám có chút dễ dãi, luôn muốn vì hắn mà tìm một cô nương thật tốt, hơn nữa còn hợp với ý mình.

Chứ ở trong lòng Dư Kiến Thăng, cho tới bây giờ cũng từng lo lắng về người của Uyển gia thôn.

Nhạc Mãnh cười ha ha nói: "Kiến Thăng, ngươi thật sự lo lắng quá rồi. Với thực lực của Lâm Đình hôm nay, ngày sau tất sẽ có thành tựu hơn người, chẳng lẽ lại không thể áp chế được một nữ tử sao?"

Dư Kiến Thăng cùng Lâm Bảo Hoa khẽ ngây người tiếp liền thoải mái hơn.

Lâm Đình hiện giờ đã lã sơ giai Liệp sư, hơn nữa với độ tuổi của hắn, ngày sau chắc chắn sẽ tiến cấp tới trung giai, thậm chí là cao giai Liệp sư cũng không chừng. Nhân vật như vậy, cho dù là trong Uyển gia thôn cũng tuyệt đối là số một số hai, bây giờ rước một nữ tử quá môn, có thách nàng ta cũng không dám ngang ngược kiêu ngạo ở Lâm gia.

Lâm Bảo Hoa khẽ máp máy miệng, nhìn về phía Dư Kiến Thăng, dường như muốn nói rồi lại thôi.

Dư Kiến Thăng ung dung mỉm cười. nói: "Bảo Hoa, ta biết ngươi muốn nói cái gì." hắn khẽ lắc đầu, nói: "Ta cũng nghĩ thông rồi, nhiều năm tranh đấu như vậy, mọi người cũng chỉ là vì muốn người trong thôn có cuộc sống đầy đủ hơn, điểm này thực sự chẳng có gì đáng trách, ta cũng chẳng phải người lòng dạ hẹp hỏi đi oán hận Uyển Nhất Phu đâu."

Lâm Đình lúc này mói hoàn toàn yên tâm trở lại, hắn nhìn về phía Dư Kiến Thăng, trong ánh mắt mang theo về cảm kích nồng đậm, thấp giọng nói: "Dư thúc, cảm ơn ngài."

Kỳ thật, trừ Nhạc Mãnh ra, những người khác đều biết, oán niệm của Dư Kiến Thăng đối với Uyển gia thôn vẫn còn rất lớn, đặt biệt là nhiều lần bại trong tay Uyển Nhất Phu, trong lòng lại càng oán hận nhiều hơn, trong ngày thường khi chỉ đạo ba vị thiếu niên luyện võ, cũng từng nhiều lần nói qua, bảo bọn họ phải lấy việc đánh bại Uyển Nhất Phu làm mục tiêu nỗ lực.

Chỉ là hiện giờ vì Lâm Đình, hắn không thể không mạnh mẽ đè ép oán niệm đối với Uyển gia thôn xuống, ngược lại còn trấn an hai thúc cháu Lâm Bảo Hoa, phần nhân tình này tự nhiên khiến cho Lâm Đình cảm kích vạn phần.

Dư Kiến Thăng lắc lắc đầu, khẽ xoa xoa đầu Lâm Đình cười mắng: "Ta là Dư thúc của ngươi, ngươi cảm ơn cái rắm."

Hắn hiếm khi nào là phun ra một câu nói tục như vậy, lại làm cho Lâm Đình trong lòng càng lúc càng cảm động.

Lâm Bảo Hoa thở dài một tiếng, vỗ vỗ bả vai lão bằng hữu, chậm rãi hỏi: "Lâm Đình, cô nương kia là ai, nàng đã gặp qua ngươi sao?"

"Đã từng gặp." Tinh thần Lâm Đình khẽ rung lên, nói: "Nàng tên là Uyển Ngọc, năm xưa khi nàng vào núi hái thuốc. bị dã lang tập kích, là chất nhi đã xuất thủ cứu nàng, để rồi sau này dần dần thân thiết. Nàng mặc dù là người của Uyển gia thôn, nhưng cuộc sống trong thôn của nàng cũng không tốt đẹp gì."

Tài ăn nói của hắn thật tốt, nếu là trong lòng đã yên âm thì tự nhiên chính là thao thao bất tuyệt, kể lại rõ ràng toàn bộ mọi chuyện.

Cha mẹ của Uyển Ngọc đều ốm chết khi nàng mới lên bảy tuổi, đứa con thứ hai của Uyển Nhất Phu - Uyển Cường Vũ đã lấy danh nghĩa người quản lý hộ mà xâm chiếm gia sản của cha mẹ Uyển Ngọc để lại.

Từ khi Uyển Ngọc mười lăm tuổi, nàng đã phải tự mình vào núi thu thập dược thảo để đổi lấy ba bữa một ngày, cuộc sống kham khổ không cần nói cũng biết. Nếu không phải cánh rừng của Uyển gia thôn kia cũng thuộc loại khá an toàn, hiếm khi có dã thú trong núi tiến vào thì sợ rằng nàng cũng không còn sống đến ngày hôm nay.

Chuyện này ở trong Uyển gia thôn mặc dù không đến mức nhà nhà người người đều biết, nhưng người biết được tuyệt đối cũng không ít.

