Chiến và hòa (Đồng nhân Harry Potter)

Chương 62: Vũ hội cuối năm


Bọn nó vừa đáp xuống đất liền bị một đám người ùa tới vây quanh.

“Haha, thật sự là quá nhanh, Harry à!” Harry vất vả lắm mới thuyết phục được đám học sinh vây quanh nó di chuyển về phía tòa lâu đài, Hermione cuối cùng cũng tìm được một chỗ trống bên cạnh nó. “Mình tưởng rằng phải mất một thời gian dài cơ, còn mang theo cả đồ ăn nữa…” Đôi mắt tròn vo của cô bé nhìn chằm chằm Harry, vẻ mặt vừa hối hận vừa tự hào, “Hoàn toàn không cần đến! Bồ thực quá tuyệt vời!” Cô bé nhào tới, cho nó một cái ôm thật chặt.

“Cám ơn, Hermione.” Harry vui vẻ cười, ôm lại, sau đó quay đầu nhìn sang Tom bên cạnh. Cậu bé tóc đen mím chặt môi, trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì. “Tom?” Harry nghi hoặc hỏi, theo tầm mắt của cậu nhìn đến lại cánh tay mình vẫn còn đang khoác tay Hermione.

Hermione nhìn hai người, nhướng mày: “Harry thi đấu xuất sắc như vậy, Tom à, bồ cũng không thiếu công đâu!” Còn chưa nói xong, cô bé liền buông ra Harry, vòng tay sang ôm Tom.

Hả? Harry trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này. Rõ ràng bây giờ đã sang đầu hạ, nhưng không khí lại khiến người ta rét run. Voldemort dường như không mấy vui vẻ. Kỳ thật nó không nghĩ rằng hành động của Hermione khiến Voldemort không vui, cô bé là người duy nhất biết quan hệ của bọn họ… Người này rốt cuộc là vì sao thế?

Hermione nhìn Tom mím chặt môi, nhận ra được tâm trạng của cậu không tốt lắm. “Hai người các bồ chỉ nhìn nhau mà không nói lời nào thế? Muốn thể hiện tâm linh tương thông sao? Ai da da, đúng là trọng sắc khinh bạn mà!” Cô bé giả vờ không vui. “Đi thôi, tuy rằng chúng ta không thể tham gia vũ hội, nhưng bữa tiệc tự tổ chức cũng đáng để chờ mong đấy…” Cô nàng vừa nói vừa đẩy hai người, ba người cùng nhau trở về lâu đài.

Trên thực tế, Tom, cũng chính là Voldemort, tâm tình của hắn thực sự đã viết rõ trên mặt. Cũng đúng như Harry nghĩ, hắn không vui không phải vì Hermione, mà là bởi vì hắn phát hiện ra, biểu hiện của Harry trong trận đấu Quidditch xuất sắc như vậy đã hấp dẫn sự chú ý của không biết bao nhiêu người, hay nói là Quidditch chính là cơ hội chuyển sự chú ý trước kia thành sự ái mộ… Vốn dĩ hắn muốn làm Harry vui vẻ, kết quả mục tiêu này đã đạt được, thế nhưng tự nhiên lại bị đâm ngang. Mà rõ rệt nhất chính là hai Tầm thủ của hai Nhà khác, chuyện này đối với hắn thực sự không phải tin tốt. Hơn nữa tình huống này có khả năng càng ngày càng nghiêm trọng. Bây giờ có thể chắc chắn chỉ có một điều, Tầm thủ nhà Slytherin tuyệt đối không dám có tư tưởng này. Hừ, nếu thằng nhãi nhà Malfoy dám làm như thế, hắn thực tình nguyện giết một người răn trăm người. Hắn xem như đã được lĩnh giáo, sức quyến rũ của Kẻ Được Chọn thực sự là vô cùng lớn, hắn nên dự đoán trước được điều này mới phải.

Đến khi ba người về đến Đại Sảnh Đường, phát hiện nó đã biến thành dáng vẻ vô cùng xa lạ. Bốn dãy bàn dành cho bốn Nhà giờ chỉ còn hai, đều được kê sát vào hai bên tường, trên mặt bàn bày đủ loại đồ ăn. Đồ uống không cần phải nói, còn có rất nhiều loại rượu bình thường không thấy được, trong không khí tràn ngập hương vị khiến người ta say mê. Không ít học sinh hai mắt đều tỏa sáng nhìn chằm chằm đồ ăn bày trên bàn ăn của trường Hogwarts, vẻ mặt nóng lòng muốn nếm thử.

“Nếm thử món này đi, rất ngon đó.” Tất cả mọi người đều đói đến đòi mạng, cho nên sau khi cụ Dumbledore nói lời mào đầu ngắn gọn, tất cả mọi người liền vội vã lấp đầy dạ dày của mình. Harry để ý thấy khẩu vị của Tom có vẻ không được tốt lắm, liền đưa cho hắn một miếng bánh dâu màu đỏ.

