Chồng cũ, anh nợ em một đứa con

Chương 59: Tán gái



Hoa Ngữ Nông cảm thấy sợ hãi, vội vàng đưa mắt khắp bốn phía tìm kiếm bóng dáng con mình, cuối cùng cũng nhìn thấy thân hình nho nhỏ của tiểu quỷ kia đang đỡ tường tỏ vẻ phóng khoáng ở một góc nào đó.

Cô nhanh chóng đi đến bên người Kính Huyên, đang chuẩn bị phê bình thằng nhóc vì sao lại tùy ý chạy loạn, lại bất ngờ nghe thấy con mình hất tóc, nói với cô gái xinh đẹp trước mặt: “Loại việc nặng nhọc giống như cầm hành lý này phải nên giao cho đàn ông làm mới đúng, tiểu thư xinh đẹp, không biết tôi có vinh dự và may mắn được giúp cô chia sẻ sức nặng của đống đồ này hay không?” =]]

“Ha ha ha… Em trai, không cần đâu, hành lý của chị không nhiều lắm, có thể tự mình cầm được.” Cô gái xinh đẹp cười híp mắt từ chối sự giúp đỡ của cậu nhóc, sau đó tự mình kéo hành lý đi về phía cửa ra.

“Aiz, người đẹp quả nhiên là người đẹp, đến tiếng nói cũng thật dịu dàng.” Kính Huyên nhìn theo bóng lưng của cô gái xinh đẹp, khẽ cảm thán.

“Kính Huyên, cái thằng nhóc vô lương tâm đáng ghét này.” Cuối cùng Hoa Ngữ Nông cũng không nhịn được nữa, nổi điên lên, ném túi hành lý trong tay mình rồi ra sức gõ đầu Kính Huyên.

Kết quả, Kính Huyên rơi lệ đầy mặt vác theo túi đồ nhỏ của mình, bị Hoa Ngữ Nông lôi ra khỏi sân bay, lên xe taxi rời đi.

(Kết quả của việc tán gái không thành =]] )

****************

Đi vào bệnh viện trẻ em đã sớm liên hệ tốt từ trước đó, làm xong mọi thủ tục nằm viện rồi sắp xếp tốt cho Kính Huyên xong thì trời đã sớm trở thành tối.

Hai mẹ con ăn bữa tối rồi sau đó Hoa Ngữ Nông ôm Kính Huyên ngủ một giấc thật đẹp.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Hoa Ngữ Nông tỉnh lại liền phát hiện Kính Huyên đã sớm tỉnh, đang ngồi trên giường nói chuyện phiếm với cô y tá vào lấy máu.

“Thật thế sao? Em cho chị lấy máu, chị sẽ đem số điện thoại cho em?” Hai mắt Kính Huyên hiện rõ hai hình trái tim, nhìn cô y tá hỏi.

“Thật, chị cam đoan không lừa em, đưa bàn tay nhỏ bé cho chị đi nào.” Cô y tá dịu dàng nói, sau đó cầm cánh tay cậu bé lên, bắt đầu khử trùng để lấy máu.

Khi Hoa Ngữ Nông nhìn thấy ống kim chui vào trong cánh tay Kính Huyên, cô còn tưởng thằng nhóc sẽ đau đến khóc lớn, thậm chí cô còn làm xong công tác chuẩn bị che lỗ tai ình rồi, không nghĩ tới máu đã lấy xong mà thằng bé không hề có chút dấu hiệu muốn khóc, cuối cùng, sau khi kim tiêm được rút ra, Kính Huyên liền vươn tay cầm chiếc túi nhỏ của mình, rút một cuốn sổ nhỏ từ bên trong ra, câu đầu tiên mở miệng nói lại là: “Phiền chị hãy đem số điện thoại của mình viết lên trên đây.”

Hoa Ngữ Nông thấy thế, sau gáy lập tức như có một đàn quạ bay qua, không nghĩ tới hiệu ứng người đẹp ở trước mặt con trai cô lại có thể tốt đến vậy, thậm chí ngay là lấy máu cũng không hề sợ.

Cô y tá cười híp mắt viết một dãy số lên cuốn sổ nhỏ đó, còn kèm theo một cái tên.

“Tiểu Thủy, tên của chị nghe thật là hay nha.” Kính Huyên nhìn thấy cái tên trên cuốn sổ, nét mặt tỏ vẻ lấy lòng nói.

(Tiểu Thủy: chả hiểu sao trong convert có thể dịch thành nước tiểu được =]] )

“Không phải Tiểu Thủy, là Tiểu Băng, chữ Thủy thêm hai nét đọc là Băng, đọc chữ không thể chỉ đọc một phần như thế đâu em trai.” Cô y tá Tiểu Băng nói xong liền sờ cái đầu nhỏ của cậu nhóc.

Nghe vậy, Hoa Ngữ Nông lập tức xấu hổ nói với cô y tá: “Ngại quá cô y tá, từ nhỏ thằng bé đã lớn lên ở Tây Ban Nha, cho nên chữ Hán nhận mặt được không nhiều lắm, để cô chê cười rồi.”

“Không sao, trẻ con còn nhỏ, học hỏi mọi thứ rất nhanh, chịu khó dạy dỗ nhiều hơn là tốt liền.” Nói xong, cô y tá thu dọn dụng cụ rồi chuẩn bị rời đi.