Chỉ là địa vị của Uyển Nhất Phu trong Uyển gia thôn quá mức đặt biệt, chính là vì có hắn tọa trấn mà Uyển gia thôn mói có ngày huy hoàng hôm nay, chính vì vậy mà trong thôn căn bản chẳng có ai dám đứng ra, vì nàng mà trủ trì công đạo.

Sắc mặt Dư Kiến Thăng cùng Lâm Bảo Hoa càng lúc càng trở nên âm trầm.

Một hồi lâu sau, Dư Kiến Thăng tức giận hừ lạnh một tiếng: "Ta mặc dù nhiều lần bại trong tay Uyển Nhất Phu, nhưng vẫn kính trọng hắn là một hán tử. Thật không nghĩ tới, hắn lại có thể làm ra loại chuyện như vậy. Hừ...Chẳng lẽ trong Uyển gia thôn lại không có ai dám đứng ra bênh vực lẽ phải.

Lâm Bảo Hoa khẽ lắc đầu nói: "Kiến Thăng, Đại Lâm thôn mới có mấy hộ gia đình? Uyển gia thôn chính là có tới mấy trăm hộ, vói địa vị cùng quyền thế của Uyển Nhất Phu trong Uyển gia thôn.... Lòng người, ài, thật phức tạp a..."

Nhạc Mãnh khẽ nhếch miệng lên, nói: "Cái tên Uyển Nhất Phu này cũng coi như là còn chút nhân tinh, nếu như là người lòng dạ độc ác, hắc hắc..." Thanh âm của hắn đột nhiên dừng lại, nói: "Lâm Đình, nữ hài tử kia năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Mười sáu tuổi, so với cháu thì kém hơn một tuổi." Lâm Đình sắc mặt đỏ ửng nói.

Nhạc Mãnh nhíu mày, nói: "Mười sáu tuổi, đã rất nguy hiểm rồi." Hắn trầm ngâm một chút rồi nói: "Nếu ngươi thật tâm thích cô nương đó, hơn nữa muốn rước nàng quá môn thì thúc sẽ theo người đi một chuyến, trực tiếp dẫn người về Đại Lâm thôn."

Chân mày Lâm Đình khẽ nhấc lên, kinh ngạc nói: "Nhạc thúc, vì sao ngài lại phải làm như vậy?"

Nếu quả thật làm như lời Nhạc Mãnh nói, thì đó quả thật không phải là tới cầu hôn mà là hành động tới cửa cướp người của cường đạo.

"Uyển Cường Vũ nếu đã chiếm lấy nhà của Uyển Ngọc, thì tất nhiên sẽ không muốn trả lại." Nhạc Mãnh bình tĩnh nói: "Bất quá, cái nhà kia dù sao cũng là của Uyển Ngọc, nếu như Uyển Ngọc lập gia đình thì cái nhà đó tất sẽ phải đi theo làm của hồi môn. Ngươi nghĩ mà xem, nếu ngươi là Uyển Cường Vũ, ngươi sẽ làm thế nào?"

Lâm Đình trong lòng phát lạnh nói: "Hắn sẽ không ác độc đến như vậy chứ."

Nhạc Mãnh cười lạnh, nói: "Vi thúc du lịch khắp thiên hạ, chuyện còn độc ác hơn thể này cũng đã gặp không ít." Hắn đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, nói: "Ngươi kết bạn với Uyển Ngọc, Uyển Cường Vũ hẳn là không biết rồi."

Lâm Đình mờ mịt gật đầu, trong lòng hơi có chút rối loạn.

Nhạc Mãnh than nhỏ một tiếng, nói: "Vậy thì đúng rồi, nếu như không có người cường thế như ngươi xuất hiện, Uyển Ngọc lại ở cô đơn một mình đến dạm Uyển Cường Vũ có lẽ còn có thể lưu cho nàng một mạng, nhưng nếu như ngươi muốn lấy nàng làm vợ, phần gia sản này tất nhiên cũng phải lấy đi, hắn làm sao có thể dễ dàng từ bỏ ý đồ."

Sắc mặt Lâm Đình liên tục biến hóa, tinh quang trong con ngươi liên tục chớp động, hiển nhiên là trong lòng chấn động.

Ba huynh đệ bọn họ có thể tu luyện tới cảnh giới Liệp sư, tuy rằng trong đó cũng có sự hỗ trợ của đan dược, nhưng thiên tư cùng trí tuệ của bọn hắn cũng đã được khẳng định.

Chỉ là kiến thức của bọn hắn đã bị tuổi tác giới hạn, sự hiểu rõ về nhân tình thế thái còn xa mới so sánh được Nhạc Mãnh.

Lâm Đình nhắm mắt lại hít thật sâu một hơi, trong lòng như nổi sóng.

Rốt cuộc hắn cũng mở mắt ra, lại một lần nữa hướng về ba vị tiền bối mà quỳ xuống, cung kính dập đầu lạy ba cái, nói: "Chất nhi Lâm Đình, muốn lấy Uyển Ngọc về làm vợ, xin ba vị thúc thúc hãy làm chủ...."

Nhạc Mãnh lập tức cười lớn, vươn tay đỡ hắn đứng dậy, quay đầu lại nói: "Kiến Thăng, Bảo Hoa, việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau chóng đi một chuyến thôi."

Lâm Bảo Hoa chậm rãi gật đầu, giảm thanh âm xuống thấp, nói: "Đa tạ...."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status