Tom nâng mí mắt lên, nhìn thấy trong con ngươi màu xanh lục đối diện lấp đầy hình ảnh của hắn, khó chịu trong lòng mới giảm xuống một chút. Mối tình đầu của cậu bé thì sao chứ? Quán quân Chiếc Cốc Lửa thì thế nào? Bây giờ trong lòng cậu bé chỉ có hắn, điểm này không thể nghi ngờ. Có người dám tranh giành cậu bé với hắn sao? Hắn thực sự muốn nhìn xem ai có được lá gan đó.

“Cảm ơn.” Nghĩ vậy Tom liền nghiêng người há miệng ăn miếng bánh Harry đưa tới, “Quả nhiên rất ngon.” Hắn mỉm cười. Harry che dấu trái tim đập loạn nhịp của mình, làm bộ như không có gì rút tay về.

Hermione bên cạnh nhìn toàn bộ cảnh này rên một tiếng che mắt, dùng một tay còn lại bưng cái đĩa đi, lập tức đưa ra quyết định sáng suốt: cô nhất định phải cách xa hai người kia một chút. Cô bé vừa đi sang chỗ khác vừa tự thôi miên chính mình, mình không nhìn thấy gì mình không nhìn thấy gì… Có điều không biết vì sao tâm tình Tom lại thay đổi đột ngột như vậy, nhưng mà không tức giận là chuyện tốt, đúng không? Chuyện này vẫn nên để người trong cuộc giải quyết, cô không kiêm chức bóng đèn…

Thời gian trôi qua thật nhanh, Harry cảm thấy mình còn chưa ăn đủ, nến bốn phía đã tắt phụp, chỉ chừa lại cây nến ba tầng ở giữa. So với đồ ăn ngon, mọi người dường như lại càng muốn kéo nhau ra giữa Đại Sảnh Đường nhảy hơn. Vừa rồi Harry để ý thấy có rất nhiều nữ sinh năm trên không động một chút thức ăn nào trên bàn, có lẽ là sợ phần eo của lễ phục bị căng. Các cô nàng túm năm tụm ba đứng ở một góc, thỉnh thoảng lại khúc khích cười. Mà đám nam sinh, không biết là vô tình hay cố ý đứng giữa các cô với đám tuyển thủ – bọn họ đều đang đứng cạnh bàn đặt đồ uống – ngăn cản tầm mắt, để không bị giành mất bạn nhảy.

“A, Harry!” Fred không biết chui ra từ chỗ nào, vỗ vai nó một cái, “Thật đáng tiếc, em mới năm ba, không thì…” Anh tiếc hận lắc đầu.

“Không thì cái gì?” Harry không hiểu.

Fred mặc một chiếc áo choàng màu xanh lục, kiểu dáng cùng màu sắc hơi cũ, thế nhưng anh chàng có vẻ hoàn toàn không để ý đến chuyện này. “Lúc nãy anh với George đứng cạnh chỗ thầy Hiệu trưởng và ngài Mike Mar, vừa đúng lúc nghe được bọn họ bàn luận xem nên nhận tuyển thủ nào…” Anh nháy mắt với Harry, “Ngài Mike Mar có vẻ rất thích em, ông ấy đề nghị cả Wood và em cùng đi. Có điều giáo sư Dumbledore nói, em mới năm ba, hơn nữa lần thi đấu này đã quá nổi bật rồi.” Anh nhìn Harry, bất bình, “Em thực sự rất có năng lực kia mà!”

Harry mỉm cười. Cụ Dumbledore cho rằng nó nổi tiếng quá dễ dàng sẽ sinh ra kiêu ngạo tự mãn, hay là vì cái gì khác, nó đều không quan tâm. So với được nhận vào đội bóng chuyên nghiệp, nó càng thích chơi Quidditch hơn. Chuyện như hôm nay chỉ có cơ hội một lần là đủ rồi, hơn nữa còn trở thành một hồi ức rất tuyệt vời. “Em không cần, thật sự đấy.”

Fred lắc lắc đầu, giống như không hiểu được vì sao Harry lại bình tĩnh tiếp nhận chuyện này như vậy. “Em nghĩ như vậy sao? Vậy tốt rồi…” Đột nhiên âm nhạc vang lên, “A, vũ hội bắt đầu rồi! Anh với George đang cá xem ai có thể mời được bạn nhảy trước. Anh phải nhanh lên mới được…” Vẻ mặt anh nôn nóng, vội vã lủi vào trong đám người, thoáng chốc đã mất hút.

