Chọc giận bảo bối: Ông xã, cưng chiều nhẹ một chút

Chương 635: Thứ thuốc lá này, chị không dụng tâm thì làm sao biết hút


Thẩm Chanh nghe tiếng, lại quay đầu cười như không cười nhìn cô ta, "Em cũng không đơn giản."

Thi Khả Nhi cảm thấy, ở trước mặt người chị dâu này, dường như không giả vờ được.

Cô ta thu tầm mắt từ trên chiếc xe đang từ từ lái ra biệt thự về, rơi xuống trên mặt Thẩm Chanh, cười trêu chọc: "Vậy chị dâu cảm thấy là dáng dấp em không đơn giản, hay là khí chất không đơn giản?"

Thẩm Chanh cười cười, ngay sau đó đi ra đình nghỉ mát, ngồi xuống ở bàn đu dây bên cạnh, sau khi ngồi vững vàng, cô mới chậm rãi mở miệng: "Tư duy không đơn giản."

Bình thường dưới tình huống một người gặp mặt lần đầu tiên với người khác, nhiều nhất chỉ biết sinh ra cảm tình và phản cảm, mà không phải nói dò xét nội tâm của người khác, nên nhìn ra được cô ta đơn giản hay là không đơn giản.

Nhưng Thi Khả Nhi ở dưới tình huống chưa từng có tiếp xúc ngôn ngữ hay tay chân với Cố Liên Thành, đã đoán được cô ta có đơn giản hay không.

Thi Khả Nhi cười hờ hững, "Làm luật sư, có ai không phải lòng dạ cẩn thận tư duy phức tạp chứ. Sức cạnh tranh của nghề này quá lớn, hơi có sơ sót sẽ chôn vùi tiền đồ."

Cô ta đến trong đình nghỉ mát hình trụ, lấy từ trong túi xách ra một hộp thuốc của nữ sĩ, rút một điếu ra ngậm lên miệng đốt.

Sau khi hít một hơi thật sau, ngửa đầu chậm rãi phun ra một chút khói mù, đợi cho khói mù vơi đi đôi chút, cô ta mới tiếp tục nói: "Nghề luật sư này, thật ra rất không có tình người. Mặc kệ là vụ kiện gì, mình đều phải đánh thắng. Nếu như mình muốn thắng, không phải dựa vào bản lĩnh thật sự, mà là dày lòng dạ tỉ mỉ."

Những lời này của cô ta, nói rất có kiến giải

Thời buổi bây giờ, không có đúng và sai, chỉ có thua và thắng.

Muốn thắng, liền phải không tiếc trả bất cứ cái giá nào.

Thi Khả Nhi lại đưa thuốc vào trong miệng, dùng sức hút một hơi, hít toàn bộ khói thuốc vào trong phổi.

Thấy động tác hút thuốc thuần thục của cô ta, Thẩm Chanh lui nụ cười nơi khóe môi đi, hếch đầu mày lên, "Người khác là mượn rượu giải sầu, em là mượn thuốc giải sầu?"

"Đúng vậy!" Thi Khả Nhi cười, "Thuốc hút nhiều hơn nữa cũng sẽ không say, rượu nếu uống nhiều quá, vừa không để ý liền bị người kéo lên giường làm cho mang thai thì xong rồi! Chưa kết hôn mà có con cái, em bày tỏ không thể nào chấp nhận được."

"Cách uống rượu có vô số loại, em nhất định là muốn đi quán bar đi?"

"Không đi quán bar uống, chẳng lẽ còn học nữ chính trong phim thần tượng, mua một tá bia về nhà ngồi ở trên sân thượng, đối diện với bầu trời đêm mua say ư?" Thi Khả Nhi lại hút một hơi thuốc, sau đó bóp tắt đầu thuốc lá, bổ sung một câu: "Dù sao em cũng không có nhàn hạ thoải mái này!"

Luật sư chính là luật sư, mở miệng liền thao thao bất tuyệt.

"Chị cảm thấy suy nghĩ của chị hoàn toàn không có trên một đường với em." Thẩm Chanh nói xong, có thâm ý liếc mắt nhìn hộp thuốc lá trên tay cô ta, "Cai đi, thuốc chẳng tốt lành gì."

Thi Khả Nhi nghe tiếng, không sao cả nhún vai, "Hút thuốc nghiện, cai không nổi."

Nói xong, cô ta giơ hộp thuốc lá lên quơ quơ, hỏi Thẩm Chanh, "Chị dâu từng hút thuốc rồi sao?"

Nghe cô ta hỏi như vậy, Thẩm Chanh cũng không trả lời vấn đề của cô ta, mà là liếc nhìn cô ta, lạnh nhạt mở miệng: "Không phải em biết đọc tâm ư? Sao còn cần hỏi loại vấn đề này?"

Thi Khả Nhi cười một tiếng, "Từng hút rồi đi."

Thẩm Chanh gợi khóe môi lên, "Từng hút, nhưng vẫn luôn không biết hút."

"Thứ thuốc lá này, chị không dụng tâm thì sao biết hút được. Giống như là đối với đàn ông, chị không dụng tâm, sao yêu nổi anh được? Chị không dụng tâm, thì làm sao biết mình có yêu anh ta hay không?"

Lời trưởng thành lão luyện nói ra từ trong miệng Thi Khả Nhi, lại không có một chút cảm giác không ổn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status