“Tiểu Thủy, chừng nào chị lại đến thăm em?” Kính Huyên thấy cô y tá sắp sửa rời đi rồi, cậu nhóc lập tức dò hỏi.

“Là Tiểu Băng.” Nghe thế, Hoa Ngữ Nông cùng cô y tá liền cùng đồng thanh lên tiếng cải chính.

“Em nhớ ngoan ngoãn nhé, đợi chị làm xong mọi việc sẽ đến chơi cùng em nữa.” Tiểu Băng dụ dỗ trẻ nhỏ cực kỳ tốt.

“Ừm, chị thích ăn bánh chocolate không? Em có rất nhiều, cho chị mấy cái nhé.” Kính Huyên gật đầu đáp, sau đó lại lấy đồ ăn ngon ra hấp dẫn người ta.

“Được, vậy chị cám ơn em trước nhé.” Nói xong, Tiểu Băng liền ra phòng bệnh.

Hoa Ngữ Nông nhìn kỹ xảo tán gái thành thạo của con mình, bắt đầu thầm khinh bỉ trong lòng, nhớ ngày hôm qua trên máy bay, cô có chút đói bụng, muốn ăn một miếng bánh chocolate của nó, thế mà thằng nhóc này còn sống chết không chịu đưa, một bộ dạng sống chết keo kiệt tới cùng, không nghĩ tới ở trước mặt người đẹp, cu cậu lại hào phóng đến vậy.

Sau khi rời giường, cô rửa mặt xong xuôi liền thay một bộ váy liền áo màu vàng nhạt bằng lụa mềm, trang điểm nhẹ nhàng một chút rồi đi dạo một vòng trước mặt Kính Huyên nói: “Cục cưng thấy thế nào, mẹ có xinh đẹp không?”

“Con phải đội thêm một cái mũ màu trắng nữa thì mới hoàn hảo.” Nói xong, Kính Huyên nhảy xuống từ trên giường, mở rương hành lý ở một bên, tìm kiếm lục lọi nửa ngày mới lôi ra một chiếc mũ che nắng vành rộng màu trắng cùng một cái kính râm.

“Ấy…Cái này liệu có trông quá cầu kỳ không con?” Hoa Ngữ Nông nhìn chiếc mũ kiểu Âu siêu lớn trước mắt, yếu ớt hỏi.

“Không cầu kỳ làm sao có thể quyến rũ ba đến đây ở được chứ?” Kính Huyên không cho là đúng nhảy lên giường, sau đó đứng ở trên giường đội mũ lên đầu thay cho Hoa Ngữ Nông.

“Không phải quyến rũ, cái này gọi là hấp dẫn.” Hoa Ngữ Nông thở dài uốn nắn cách dùng từ của cậu nhóc, sau đó để mặc cu cậu đội mũ rồi đeo kính râm ình, thử ra gương soi, quả nhiên đã trở thành một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại*.

(*phong hoa tuyệt đại: ý chỉ nét đẹp như đóa hoa rung rinh trong gió, đầy sức sống, xinh đẹp, không ai sánh bằn.)

“Như vậy là hoàn hảo rồi, đi thôi, cố lên ma ma.” Kính Huyên làm một dấu tay “tất thắng” với Hoa Ngữ Nông, sau đó nhìn theo bóng cô rời khỏi phòng.



Đi ra khỏi bệnh viện, Hoa Ngữ Nông liền lên xe taxi, tâm trạng của cô lúc này vô cùng khẩn trương nôn nóng.

Thật ra từ sau một đêm trong khách sạn Mance ấy, trong lòng cô liền có xúc động muốn trở lại bên người Ninh Quân Hạo, chỉ có điều cô không dám mà thôi. Năm đó là vì cô muốn thành toàn cho tình yêu của anh nên mới yên lặng rời đi, cô chỉ không ngờ tình yêu giữa anh và Trần Nhược Hồng lại không thành. Cô không biết vấn đề giữa hai người là gì, trong lòng cô có chút ích kỷ hy vọng bọn họ đừng tiếp tục ở bên nhau, nếu không phải ngày trước rời đi, cô cũng sẽ không biết mình yêu anh sâu đậm nhiều đến vậy. Mà đêm triền miên sau bảy năm xa cách ngày đó cũng đã đủ để khiến cô sa vào lưới tình, cô đã không còn là cô gái trẻ đơn thuần vô tội như xưa, cô trưởng thành, đã trở thành mẹ của một bé trai, cô có trách nhiệm và nghĩa vụ cho con mình một gia đình hoàn thiện. Hơn nữa, nhìn vào quan hệ hiện tại của Trần Nhược Hồng và Ninh Quân Hạo thì xem ra, bọn họ cũng không phải là tình yêu sâu sắc như ngày xưa cô nghĩ, bằng không, làm sao đã bảy năm rồi mà họ vẫn không cùng một chỗ, mà Ninh Quân Hạo hình như còn trở thành một anh chàng play boy như vậy.

Cô không cần tiếp tục bỏ lỡ nữa, lúc này đây cô không chỉ chiến đấu vì mình, mà còn vì một đứa con sáu tuổi của anh và một cục cưng chưa thành hình trong bụng, cô muốn trở lại thành Ninh phu nhân, cho con mình một người cha, một gia đình hoàn thiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status