Harry cầm một ly bí đỏ nước lên, kỳ thật thì nó muốn uống rượu, lười biếng tựa vào tường, nhìn Wood kéo một nữ sinh nhà Gryffindor xinh đẹp trượt vào sàn nhảy, căng thẳng đến mức tay không dám đỡ eo cô gái, mà chỉ đặt hờ. Nó mím môi cười, biểu hiện năm đó của nó so với Wood cũng không đến nỗi nào đi.

“Không muốn nhảy sao?” Tom đi tới, thấp giọng hỏi.

Harry nhún vai, “Đứng đây cũng rất tốt.” Nó đột nhiên ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc, mùi hương hỗn hợp của hoa quả và cồn, ánh mắt không khỏi dừng lại chiếc ly trên tay Tom, “Sẽ bị phát hiện đó!” Nó rùng mình, “…Whisky!” Hogwarts chắc chắn sẽ không có khả năng cung cấp cho học sinh loại rượu cực mạnh này, mà còn là loại tốt nhất nữa…

“Ta đâu phải là học sinh năm ba thật đâu.” Tom không chút để ý nói, đưa cái ly lên miệng nhấp một ngụm, “Nhiều người như vậy sẽ không ai để ý đâu.”

Harry trừng mắt nhìn hắn. Ánh nến vàng nhạt hắt lên gương mặt hắn, cặp mắt đen tùy ý nhìn quanh, sống mũi cao tạo một cái bóng trên gương mặt, trên đôi môi mỏng còn đọng lại chút rượu. Harry nhắm mắt, vươn tay đoạt lấy chiếc ly thủy tinh hình vuông.

“Em không được uống,” Tom bị động tác của Harry làm cho hồi hồn, đưa tay muốn giật lại cái ly, “Đã quên lần trước rồi sao?”

“Ta cũng không phải học sinh năm ba.” Harry không để ý đến hắn, thản nhiên ngửi ngửi ly rượu, sau đó đưa đến bên miệng, “Tiếc ly của ngươi, hay là vì đây là rượu? Hay là nói, ngươi cũng giống như cụ Dumbledore?”

Tom dở khóc dở cười. Dumbledore bây giờ đang bị vây trong một tình huống vô cùng khó xử, lão không thể hoàn toàn tín nhiệm Harry, mặt khác, lão lại không thể không bảo vệ cậu bé, cho dù là vì lời tiên tri hay vì lí do gì khác. Mà cậu bé xem ra đã chán ngấy việc bị giấu diếm hay bị bảo vệ rồi, muốn bản thân có thể làm gì đó.

“Ta chỉ nói Nott tìm hai đội bóng đến biểu diễn, cho đám học sinh một cơ hội được tận mắt xem…” Harry đang nếm thử rượu Whisky, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói rất gần. “Bây giờ xem ra là có người làm quá…”

Nott? Không phải là cái gã lần trước tập kích mình đấy sao? Sau đó đã bị Voldemort dạy bảo rồi mà? Thì ra hắn được điều từ Ủy Ban Thực Nghiệm Bùa Chú Bộ Pháp Thuật đến Ty Hợp Tác Pháp Thuật Quốc Tế là để làm chuyện này… Harry vừa nghĩ như vậy vừa uống một ngụm rượu, cảm thấy bị đốt một đường từ miệng tới dạ dày, không khỏi nhíu nhíu mày. Nói như vậy, cảm giác mơ hồ khó hiểu trước kia của nó là đúng. Có điều, chuyện nó không ngờ được chính là, một số chuyện được hắn sắp xếp lại là vì nó mà làm…

“Thật ra không liên quan đến ngươi, là ta giận chó đánh mèo.” Harry phát hiện không biết từ lúc nào, nó đã không hề che giấu cảm xúc trước mặt Voldemort, mà hắn từ đầu đến cuối đều nuông chiều nó. Giống như lần đầu tiên xuống Phòng Chứa Bí Mật, nó kêu to hét lớn với Voldemort, quan hệ của hai người khi đó còn là kẻ thù. “Tính xấu của ta phải sửa mới được…” Lúc nào cũng dễ nổi nóng với người bên cạnh mình…

“Ta rất vui, Harry.” Tom chăm chú nhìn nó. Tất cả mọi người đều tìm cách che giấu cảm xúc trước mặt hắn, trước kia hắn cho rằng như thế chứng tỏ được sự uy nghiêm của mình, thế nhưng bây giờ hắn đã chán ngấy rồi. Người hiểu rõ mình nhất chính là kẻ thù của mình, có lẽ nói như vậy không sai.

Harry quay đầu, cảm giác nơi sâu kín nào đó trong cơ thể đang sôi trào. Có lẽ là do nó vừa uống rượu mạnh? “Chúng ta đi khiêu vũ nào.” Cánh tay nó vòng qua cổ Tom, kéo mặt hắn tới gần mặt mình, lại bồi thêm một câu, “Ta muốn gặp ngươi.”

Nếu như người nào khác nghe thấy nửa câu sau nhất định sẽ nghĩ rằng Harry say rồi. Thế nhưng hai câu nói không ăn nhập kia, thêm động tác của Harry, Tom – Voldemort biết nó muốn làm gì. Hắn nửa ôm Harry đi ra ngoài, nhìn giống như Harry bị bệnh vậy. “Biến mất trước mặt nhiều người như vậy… Lúc nào cũng gây rắc rối cho ta.” Hắn nửa thật nửa giả oán giận nói.

Harry chôn đầu vào trong ngực hắn, vất vả lắm mới nén được tiếng cười trong giọng nói: “Xin lỗi…”

Tom khó khăn kiềm chế sự xúc động muốn véo eo nó, bất đắc dĩ thở dài.

Hai người nghiêng ngả lảo đảo đi ra phía ngoài Đại Sảnh Đường, quẹo vào một hành lang không có người, liền lập tức Độn Thổ. Harry lần đầu được trải nghiệm cảm giác Độn Thổ trong trường Hogwarts, mãi đến khi đến gian phòng trong Phòng Chứa Bí Mật vẫn không tin được: “Sao ngươi lại có thể…?”

“Ta đã nói rồi, nơi này là pháo đài của Slytherin.” Voldemort khôi phục dáng vẻ nguyên bản, dáng người lập tức trở nên cao hơn Harry. Hắn hơi xoay người, đối diện với Harry: “Chủ nhân đương nhiên sẽ có được đặc quyền hơn người, em hẳn hiểu chứ.”

Harry ngẩng đầu nhìn, đang muốn nói gì đó, đáng tiếc có người không cho nó cơ hội này, một đôi môi áp lên môi nó. Mùi đàn hương quen thuộc lập tức bao lấy nó, cảm giác sôi trào trong Đại Sảnh Đường lập tức được thỏa mãn. Nó nghiêng đầu, dùng sức ôm lấy cổ đối phương, cảm giác được Voldemort cũng dùng lực ép chặt gáy nó. Nó nhắm hai mắt lại, miệng lưỡi giống như tự có ý thức, khi thì quấn lấy, khi thì tách ra.

Đợi đến khi hai người thở phì phì tách ra, thân thể vẫn dính sát nhau, liền thành công khai súng. “Ngươi vẫn định dùng tay sao?” Harry thở hổn hển hỏi, “Đừng nói với ta cái gì mà quá nhỏ!” Nó đã trưởng thành rồi, chỉ là thân thể theo không kịp tuổi linh hồn thôi!

Voldemort thấp giọng cười, ôm nó chặt hơn. “Chờ đến khi em cao được đến đây…” Hắn giơ tay đến ngang tai mình.

Harry thấy thế liền nổi giận. “Chờ xem.” Nó nghiến răng nói, “Sang năm nhất định ta sẽ cao được tới đó, không chừng còn có thể cao hơn ấy chứ!”

Voldemort không nói gì nữa, hắn ôm lấy Harry, đặt nó lên chiếc bàn tròn trong phòng, sau đó bắt đầu cởi áo chùng của nó ra. Đến khi Voldemort nửa quỳ bên bàn, tay đã chạm tới vùng giữa của nó. Harry rốt cuộc phát hiện ra hắn muốn làm cái gì, sợ hãi đến nói năng lộn xộn: “Ngươi… Này…” Nó định nhảy xuống bàn, “Đúng rồi, khiêu vũ! Chúng ta đi ra ngoài Đại Sảnh Đường đi…” Ánh mắt nó chuyển loạn, muốn tìm ra lý do gì đó: “Còn có, Slytherin ở trong này!”

Nhưng Voldemort đè nó xuống. “Bây giờ mới nhớ tới chuyện này có phải quá muộn rồi không? Vừa rồi là ai nói không muốn dùng tay?” Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, trong mắt lóe lên ánh sáng đỏ giống như lửa cháy. “Về phần tổ tiên của ta, em yên tâm, ông ấy đi ra ngoài rồi, không nhìn thấy được gì đâu.”

Harry cứng họng. Được rồi, tuy rằng nó vẫn luôn muốn đuổi kịp hoặc thậm chí là vượt qua Voldemort, nhưng đây không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể làm được. Cho nên giống như trước đây, nó vẫn có luôn có cảm giác bị áp đảo, tuy nói thế này thật không có chí khí, nhưng nó thật sự không thể nào vượt qua Voldemort. Hơn nữa, nó chưa bao giờ cho rằng, Voldemort sẽ chấp nhận chuyện này… Có điều, rất nhanh sau đó, nó đã không còn tâm trí để nghĩ đến vấn đề này nữa…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status